Trải qua các cách tuyên truyền của Ninh Mạn Thanh, nhiệt độ trên mạng càng thêm cao, thậm chí tần suất xuất hiện tin tức còn vượt qua một bộ IP đại nhiệt được chiếu cùng lúc.
Fans Lê Sơ lại đông thêm một đợt, các fans sự nghiệp vui vẻ vì sự nghiệp và địa vị của Lê Sơ lên như nước dâng, thì các fans nhan sắc lại vui vẻ vì có thể sưu tầm được thêm một mặt không giống như trước kia của Lê Sơ.
Tuy rằng cùng đề tài với bộ phim đại nhiệt của Lê Sơ đã đóng trước đó là , nhưng hình tượng nhân vật của Lê Sơ trong hai bộ phim này có thể nói là hoàn toàn khác biệt, hoàn toàn không đá nhau, mà cho dù là bên nào cũng là tuyệt sắc, cũng có mị lực cá nhân cực cao.
Dung Vân và Tần Mộ đều là vai chính không hoàn mỹ, trên người các nàng có mâu thuẫn riêng, nhưng vì cảm giác đen xen giữa các mâu thuẫn và hoàn mỹ như vậy mới làm nhân vật càng trở nên thực tế hơn.
Đủ loại khen ngợi bên ngoài không làm Lê Sơ kiêu ngạo, nàng biết rõ muốn đi xa hơn trên con đường này, thì phải không ngừng có tác phẩm mới, hơn nữa bây giờ nàng chính là bà chủ của phòng làm việc của riêng mình, không có áp lực của công ty, có thể tự mình cẩn thận lựa chọn kịch bản mà không cần sốt ruột, tuy rằng trước kia cũng không có áp lực quá lớn, nhưng là tự mình làm chủ nhất định cũng có sự khác nhau.
Bộ phim nàng đang diễn đại khái còn có nửa tháng nữa sẽ có thể đóng máy, Lê Sơ tính ngày, hẳn là có thể kết thúc công việc trước ngày trừ tịch.
Thời gian cũng không lệch lắm với dự tính của Lê Sơ, thậm chí còn sớm hơn một ngày, ngày 28 cuối năm, đoàn phim kết thúc công việc.
Đêm đó Lê Sơ bay trở về Vân Châu, đồ đạc lung tung rối loạn quăng ở biệt thự giữa núi, nàng cũng không rảnh dọn dẹp, vội vàng đi tắm rửa một cái cuốn chăn bắt đầu ngủ bù.
Đêm trước hẳn là Ninh Mạn Thanh đã nghỉ ngơi ở đây, trên nệm còn có hương vị tin tức tố mùi trà mây nhàn nhạt, Lê Sơ cọ cọ gối đầu mềm mại, lâm vào mộng đẹp.
Rạng sáng hai giờ, xe thương vụ chạy vào biệt thự giữa núi.
Ninh Mạn Thanh ký xong một văn kiện điện tử, ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn trên lầu hai hơi ngưng một chút, gương mặt lạnh lẽo đột nhiên tan rã, lộ ra vui mừng không thể kể siết.
Đào Đào nói với cô ngày 29 mới bay về, sao lại về sớm rồi.
Ninh Mạn Thanh nhìn chăm chú vào ánh đèn hỏi: "Em ấy đã trở lại?"
Thư ký gật đầu đáp: "Vâng, Lê tiểu thư bay chuyến bay 11 giờ, dặn riêng tôi không cần báo cho ngài, nói phải cho ngài một bất ngờ."
Ninh Mạn Thanh nghe vậy liền có chút kìm nén không được, bước nhanh đến cửa, xua tay với thư ký ở phía sau.
Ninh Mạn Thanh lập tức lên lầu hai, đèn hành lang đều sáng, Viên Tử đang ngồi trên ghế sô pha ở hành lang chơi di động, cảm giác được Ninh Mạn Thanh đến xong, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Viên Tử nhỏ giọng nói: "Lê tiểu thư chắc đang nghỉ ngơi, từ khuya hôm qua đến giờ chị ấy đều không có ngủ."
"Đèn là chị ấy dặn em đừng tắt, nói để lại cho ngài."
Động tác mở tay nắm cửa của Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng hơn một chút, gật gật đầu với Viên Tử, ý bảo cô có thể đi nghỉ ngơi.
Biết Lê Sơ đang ngủ, Ninh Mạn Thanh cũng không có tiến vào phòng ngủ chính, mà là đi thư phòng.
Thư phòng thông với phòng tắm, có đủ thiết bị tắm rửa và quần áo hằng ngày của cô, vì đôi khi công việc quá bận, hơn nữa Lê Sơ không ở đây, Ninh Mạn Thanh quá mệt mỏi liền dứt khoát nghỉ tạm ở thư phòng.
Trên người cô còn mặc tây trang, trên tây trang còn lưu lại một ít hương vị của tiệc tối cùng mùi nước hoa, cũng không dễ ngửi.
Cẩn thận rửa mặt làm khô tóc xong, Ninh Mạn Thanh mới vào phòng ngủ chính.
Chăn nhô lên một chút, cũng không thành thật nằm trên giường, mà theo động tác của chủ nhân rơi xuống.
Lê Sơ ngủ thật sự là tùy ý, đè xuống một góc chăn cuốn thành một đoàn, sau lưng lại lộ ra một mảng lớn, nàng giống như là cảm thấy lạnh, nhưng lại không thoát khỏi cơn buồn ngủ mà tỉnh lại, chỉ có thể không ngừng cuộn người về trước, càng khiến chăn kéo ngắn lại hơn, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Ninh Mạn Thanh kéo lấy chăn ở dưới chân Lê Sơ lên, người đang ngủ say bị quấy rầy bất mãn động đậy, Ninh Mạn Thanh ngửi mùi đào nhàn nhạt trên người nàng, đem chăn đắp tốt, ôm eo Lê Sơ.
Giống như là cảm giác được hơi thở quen thuộc, tay Lê Sơ đặt lên tay Ninh Mạn Thanh, an nhàn ngủ đi.
Ninh Mạn Thanh nhìn nàng một hồi lâu, hôn hôn lên sau cổ Lê Sơ, làm xong mới vươn tay đụng vào công tắc ở mép giường, ánh sáng đèn ngoài cửa nhu hòa hơn, ôm lấy Lê Sơ nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Lê Sơ tỉnh ngủ, theo bản năng sờ sờ bên cạnh, sờ sờ vào khoảng không mới đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy dựa vào cạnh giường.
Nàng hòa hoãn một hồi lâu, xoa xoa huyệt thái dương, không xác định được tối qua rốt cuộc Ninh Mạn Thanh có trở về hay không, mang dép đi vào phòng rửa mặt.
Khi nàng thấy quần áo dơ trong sọt đồ, Lê Sơ liền biết tối hôm qua cũng không phải là ảo giác, vui vẻ bắt đầu đánh răng.
Vì tối qua ngủ sớm nên dậy sớm, bây giờ mới 9h rưỡi sáng.
Lê Sơ ngồi ở phòng ăn ăn sáng, ăn xong ngồi trên sô pha lười biếng xem điện thoại, tiếp tục hành trình nuôi mèo trên di động của mình.
Thật ra nàng thật sự cũng suy xét đến chuyện nuôi mèo thật hay không, nhưng mỗi lần suy nghĩ xong đều từ bỏ, mặc kệ là sủng vật nào cũng cần phải có thời gian chăm sóc làm bạn mới có cảm tình, công việc của nàng thời gian không ổn định, trước mắt vẫn là xem trên điện thoại là được rồi.
Nàng chán muốn chết mở Weibo, thấy tin tức của Triệu Tri Xuân, hứng thú mở vào bình luận, bình luận trên Weibo của Triệu Tri Xuân quả thực là nguồn cơn sung sướng của nàng.
@phốc phốc không Tri Xuân: Triệu cẩu, sắp ăn tết rồi, có phải sắp bị mẹ giục hôn không, lần này kiến nghị anh nhìn em, dù sao em đối với Alpha có ma lực như anh cũng không có sức chống cự.
Triệu Tri Xuân trả lời: Tặng cho vòng kháng ma lực.
Lê Sơ cười đến run, trượt tay lỡ nhấn like.
Lê Sơ nhìn lại, phát hiện mình đã quên chuyển tài khoản, nhưng mà nghĩ lại hình như cũng không sao, tiếp tục vui vẻ hài lòng xem Weibo.
Kết quả di động vang lên tích tích, Lê Sơ nhìn, quả nhiên là Triệu Tri Xuân.
[Triệu Tri Xuân]: Được lắm, Lê tang, thì ra em dám chê cười ở Weibo anh.
[Lê Tiểu Sơ]: Cảm ơn anh, Xuân tang, cho em một ngày vui vẻ
[Triệu Tri Xuân]: Hừ hừ, em đóng máy rồi hả?
[Lê Tiểu Sơ]: Rồi, đã trở về
[Triệu Tri Xuân]: Vậy ngày mai em có sắp xếp gì không? Theo Ninh tỷ về nhà tổ hay là thế nào?
Lê Sơ nhìn thấy tin này của Triệu Tri Xuân liền sửng sốt, kế hoạch ăn Tết của nàng đúng thật là cùng với Ninh Mạn Thanh, nhưng nàng hình như quên mất Ninh Mạn Thanh ăn Tết là phải về nhà tổ Ninh gia.
Chỉ là trước đó nàng cho rằng cha mẹ Ninh Mạn Thanh qua đời, nên đi thì cũng đã đi, Ninh Mạn Thanh hẳn là sẽ không trở về, hiện giờ Triệu Tri Xuân nhắc đến, Lê Sơ phát hiện bản thân mình hình như chắc chắn là phải đi.
Năm rồi trở về nhà tổ Ninh gia ăn tết cũng không phải chỉ mình gia đình Ninh Mạn Thanh, dựa theo quan hệ gia phả, cha Ninh Mạn Thanh là nhánh thứ ba, còn có nhà bác cả, nhà bác hai với nhà cô út nữa, mà xét về bề cao hơn một chút, thì ông nội của Ninh Mạn Thanh cũng xếp hàng thứ hai, còn có bà cô lớn vẫn còn.
Truyền thống Ninh gia chú trọng đến huyết mạch gia tộc, con cháu đầy đàn, tuy rằng mọi người đều có hướng phát triển riêng, những năm gần đây cũng rất ít khi qua lại, nhưng vẫn như trước kia mỗi lần Tết đến đều trở về nhà tổ, nhận mặt chào nhau, đoàn đoàn viên viên vô cùng náo nhiệt.
Lê Sơ nhớ đến những chuyện này, trong lòng có chút chần chừ không chừng.
Nàng cũng không biết tính toán thế nào, nàng với Ninh Mạn Thanh bây giờ còn chưa có kết hôn, chủ động đưa ra yêu cầu cùng đi về nhà Tổ với Ninh Mạn Thanh lại cảm thấy hình như cũng không phải quá tốt, hơn nữa đối mặt với những người lớn trong nhà với thân phận hiện tại cũng không quá thỏa đáng, chỉ là kêu Ninh Mạn Thanh không đi Lê Sơ cũng cảm thấy không ổn, dù sao đây cũng là truyền thống gia tộc.
Lê Sơ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xem Ninh Mạn Thanh nghĩ thế nào.
Hôm nay Ninh Mạn Thanh tan làm về sớm, về nhà nghe thấy những lời này của Lê Sơ, chầm chậm nói "Chị muốn em trở về cùng chị, nhưng nếu em có sắp xếp khác thì..."
Ninh Mạn Thanh cũng suy nghĩ có thể mình suy xét không chu toàn không, cho rằng Lê Sơ không có quan hệ gì với gia đình của nàng, liền tự quyết định như vậy, thực sự có chút lộng quyền.
"Những người lớn trong nhà sẽ không nói gì sao?"
Lê Sơ kéo kéo tay áo của mình, có chút thấp thỏm hỏi.
"Sẽ không, đừng lo lắng" Ninh Mạn Thanh hiểu rõ sầu lo của mình, khóe môi nhếch ra một ý cười, cô xoa xoa đầu Lê Sơ nói "Tính cách của người lớn trong nhà không có giống cha mẹ chị, rất dễ ở chung."
"Còn nữa, em là người chị chọn, từ lúc tang lễ, những người thân đều đã biết, bọn họ cũng không có lập trường lên tiếng."
Lê Sơ yên lòng, gật gật đầu.
Sáng ngày trừ tịch, Lê Sơ gửi cho mẹ của nguyên chủ 5 vạn, năm trước cũng là mức này, Lê Sơ cũng không vì mình có thu nhập cao hơn mà tăng thêm tiền, đây chẳng qua là nàng tiến hành nghĩa vụ phụng dưỡng khi chiếm thân thể của nguyên chủ mà thôi.
Sau khi mẹ của nguyên chủ nhận được tiền chuyển khoản gọi điện thoại đến, vẫn là đối thoại có chút xấu hổ, sau đó cũng là chúc tết lẫn nhau.
Mẹ của nguyên chủ có chút cứng đơ hỏi đến chuyện tình yêu của Lê Sơ, nhưng lại cảm thấy mình giống như là hỏi quá nhiều, liền gập ghềnh dời đề tài, nói nàng sống tốt là được.
Như vậy, cuộc nói chuyện duy nhất trong năm cũng kết thúc.
Lê Sơ giống như hoàn thành nhiệm vụ tắt điện thoại, tâm tình nàng không có gợn sóng, nhưng khi trên đường trở về Ninh gia, tâm tình lại khó tránh khỏi có chút khẩn trương lên, thường thường nhìn gương xem trang dung của mình, đứng ngồi không yên giống như có bệnh, bị Ninh Mạn Thanh buồn cười gõ trán.
"Ngồi yên."
Lê Sơ bị kiềm lại ngoan ngoãn không động, nắm lấy tay Ninh Mạn Thanh.
"Sao lại khẩn trương như vậy, không cần lo lắng."
"Em biết, chỉ là có chút không khống chế được, dù sao cũng là gặp nhiều người thân thích của chị như vậy."
Lê Sơ héo rủ mà nói, trong lòng nàng hiểu rõ những người đó có đồng ý hay không cũng không sao cả, hơn nữa sẽ có hơn một nửa người sẽ không nói cái gì, nhưng nghĩ đến gia tộc Ninh gia lớn mạnh đông người, nàng cũng nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.
"Không có việc gì, có chị."
Ninh Mạn Thanh mở lòng bàn tay của Lê Sơ, dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay nàng, giương mắt nhìn Lê Sơ, mặt mày ôn nhu.
Nhà tổ Ninh gia cách trung tâm Vân Châu mấy tiếng đi xe, gia tộc này lớn mạnh, nhà tổ cũng là một mảnh đất rộng lớn, bảng hiệu chữ Ninh ngoài cổng lớn đã có hơn mấy trăm năm, trải qua mưa rền gió dữ vẫn dễ dàng mà thấy được.
Đường đi lát gạch ô vuông không hợp để chạy xe ô tô, trước đó mọi người đều ngồi kiệu, nhưng giờ cũng không quá thích hợp, mọi người cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ, những người lớn có chút tuổi thì đi bằng xe lăn điện.
Lê Sơ nghĩ tới sẽ có rất nhiều người, nhưng không nghĩ là lại có nhiều người đến vậy.
Trên đường từ cổng vào đến nhà chính đều gặp người của Ninh gia, mỗi một người Lê Sơ đều chào hỏi, mất hai mươi phút mới vào đến đại sảnh, lại chào hỏi với ông nội bà nội, bác hai, rồi chị dâu em chồng.
Vốn dĩ Lê Sơ đang có chút khẩn trương, nhưng thấy người lớn trong phòng đều cười vui vẻ, cũng liền thả lỏng xuống.
Lúc ăn cơm cũng là cực kỳ náo nhiệt, ngồi ở ghế chủ tọa là bà cô của Ninh Mạn Thanh, ông nội cô đã sớm qua đời, ở nơi tứ đại đồng đường, thậm chí là ngũ đại đồng đường như giờ thì bối phận của bà cô lớn đúng là cao nhất.
Bà cô lớn đã 90 tuổi, nhưng nhìn qua tinh thần vẫn còn rất tốt, đầu óc vẫn còn minh mẫn, bà cười tủm tỉm nhìn Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ, trong mắt tràn đầy quan tâm.
"Lão tam gia, con cũng già đầu rồi, định khi nào sinh con."
Lời này vừa nói ra, các vị trưởng bối trên bàn dài đều đem ánh mắt nhìn về phía Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ, tràn đầy quan tâm.
Bọn họ đều không hẹn mà nghĩ, bên ghánh bác ba trước giờ cũng con cháu thịnh vượng, nhưng hôm nay không chết thì cũng xảy ra chuyện, chỉ còn lại một Ninh Mạn Thanh còn chưa con, anh cả chị hai sau khi có chuyện cũng ly hôn, con cái bị vợ mang đi hết, một mạch thịnh vượng bên ghánh bác ba này không phải dựa vào vợ vợ son các nàng sao.
Mọi người một lời khuyên nhủ: "Nên có kế hoạch sớm."
"Con xem anh họ nhà bác hai kia, bây giờ đã có cháu trai luôn rồi."
"Con cũng không cần nhiều quá, quá nhiều không dạy nổi, sinh bốn đứa như cha mẹ con được rồi."
Tay Lê Sơ nắm chặt tay Ninh Mạn Thanh dưới bàn ăn, ngón chân vẽ SOS lên mặt đất.
Ninh Mạn Thanh cầm lại tay nàng, vừa lắng nghe vừa gật đầu cười.
Sau đó cô lại hơi nghiêng đầu, cười khẽ nhẹ giọng nói bên tai Lê Sơ: "Không nghe bọn họ, đều nghe em."
Gò má Lê Sơ càng thêm đỏ, chân dẫm lên chân Ninh Mạn Thanh cho hả giận.
Cứu mạng, nàng sẽ không bao giờ cười nhạo chuyện bị hối cưới của Triệu Tri Xuân nữa, các nàng còn chưa kết hôn đâu, trực tiếp bị bỏ qua nhảy đến hối sinh con rồi.
Thực quá khủng bố!.