Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu - Chương 103: Cô Cảm Thấy Thế Nào




Cảnh quay mới được quay ở một ngọn núi lớn, đường núi cũng không dễ đi.

Mặt đường gồ ghề lồi lõm, Lê Sơ bị xóc nảy nên có chút say xe khiến nàng không có tinh thần, cho nên lúc này Mộc Cầm Hi có nhắn tin cho nàng, nàng cũng lười xem.



Lúc đến nơi, đã là hoàng hôn.



Không khí trong núi rất tốt, Lê Sơ xuống xe, cổ choáng váng lúc nãy cũng chậm rãi tan đi.



Thôn trưởng đã sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, Lê Sơ ở nhà thôn trưởng, vì so với những nơi khác thì phòng ở đó rộng rãi cũng sạch sẽ hơn, Lê Sơ cũng không từ chối, để trợ lý sắp xếp đồ đạc xong, đi chào hỏi với người nhà trưởng thôn.



Trưởng thôn có hai cháu gái nhỏ tuổi không chênh lệch nhau mấy, mặc trang phục dân tộc, đứng ở phía sau cánh cửa nhìn những người xa lạ bằng ánh mắt tò mò.



Người phụ trách quay phim đang điều chỉnh các thiết bị, trong phòng người đến người đi, Lê Sơ cầm một nắm kẹo cứng, nhét vào trong tay các em.



Con dâu thôn trưởng đứng bên cạnh hướng về phía Lê Sơ cười thẹn thùng, dùng giọng địa phương nói chuyện với hai con gái, vì thế hai đứa nhỏ lắp bắp dùng tiếng phổ thôn có không nói cảm ơn với Lê Sơ.



"Không có gì."

Lê Sơ cười xua tay, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, làm sao có ai mà không thích chứ.



Ngày mai mới chính thức tiến hành quay phim, Lê Sơ cũng không định ở trong phòng, liền đi khỏi nhà thôn trưởng dạo lòng vòng thôn dân này một chút.



Trong thôn này cư dân không nhiều, có rất nhiều nhà đều là phòng trống, những người ở đây cơ bản đều là người già và trẻ nhỏ, nhưng thanh niên trai tráng tầm hai mươi mấy đã không còn thấy ở trong thôn.



Trong kịch bản viết, quê của nạn nhân Trương Thu Lam rất nghèo khó, cũng rất phong kiến lạc hậu.



Cô là một trong không nhiều người học lên đến đại học của thôn, cho nên khi tin cô chết truyền đến quê nhà, người trong quê đều tiếc hận.



Dung Vân hỏi thăm chuyện của Trương Thu Lam cũng không tốn quá nhiều công sức, bởi vì thôn này rất nhỏ, có chuyện gì không bao lâu cũng đã có thể truyền khắp toàn thôn.



Cuộc sống của Trương Thu Lam, được vài người trong thôn kể lại, hoàn chỉnh ghép nặn ra được.





Trương Thu Lam lớn lên cùng bà ngoại, những cũng không ở cùng bà ngoại.



Bởi vì lúc cô sinh ra, bà ngoại lớn cũng là vợ của bà ngoại qua đời, lão nhân mê tín cho rằng đứa nhỏ này mạng xấu, khắc chết vợ mình.



Cha mẹ Trương Thu Lam sau khi sinh đứa nhỏ xong cũng rời khỏi thôn, ra ngoài vùng lớn kiếm tiền, đối với chuyện mẹ mình có thành kiến với con mình, bọn họ cũng biết nhưng không thể làm gì, cố gắng khuyên nhưng mẹ không động lòng, cũng chỉ có thể kêu con gái nhẫn nhịn.



Trương Thu Lam chịu đựng như vậy sống từ nhỏ đến trưởng thành,sau khi cô lớn lên liền rời khỏi nơi như nhà giam này.



Sau đó ở độ tuổi rất đẹp, cô lại tự sát ở phòng trọ, để lại thế gian chỉ là một bức thư tình mang theo thương nhớ uyển chuyển.





Đùa giỡn tâm tư người khác thực sự sẽ khiến cho một ít người có cảm giác thành tựu, Lê Sơ có chút ngây người suy nghĩ, ví như là Mộc Cầm Hi mang theo mục đích không tốt muốn đến gần nàng.



Cũng như hung phạm này chỉ xuống tay với thiếu niên, thì Mộc Cầm Hi cũng biết không phải mọi người nàng ta đều có thể ra tay.



Lê Sơ lấy di động trong túi ra, nhìn thoáng qua tin tức của Mộc Cầm Hi, cũng không định trả lời, mà là chụp một hình ảnh hoàng hôn gửi cho Ninh Mạn Thanh, nói cho cô mình đã tới rồi.



Hoàng hôn nhuộm nửa bầu trời thành đỏ cam, Lê Sơ lẳng lặng mà nhìn, một hồi lâu sau mới hoàn hồn.



Nàng đi trở về dọc theo đường cũ, thấy thiếu nữ đứng ở phía sau.



Đại khái là tầm 13 14 tuổi, mi thanh mục tú, làn da màu lúa mạch mang theo chút dầm mưa dãi nắng, đôi mắt thâm thúy, cô nhóc mặc trang phục dân tộc, giống như là tinh linh trong núi.



Cô nhóc thấy Lê Sơ nhìn mình, lộ ra một nụ cười xán lạn.



Lê Sơ cười đáp lại cô, hơn nữa còn lên tiếng hỏi: "Em là tiểu Sầm Lan sao?"

Trong cốt truyện, Dung Vân điều tra xong vụ án của Trương Thu Lan xong, sẽ đi đến quê nhà của Sầm Lan, ở đó sẽ có quay một đoạn ký ức, cho nên yêu cầu có tiểu Sầm Lan đến đóng.



Trong tuyến thời gian, khi đó Sầm Lan 13 tuổi, để Đinh Nam Điệp đóng trăm triệu lần không hợp, đạo diễn Vương cũng suy xét tìm diễn viên nhí, nhưng lại lo lắng mấy đứa nhỏ không thích ứng được hoàn cảnh trong núi, cũng không biểu hiện ra được cảm giác quen thuộc với thôn quê, cho nên cuối cùng quyết định mời một thiếu nữ địa phương đến diễn.





Đạo diễn Vương đã nói qua với Lê Sơ, ông ta tìm người có tính cách rất hợp, cho nên đối với đứa nhỏ lần đầu tiên đi đóng phim kia cũng sẽ không có khó khăn gì quá lớn.



Lê Sơ chưa thấy qua thiếu nữ kia, nhưng cảm giác được người trước mắt đây là người đó.



"Vâng, em tên Sài Nghi, chị là người sau này em sẽ thích sao?"

Sài Nghi tò mò nhìn Lê Sơ, sau đó cô nhóc gãi gãi đầu, cảm giác mình hình như nói có chút không đúng lắm, lập tức giải thích lại "là người trong phim ấy."

"Không phải, chỉ là bạn tốt."

"Hưm" Biểu tình Sài Nghi có chút đáng tiếc mà tiếp tục nói "Chị nhìn rất ngọt ngào, nếu là em nhất định sẽ thích chị."

Giới tính đầu của cô nhóc còn chưa phân hóa, trước khi phân hóa thành giới tính đầu tiên, cô nhóc có quyền được thích bất kỳ người nào.



"Cảm ơn em khích lệ, mời em ăn kẹo."

Trong tay Lê Sơ còn có một viên kẹo, đưa đến lòng bàn tay của Sài Nghi.



Sài Nghi bện một vòng tay nhỏ bằng hoa làm quà đáp lễ, Lê Sơ lập tức mang lên tay, gương mặt tươi cười của Sài Nghi càng thêm tươi tắn, khẽ hát đi cùng Lê Sơ về thôn.



Vì ban ngày say xe, nên tối Lê Sơ cũng không ăn uống gì, chỉ uống một ly yến mạch, tắm rửa một cái liền lên giường nằm.



Di động của nàng không mang vào phòng tắm, lúc ra đến phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Ninh Mạn Thanh, nàng gọi video lại, ngồi xếp bằng bên giường vừa lau tóc vừa chờ điện thoại kết nối.




Đáng tiếc vừa mới gọi được vài giây, bên Lê Sơ đã đứng mạng, nghe không thấy tiếng của Ninh Mạn Thanh, cũng không thấy mặt Ninh Mạn Thanh, đành phải cắt đứt.



Lê Sơ nhắn qua ba hình động khóc lớn, cũng xoay xoay một hồi lâu mới gửi đi được, di động vừa mới nhắn tin liền nhận được thông báo có cuộc gọi đến.



"Đào Đào, có thể nghe rõ sao?"

Âm thanh quen thuộc từ di động cùng với tiếng vang rất nhỏ truyền đến, làm mềm đi chút bực bội vì nóng nực và mạng chậm của Lê Sơ.



"Nghe được rồi, tín hiệu ở đây kém hơn em nghĩ rất nhiều."



Vốn dĩ Lê Sơ cũng nghĩ rằng tín hiệu mạng trong núi sẽ không quá tốt, nhưng cũng sẽ không đến mức quá kém, nhưng hiển nhiên là do nàng quá lạc quan, cũng may là trò chuyện không có vấn đề gì.



Lê Sơ vừa thoa dưỡng da vừa nói chuyện phiếm với Ninh Mạn Thanh, nàng nói không nhanh, để tránh vì ngắt tín hiệu mà Ninh Mạn Thanh không có nghe rõ nàng nói cái gì.



Ninh Mạn Thanh không phải là một người nói nhiều, trong lúc các nàng trò chuyện, hơn phân nửa đều là Lê Sơ nói, Ninh Mạn Thanh nghe.



"Chị còn bận sao, nếu không thì tắt máy trước, chị tiếp tục làm đi."

Lê Sơ nhìn thời gian cuộc gọi, hai nàng đã nói chuyện hơn nửa tiếng, thời gian này Ninh Mạn Thanh vẫn còn chưa làm việc xong.



"Đừng tắt, còn làm, nhưng có em ở đây hiệu suất làm việc của chị sẽ cao hơn một chút."

"Không khiến chị phân tâm sao?"

Lê Sơ bị lời âu yếm của bạn gái làm cho có chút ngượng ngùng, nàng không phải là người có thể làm hai việc cùng lúc được, nhưng nghĩ đến lúc đang làm việc, Ninh Mạn Thanh có thể yên tĩnh mà bồi nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy thực hạnh phúc.



"Nửa tháng này có lẽ là không gặp được em, cho nên có thể nghe thấy âm thanh của em cũng tốt, chị sẽ càng chuyên tâm."

"Vậy em không tắt máy, em đắp mặt nạ một chút rồi đọc kịch bản, trước khi ngủ mới tắt."

"Được."


Ninh Mạn Thanh khẽ cười đồng ý, giơ tay sờ sờ tai nghe Bluetooth, thật giống như cách máy móc có thể sờ được đến Lê Sơ.



...........!

Hoàn cảnh trong núi cũng không tốt, loại không tốt này cũng không quá ác liệt, mà là do mùa hè rất nhiều muỗi, cho dù Tiền Đóa Đóa vừa xịt thuốc vừa đốt nhang muỗi, cũng thoa thuốc chống muỗi lên người Lê Sơ, nhưng hôm sau Lê Sơ vẫn phát hiện trên đùi mình bị đốt hai vết.



Lê Sơ gãi gãi, chịu đựng ngứa ngáy đi đến phim trường.



Trong đoạn phim này, là mạch phim song song hai vụ án, Dung Vân cùng Tiểu Đường đi đến quê của Trương Thu Lam, sau đó tiến hành điều tra nhà của Sầm Lan, đội phó ở thành phố bắt tay vào điều tra di vật và mối quan hệ xã hội của Trương Thu Lam, tìm kiếm manh mối.



Đội phó ở bên kia điều tra điện thoại và máy tính của cô, dò hỏi bạn thân của cô, tìm được chút dấu vết để lại.



Dung Vân đi đến quê của Sầm Lan, ở nơi này cũng phát hiện một chút khác thường.



Sầm Lan đã từng miêu tả quá trình mình lớn lên ở quê cho Dung Vân nghe, còn nói với Dung Vân nếu có cơ hội, các nàng có thể cùng đến đại thụ ở gần nhà Sầm Lan, đào rượu nữ nhi hồng với bảo bối mà mà cha và Sầm Lan đã giấu.



Nhà Sầm Lan đã không còn ai, Dung Vân mở cánh cửa xưa cũ, đi đến cái cây kia, lại phát hiện dưới tàng cây rõ ràng đã có dấu vết bị khai quật.



Dung Vân lập tức đào chỗ đó lên, bên trong không có rượu, cũng không có hộp bảo bối.





Bên cạnh nhà Sầm Lan là một lão bà hơn trăm tuổi, thị lực đã không còn tốt nữa, bà nói gì đó không rõ, nhưng giống như muốn diễn tả đã có người đến đây, chỉ là không biết là ai, cũng không nhớ rõ là ngày nào.



Dung Vân nghĩ người có thể biết được bí mật của Sầm Lan nhất định là người mà nàng quen thuộc, nhưng cũng không biết người lấy đi đồ vật của Sầm Lan có phải là người giết Sầm Lan không.



Thật ra đoạn quay này cũng không cần quay đến nửa tháng, vì khúc sau còn phải quay kết cục ở đây nên phải quay trước.



Hơn nửa tháng sau, Lê Sơ rời khỏi thôn.



Trừ bỏ chuyện tín hiệu không tốt, hoàn cảnh quay phim trong thôn cũng không phải quá ác liệt, trừ hai ngày đầu Lê Sơ bị muỗi chích mấy vết rất khó chịu, thì sau đó không còn bị nữa.



Bởi vì sau khi Ninh Mạn Thanh biết chuyện này xong, gửi thuốc chuyên dụng đến, thuốc kia rất có công hiệu đuổi côn trùng, Lê Sơ còn đem nó chia sẻ cho những người khác trong đoàn phim, được mọi người nhất trí khen ngợi.



Sau khi trở về lại phải qua một đoạn đường xóc nảy, Lê Sơ choáng váng lên máy bay, bắt đầu ngủ bù.



Sau khi trở về đoàn phim lần nữa, Lê Sơ cũng không bị Mộc Cầm Hi quấy rầy, có lẽ vì hơn nửa tháng này nàng không có trả lời tin nhắn của Mộc Cầm Hi, nên nàng ta cũng biết điều không đến quấy rầy.



Như vậy rất tốt, tuy rằng cuộc sống có sóng gió cũng không tệ, nhưng Lê Sơ cảm thấy loại quấy rầy làm tâm tình của nàng không tốt vẫn nên ít có thì hơn.



Đáng tiếc, loại bình tĩnh này cũng không duy trì được bao lâu.



Ngày thứ ba sau khi trở về, Lê Sơ lại nhận được tin nhắn của Mộc Cầm Hi.



Nàng ta gửi đến hình ảnh của hai bộ lễ phục, còn có một bộ trang sức.



[Mộc Cầm Hi]: Lê lão sư, xin lỗi đã quấy rầy cô, chỉ là bây giờ tôi không có bạn bè hỏi ý kiến, nhớ đến gu ăn mặc của cô rất tốt, liền mạo muội nhắn tin đến.



[Mộc Cầm Hi]: Đêm nay tôi phải tham gia một bữa tiệc rất quan trọng, mang bộ trang sức này, nhưng không biết nó hợp với bộ lễ phục nào hơn, cho nên muốn hỏi cô một chút.



Lê Sơ nhìn đến đây cũng không muốn trả lời, nàng cũng không muốn giúp Mộc Cầm Hi lựa chọn, nói nàng ta mặc bộ nào thì đẹp mắt hơn.



[Mộc Cầm Hi]: Bữa tiệc có một người mà tôi rất ngưỡng mộ, thật ra cô cũng có quen biết, cũng xem như là bạn của Lê lão sư, cô cảm thấy dựa vào ánh mắt của Ninh Mạn Thanh, nàng sẽ thích bộ nào hơn đây?.