Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 87




Thẩm Hàm Chi rất nghe lời, cùng thỏ con đi xuống lầu, sau đó thỏ con dẫn cô đi một đoạn, lại đến một đoạn phải đi xuống bậc thang.

"Chị, cẩn thận một chút, phía dưới có bậc thang." Thỏ con trong mắt mỉm cười nhắc nhở.

"Còn có bậc thang sao? Vừa rồi không phải đã đi xuống lầu rồi sao?" Thẩm Hàm Chi cảm thấy có chút nghi hoặc, rốt cuộc thỏ con muốn mang cô đi đến chỗ nào a?

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi do dự, Ôn Cẩn nghiêng người hôn lên một bên mặt Thẩm Hàm Chi, "Chị, sao chị không đi nữa? Em đỡ chị mà, đừng sợ."

Thẩm Hàm Chi được thỏ con hôn một cái, mọi nghi ngờ đều tan biến, lập tức mặt mày hớn hở nói: "Được, Tiểu Cẩn, em vừa mới hôn chị sao? Em không tức giận nữa à?"

"Sao em có thể giận chị được? Đi cẩn thận một chút." Thỏ con ôm lấy eo Thẩm Hàm Chi, để cho Thẩm Hàm Chi đi theo nàng, chậm rãi đi từng bước một xuống.

"Chị biết thỏ con của chị là ngoan nhất, Tiểu Cẩn, mấy ngày nay chị nhớ em nhiều lắm." Nụ cười trên mặt Thẩm Hàm Chi không hề phai nhạt, cô cũng sớm đã quên mất chuyện thỏ con đang đưa mình đi đâu.

"Em cũng rất nhớ chị. Chờ lát nữa em sẽ thưởng cho chị thật tốt." Ôn Cẩn hôn lên vành tai Thẩm Hàm Chi lúc này trong đầu Thẩm Hàm Chi tràn ngập cảnh tượng ôm thỏ con vào lòng ăn thịt thỏ. Cô đối với thỏ con không hề có cảnh giác chút nào.

"Được, chờ lát nữa chị nhất định sẽ ăn thỏ con thật ngon." Thẩm Hàm Chi vui vẻ nói.

Ôn Cẩn nhìn vẻ ngây thơ của chị, bật cười lắc lắc đầu. Rất nhanh, Ôn Cẩn mở cửa một căn phòng, dẫn Thẩm Hàm Chi đi vào.

"Tiểu Cẩn, đã đến rồi sao? Chị có thể tháo khăn bịt mắt ra được chưa?" Thẩm Hàm Chi có chút sốt ruột hỏi.

"Vẫn chưa được. Chị, chị phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không em sẽ trở về ngủ chung với bảo bối." Ôn Cẩn nhướng mày nhìn vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi nhanh chóng nắm lấy cổ tay thỏ con, "Đừng mà, Tiểu Cẩn, chị ngoan ngoãn nghe lời còn không được sao? Thỏ con xấu tính bây giờ còn biết uy hiếp người ta."

Ôn Cẩn nghiêng người hôn lên chóp mũi Thẩm Hàm Chi, "Không có mà, em chỉ thích chị thôi."

Nói xong, Ôn Cẩn dẫn Thẩm Hàm Chi đến bên giường, dịu dàng dặn dò: "Chị, chị lên giường đi, không được tháo khăn bịt mắt xuống."

Vành tai của Thẩm Hàm Chi đỏ bừng, thỏ con đây là muốn chơi trò gì đó kích thích với cô sao? Cô còn phải bịt mắt lên giường, bất quá cô vẫn ngoan ngoãn phối hợp với thỏ con.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy bên cạnh giường hơi lún xuống, thỏ con leo lên giường cô duỗi tay ôm lấy thỏ con, nhưng thỏ con lại nhanh nhẹn né tránh.

"Chị không ngoan, bây giờ chúng ta bắt đầu chơi trò chơi thôi. Chị không được phép cử động, chỉ có em mới được chạm vào chị." Thỏ con nói xong hôn lên khóe môi Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi được thỏ con đút cho ăn ngọt ngào, lập tức ngoan ngoãn nghe lời nói: "Được, đều nghe thỏ con nói, chị sẽ không nhúc nhích nữa."

Nụ cười trong mắt Ôn Cẩn càng đậm hơn, nàng nắm lấy tay trái của Thẩm Hàm Chi, kéo sợi xích sắt còng tay được cố định ở đầu giường ra, còng tay trái của Thẩm Hàm Chi vào, sau đó lại kéo xích sắt bên phải ra và đem tay phải của Thẩm Hàm Chi còng vào.

Ôn Cẩn đã đặc biệt xử lý mặt bên trong còng tay, phủ một lớp vải mềm lên trên, làm như vậy thì tay của Thẩm Hàm Chi sẽ không có cảm giác khó chịu khi đặt vào bên trong.

Thẩm Hàm Chi bị bịt mắt lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng va chạm của đồ vật bằng sắt xung quanh, hơn nữa cổ tay của cô giống như bị thứ gì đó giam cầm. Cho đến bây giờ Thẩm Hàm Chi vẫn còn nghĩ rằng thỏ con đang đùa giỡn với mình.

"Tiểu Cẩn, em đang đeo cái gì cho chị vậy? Tại sao lại giống như có sợi dây xích vậy? Một lát nữa chúng ta chơi trò gì vậy?" Thẩm Hàm Chi cũng muốn ôm thỏ con vào lòng hôn một cái.

"Chị, đừng gấp gáp, chị sẽ sớm ổn thôi."

Ôn Cẩn lấy một chiếc váy ngủ hình mèo có rất ít vải, chậm rãi thay vào. Sau đó nàng mới đến chỗ Thẩm Hàm Chi, cởi khăn bịt mắt cho Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi nhìn chiếc váy ngủ hình mèo trên người Ôn Cẩn, hai mắt trợn to. Trên đó thật sự có quá ít vải, ngay cả những chỗ che phủ cũng được che phủ bằng vải tuyn, mơ hồ đều có thể nhìn thấy.

Ôn Cẩn chỉ chừa hai ngọn đèn bàn bên đầu giường, tuy rằng ánh đèn mờ nhạt, nhưng là độ sáng tuyệt đối là đủ dùng.

Thẩm Hàm Chi mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, mỉm cười với Ôn Cẩn nói: "Thỏ con đã biến thành mèo con rồi sao? Dễ thương quá, Tiểu Cần, em mau giúp chị cởi bỏ cho nó đi."

Ôn Cẩn có hứng thú tiến lại gần, Thẩm Hàm Chi muốn hôn thỏ con, nhưng cô lại bị xích sắt sau lưng trói chặt, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hạn chế, hơn nữa tay cô cũng bị kéo lại, cơ bản không thể làm được động tác ôm mèo con.

Ôn Cẩn mỉm cười với Thẩm Hàm Chi, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Thẩm Hàm Chi. Trên mặt nàng tràn đầy dục vọng chiếm hữu cố chấp, "Chị thật không ngoan, không nói một lời nào đã rời bỏ em và con. Chị có biết em đã phải trải qua như thế nào trong ba năm qua không?"

"Tiểu Cần, thật xin lỗi, chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chị ngủ một giấc tỉnh lại liền quay trở lại nơi này." Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng nói.

"Ngủ một giấc tỉnh lại? Chị nói nhẹ như vậy." Ôn Cẩn đưa tay vuốt ve cổ Thẩm Hàm Chi, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để Thẩm Hàm Chi không thể chạm vào nàng.

Thẩm Hàm Chi bị thỏ con vuốt ve thắt nơ sự rất ngứa ngáy, vội vàng giải thích: "Tiểu Cẩn, em nghe chị nói, kỳ thật trước đây chị cũng nghĩ đến chuyện sẽ nói cho em biết chuyện này, nhưng mà chuyện này quá mức kỳ quái, chị sợ em sẽ không tin."

Cô hít một hơi rồi nói tiếp: "Thật ra chị là người của thế giới này. Bởi vì ngủ quá muộn nên không hiểu sao xuyên vào một cuốn sách, mà em chính là nữ chính của cuốn sách đó. Chị xuyên thành một Alpha cặn bã trong nguyên tác, người đó đối xử với em không tốt. Hệ thống yêu cầu chị phải thu thập giá trị tra A mỗi ngày. Em có còn nhớ rõ mỗi ngày chị sẽ hung dữ với em một lần không? Thật ra không phải là chị tự nguyện, mà là hệ thống cưỡng ép, chỉ khi tích lũy đủ giá trị tra A trong một năm, chị mới có thể tiếp tục sống sót trong thế giới đó. Chị vốn dĩ cho rằng tích lũy đủ giá trị tra A là có thể cùng em còn có bảo bối sống bên nhau hạnh phúc, kết quả ngày đó chúng ta vừa đem Mộc Mộc ru ngủ, sau khi trở về phòng nghỉ ngơi, chị ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì chính là chuyện cách đây vài ngày, chị đột nhiên trở lại thế giới ban đầu."

Ôn Cẩn ngồi trên giường, nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Chi: "Ý của chị là, thế giới trước kia của chúng ta là thế giới trong sách?"

Thẩm Hàm Chi gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa thời gian bên này của chị chỉ mới trôi qua mấy ngày, nhưng mà hiện tại Mộc Mộc đã là ba tuổi."

Ôn Cẩn miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Chị chỉ mới trôi qua mấy ngày, nhưng mà em và Mộc Mộc đã tìm chị suốt ba năm, chị có biết ba năm này em làm sao tới đây không?"

"Thật xin lỗi, Tiểu Cẩn, chị sẽ không rời xa em và con nữa, chị thật sự rất muốn ôm em." Thẩm Hàm Chi chậm lại, nhẹ nhàng dỗ dành thỏ con.

"Khó mà làm được, chị đã để cho em phải đi tìm ba năm, làm sao em có thể dễ dàng tha thứ cho chị như vậy? Nếu chị lại muốn chạy trốn, em nhất định sẽ nhốt chị lại, chỉ có như vậy chị mới là của một mình em." Ánh mắt của Ôn Cẩn hơi tối, nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Thẩm Hàm Chi lúc này mới ý thức được thỏ con có chút không thích hợp. Cô cố gắng thoát khỏi xiềng xích của hai bên nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thoát ra được.

"Như thế nào? Chị, chị còn muốn chạy trốn sao?" Ôn Cẩn nhìn thấy Thẩm Hàm Chi vùng vẫy, sắc mặt lạnh lùng.

Thẩm Hàm Chi vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không, Tiểu Cẩn, từ nay về sau chị đều sẽ ở cùng em và con, em đừng trêu chọc chị nữa được không?"

Ôn Cẩn nghiêng người hôn lên môi Thẩm Hàm Chi, thấp giọng nỉ non: "Chị, chị cho rằng em đang nói đùa sao?"

"Không phải, không phải." Thẩm Hàm Chi vốn dĩ cảm thấy thỏ con có chút nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy chiếc váy ngủ mà thỏ con đang mặc, vành tai của cô bất giác đỏ bừng lên, thỏ con của cô thật xinh đẹp, cô thật sự rất muốn được thân mật với thỏ con.

"Không phải thì tốt, sau này em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị, chị chỉ có thể là của em." Ôn Cẩn xuống giường, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra rất nhiều món đồ chơi nhỏ chạy bằng điện.

Nàng mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Hàm Chi, "Chị, lúc chị không có ở bên cạnh, em chính là nhờ những thứ này, nghĩ đến việc chị vẫn còn ở bên cạnh em, mới có thể vượt qua từng ngày từng ngày. Chị, chị có muốn xem em bình thường làm như thế nào không?"

"Tiểu Cẩn, chị đều ở đây, những thứ này sau này cũng không có tác dụng gì nhiều, em vẫn là cởi trói cho chị đi, được không?"

Nụ cười trên mặt Ôn Cẩn càng đậm hơn: "Xem ra chị thật sự không muốn ở lại bên cạnh em một lát, chị hư hỏng như vậy, em nên trừng phạt chị thế nào đây?"

Thẩm Hàm Chi nuốt nước bọt hai lần, cảm thấy thỏ con xấu xa này có chút nguy hiểm.

Ôn Cẩn tự nhiên cũng chú ý đến động tác đó của Thẩm Hàm Chi, nàng cười khẽ ra tiếng: "Như thế nào? Chị sợ em?"

Ôn Cẩn nói, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Thẩm Hàm Chi, nhẹ nhàng dỗ dành: "Chị đương nhiên không sợ, chị chỉ là nhớ em, muốn ôm em thật tốt."

"Vậy có khả năng chị sẽ không làm được đâu, em muốn bắt đầu rồi, chị nhất định phải xem kỹ." Thỏ con xấu tính cố ý hôn lên tai Thẩm Hàm Chi, toàn bộ hơi thở ấm áp đều phà vào tai Thẩm Hàm Chi.

Thỏ con cố tình ngồi vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, cầm món đồ chơi chạy bằng điện cho Thẩm Hàm Chi xem. Một lúc sau, hơi thở dồn dập của thỏ con xấu xa liên tục vang lên.

Thỏ con ở ngay trước mặt cô, nhưng Thẩm Hàm Chi không thể chạm vào cũng không thể ăn được. Cô thậm chí còn phải nhìn thỏ con xấu xa chơi đùa một mình. Viền váy ngủ của Thẩm Hàm Chi đều bởi vì thỏ con xấu tính mà làm cho ướt đẫm.

Hơi thở của Thẩm Hàm Chi dần dần trở nên gấp gáp, giọng nói của cô run run nói: "Tiểu Cẩn, em đừng chơi nữa được không? Em thả chị ra trước đi được không? Chị rất nhớ em."

"Em cũng rất nhớ chị. Ôi chị ơi, váy ngủ của chị đều bị em làm ướt hết rồi." Thỏ con xấu tính cố ý ác ý nói, cũng không có ý định thả Thẩm Hàm Chi ra, ngược lại còn ghé vào tai Thẩm Hàm Chi bắt đầu thở hổn hển.

Thẩm Hàm Chi một bên mặt đỏ bừng, cô hận mình không thể lập tức bắt nạt thỏ con xấu tính này, nhưng lại không thể làm gì được. Cô đáng thương nhìn thỏ con chơi đùa một mình.

"Chị, chị có thích không? Có chị nhìn có vẻ thoải mái hơn." Thỏ con xấu tính dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào vai và cổ của Thẩm Hàm Chi, nhưng lại không để cho Thẩm Hàm Chi hôn nàng.

"Tiểu Cần, ngoan một chút, để cho chị hôn em nhé, hôn một cái thôi." Thẩm Hàm Chi cầu xin thỏ con xấu tính, nhưng thỏ con xấu tính lại bị cô chọc cười.

"Như vậy sao được? Em đã đã nói phải trừng phạt chị, sao có thể để cho chị hôn em? Chị phải ngoan ngoãn một chút, nhìn em thật kỹ, ưm ~"

Thẩm Hàm Chi vô cùng đáng thương nhìn, thỏ con xấu xa chính là không muốn thả cô ra. Cuối cùng, sau khi thỏ con chơi xong, Thẩm Hàm Chi cũng ra một thân mồ hôi.

Thỏ con hư nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Thẩm Hàm Chi, cười nói: "Chị rõ ràng chưa làm gì cả, tại sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?"

Thẩm Hàm Chi u oán nhìn chằm chằm vào thỏ con hư, đã không còn muốn để ý đến thỏ con hư nữa. Bản thân vì cái gì đổ mồ hôi, thỏ con xấu tính có thể không biết sao?

Ôn Cẩn thấy bộ dáng ủy khuất của cô buồn cười, tựa mặt vào vai Thẩm Hàm Chi làm nũng: " Tại sao chị lại không để ý đến em? Chị tức giận sao? Em cũng chưa có làm gì chị mà."

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con xấu tính: Chị chỉ có thể xem không thể ăn đâu ~

Thẩm Hàm Chi: Ô ô ô, ai thả tôi ra với!