Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 57




Buổi tối, Thẩm Hàn Chi đến đón cô bé tan học, nhìn thấy một bóng dáng giống như một cô bé chạy nhanh về phía mình, sau khi chạy đến trước mặt liền ôm lấy cô, cô bé vội vàng thúc giục: “Chị, nhanh lên, lên xe đi."

Thẩm Hàm Chi không biết tại sao hôm nay thỏ con lại tích cực về nhà như vậy?

Trước khi các bạn cùng lớp của cô bé kịp đến gần, họ nhìn thấy Ôn Cẩn vội vàng đẩy người phụ nữ cao lớn lên xe, chiếc Maybach nghênh ngang phóng đi.

Thẩm Hàm Chi lên xe, mỉm cười ôm thỏ trắng nhỏ vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại vội về nhà như vậy.”

Thỏ Nhỏ ậm ừ, tựa đầu vào trong ngực Thẩm Hàn Chi, đôi mắt to tròn oán giận nhìn vào Thẩm Hàm Chi: “Bọn họ muốn thông tin liên lạc của chị, em sẽ không để bọn họ lấy được, chị là của em.”

Thẩm Hàn Chi bật cười lắc lắc đầu, thỏ con có rất biết bảo vệ thức ăn: "Được rồi, chị là của Tiểu Cẩn, thỏ con xấu tính có thể đem chị giấu đi được không? Không cho bọn họ nhìn thấy."

“Chị là vợ của em.” Cô bé ậm ừ hôn lên cằm Thẩm Hàm Chi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của Thẩm Hàm Chi, nàng thực sự muốn hôn chị, cô bé thầm nghĩ.

Thẩm Hàm Chi không biết thỏ con đang nghĩ gì, liền cười xoa đầu thỏ con: "Đúng, chị là vợ của Tiểu Cẩn, em có thể mặc kệ người khác được không? Thỏ con xấu tính ghen tuông còn rất lớn.”

“Nhớ chị.” Cô bé ậm ừ và làm nũng với Thẩm Hàm Chi, nhưng xét thấy phía trước có tài xế nên cô bé cũng chỉ có thể dựa vào trong ngực Thẩm Hàm Chi.

Về đến nhà, cô bé vội vàng đi tắm, nàng cần thiết phải nhanh chóng tạo khoảng cách thời gian với chị, nếu không nàng sẽ không có thời gian đọc truyện tranh.

Cô bé gội đầu xong trong mười phút, chỉ cần sấy tóc cho đến khi khô một nửa. Cô bé lấy cuốn truyện tranh ra và bắt đầu đọc. Bản màu của truyện tranh vẽ rất chi tiết. Cô bé mới đọc được hai trang, mặt nàng đã đỏ bừng. Hơn phân nửa quyển truyện này đều tràn ngập những cuộc thảo luận, trao đổi giữa hai người ở nhiều tư thế khác nhau. Cô bé không muốn bỏ lỡ một trang nào. Nhìn em gái trong truyện tranh, cô bé nghĩ đến mình, nếu như chị cũng làm như vậy với nàng, chắc chắn sẽ rất thoải mái phải không?

Dù sao thì vẻ mặt của em gái trong truyện có vẻ rất hưởng thụ nên chắc chắn phải rất thoải mái.

Khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, hơn mười phút sau, Thẩm Hàm Chi đã bắt đầu sấy tóc cho mình. Cô bé mới miễn cưỡng nhét cuốn truyện tranh vào cặp sách, nàng hít một hơi thật sâu, nghĩ đến một lát nữa chị sẽ hung dữ với mình, nàng nhất định phải nắm bắt thật tốt.

Thẩm Hàm Chi đi ra, nhìn thấy cô bé ngây ngốc ngồi trên giường, Thẩm Hàm Chi đi tới ôm thỏ con vào lòng: “Hôm nay đi học có mệt không? Chị xoa bóp tay cho thỏ con của chị.”

Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa xoa bóp cánh tay cô bé.

Cô bé ậm ừ vùi mặt vào lòng Thẩm Hàm Chi, chỉ để lại hai con mắt tròn xoe nhìn Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười nhìn thỏ con trong lòng, cười nói: “ Thỏ trắng nhỏ đang nhìn cái gì vậy?”

Thỏ con hít hít mũi, ấp ủ cảm xúc: “Chị, chị lừa em.”

“Chị lừa em khi nào?” Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng hỏi.

"Chị lừa em, em nghe bạn cùng lớp nói giữ vợ vợ với nhau phải thân mật hơn nữa, chị còn chưa hôn em, chị, có phải chị đã chán ghét em rồi không?" Cô bé vừa nói xong nước mắt bắt đầu xoạch xoạch rơi xuống.

“Chị không có chán ghét em, chị thích nhất là thỏ con của chị.” Thẩm Hàm Chi vội vàng ôm người vào lòng. Thỏ con bây giờ đã học được kiến thức, phù hợp với xã hội, càng ngày càng khó lừa gạt.

“Chị, em là vợ của chị, nhưng chị vẫn luôn coi em như một đứa trẻ, ô ô ô, chị chính là không thích em.” Cô bé khóc lóc nức nở, vô cùng đau lòng.

Thẩm Hàm Chi làm sao nỡ để thỏ con khóc thảm như vậy, vội vàng ôm người vào lòng, dỗ dành: “Chị thích nhất thỏ con của chị, cũng không coi em như con nít. Học một năm, thỏ con của chị trải qua hơn nửa năm học tập đã sớm trở thành người lớn rồi, em đừng tức giận được không?"

Thỏ con lắc đầu như trống trận: “Không muốn, không muốn, chị chính là không thích em mà.”

Nói đến đây, thỏ con càng khóc lớn hơn.

Hệ thống lười biếng ghi lại giá trị tra A của Thẩm Hàm Chi, sau đó liền tan làm sớm.

Thẩm Hàm Chi vội vàng ôm chặt Thỏ con, hôn lên trán thỏ con, dỗ dành: “Không có, thỏ trắng nhỏ của chị đáng yêu như vậy, sao chị lại có thể không thích chứ? Hôn rồi em sẽ không khóc nữa, được không?"

Sau đó cô bé lắc đầu, vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi, hôn lên môi Thẩm Hàm Chi, sau đó vội vàng lùi lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi một cách tủi thân: “Em muốn chị hôn môi, không muốn hôn vào mặt nữa. Hôn lên mặt chỉ để dỗ trẻ con thôi."

Thẩm Hàn Chi sửng sốt khi bị cô bé hôn lên môi mình. Thỏ con của cô từ khi nào đã biết hôn môi? Hơn nữa môi của thỏ con mềm mại còn rất khá thoải mái?

Thẩm Hàn Chi vội vàng trục xuất những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu mình, bây giờ cô cần phải dạy thỏ con không được tùy tiện hôn người khác.

Thẩm Hàn Chi giúp thỏ con ngồi thật tốt, nghiêm túc nói với thỏ con: “Tiểu Cẩn, hôn môi là chuyện rất thân mật, em không thể làm chuyện đó với người khác, biết không? Em sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, em không thể được phân tâm. Bình thường ở trên lớp phải ngoan ngoãn nghe giảng, không thể suy nghĩ về những điều vô nghĩa này, được không?”

"Không điều vô nghĩa, đây vốn dĩ là việc mà giữa vợ vợ nên làm. Nếu chị không làm điều đó với em, vậy chính là chị không thích em, ô ô ô ~" Cô bé càng khóc thảm thiết hơn.

Thẩm Hàm Chi cảm thấy đau lòng khi mắt đứa trẻ sẽ sưng lên vì khóc, trong lòng lại cảm thấy sự hiểu biết về thế giới này của đứa trẻ vẫn còn chưa đủ toàn diện. Bản thân cứ hôn đứa trẻ như vậy, đối với đứa trẻ chính là không tôn trọng, nhưng nếu mà cô không hôn, thì đôi mắt của cô bé sẽ sưng lên vì khóc.

Thẩm Hàm Chi nhìn cô bé vô cùng đáng thương đều có chút muốn khóc theo, cô thở dài, lấy khăn giấy lau nước mắt cho thỏ con, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, thỏ con nói cái gì chính là cái đó, chị đều nghe theo thỏ con, được không?"

“Thật sao?” Cô bé hít hít mũi, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi khẽ gật đầu, “Thật sự, em có thể ngừng khóc được không? Chị cảm thấy đau lòng muốn chết rồi.”

“Dạ, chị, hôn đi.” Cô bé dùng đôi mắt to tròn tràn ngập hơi nước nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi cho rằng quy tắc của thế giới này là quan hệ thân mật nhất là đánh dấu, giống như hôn môi cũng vẫn được? Dù sao thì cô gái thẳng mà cô quen ở kiếp trước cũng đã từng hôn nhau rồi nên cũng không được xem như là hành vi quá đáng.

Thẩm Hàn Chi dành hơn mười giây để xây dựng tâm lý, hít một hơi thật sâu, sau đó mới ôm lấy eo cô bé, ấn vào trong lòng mình, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại như thạch trái cây của cô bé, Thẩm Hàn Chi nhẹ nhàng xoa xoa eo cô bé, cô hôn đến mức có chút không nhịn được. Cô liền quấn lấy cô bé, cô bé rất là phối hợp tùy ý để mình hôn môi.

Sau khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt cô bé đỏ bừng dựa vào trong ngực Thẩm Hàn Chi để hồi sức một lúc.

Chị vừa rồi còn duỗi đầu lưỡi, còn quấn lấy mình không buông, cô bé chỉ nghĩ lại thôi mà vành tai đều đã đỏ bừng, nhưng nó thực sự rất thoải mái, cuốn truyện tranh quả nhiên không lừa nàng!

Thẩm Hàm Chi cũng sửng sốt khi nhớ hành động cô vừa làm, đối với cô bé vậy mà cô lại không nhịn được? Không thể như vậy được, đứa trẻ thậm chí còn chưa vào đại học, hơn nữa trong tương lai, đứa trẻ sẽ quen biết nhiều người hơn và nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.

Nói không chừng đến lúc ấy cô bé sẽ không còn thích mình nữa, mình sao có thể bốc đồng như vậy?

Hơn nữa, nam chính còn chưa xuất hiện, nếu bây giờ mình thật sự làm gì đó với cô bé, Thẩm Hàm Chi sợ sau này cô bé sẽ hối hận. Cô thở dài, nhìn thỏ con trong lòng mình với ánh mắt dịu dàng: "Tiểu Cẩn, chúng ta hãy thỏa thuận với nhau, hôn môi là sự nhượng bộ lớn nhất mà chị có thể thực hiện và không được phép làm việc khác, có biết không? Vài tháng nữa em sẽ thi đại học nên không thể bị phân tâm bởi loại chuyện này.”

Vừa rồi cô bé còn đang ngơ ngác sau khi bị hôn, hiện tại nàng vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó, khi Thẩm Hàm Chi nói ra lời này, cô bé lập tức gật đầu với đôi mắt sáng ngời. Chị đều là vì xem xét đến việc nàng thi đại học, cô đều có thể đều hiểu được, trước khi thi đại học không được làm gì khác, có thể được hôn môi cũng rất tốt a, vừa rồi chị hôn nàng đến mức nàng cảm thấy thật thoải mái như đang dẫm lên kẹo bông gòn vậy, thật mềm mại và bay bổng.

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, mím môi dụi dụi Thẩm Hàm Chi làm nũng: “Dạ, nghe chị, chị lại hôn em lần nữa đi, thật thoải mái.”

Vành tai Thẩm Hàm Chi hơi đỏ lên khi nghe tiếng thở ấm áp nhẹ nhàng của thỏ con liên tục phả vào cổ cô, trước kia cô không cảm thấy gì cả, nhưng hôm nay cô lại luôn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thỏ nhỏ đang nằm trong lòng thấy cô im lặng, liền chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ cô, làm nũng nói: "Chị, sao chị không để ý đến em? Em muốn hôn."

Giọng nói của cô bé mềm mại, khiến cho Thẩm Hàm Chi cảm thấy có chút khát nước. Cô cụp mắt xuống nhìn thỏ con trong lòng, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Trong lòng Thẩm Hàm Chi tự an ủi chính mình nửa ngày, nếu cô mà không hôn, thỏ con sẽ bị chọc giận mà khóc nữa. Đứa trẻ ban ngày đã phải học hành vất vả nên cô nghĩ mình nên đáp ứng yêu cầu này.

Cô một tay đỡ đầu cô bé, cúi đầu xuống hôn lên môi cô bé. Cô bé rất hợp tác vòng tay ra sau cổ Thẩm Hàm Chi, để Thẩm Hàm Chi tùy ý hôn môi mình, bản thân chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp là được.

Thẩm Hàm Chi hôn có chút vội vàng, thỏ con đã mềm mại như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Hàn Chi sợ tình cảm của mình đối với con thỏ nhỏ sẽ biến chất, nhưng thỏ con lại mềm mại ngọt ngào như vậy, thật sự rất dễ hôn. Thẩm Hàm Chi không nhịn được, hôn lâu thêm một chút, đến mức thỏ con đều sắp không thở nổi, mới duỗi tay đẩy đẩy Thẩm Hàm Chi, lúc này Thẩm Hàm Chi mới lui lại.

Thỏ con vùi mặt vào trong lòng ngực Thẩm Hàn Chi, mềm mại nói: “Chị, em không thở được.”

Chị hôn nàng thật mạnh mẽ, nàng rất thích!

Thẩm Hàm Chi có chút xấu hổ hắng giọng, cô vừa rồi có chút không nhịn được: "Thỏ con ngốc nghếch, lúc hôn môi em phải dùng mũi để thở, nếu không nghẹn hỏng rồi làm sao bây giờ?"

Cô bé ậm ừ rúc vào trong ngực Thẩm Hàm Chi, sau đó nhìn về phía Thẩm Hàm Chi: “Chị, trước đó chị đã từng làm chuyện này với Omega khác rồi sao? Làm sao chị biết hôn môi?”

Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu của cô bé, cười nói: “Chị chưa từng làm chuyện này với người khác, chị chỉ hôn thỏ con của chị thôi, chị lớn hơn em cho nên hiểu biết cũng tự nhiên nhiều hơn. Được rồi, đi rửa mặt đi, muộn rồi chúng ta đi ngủ thôi."

"Dạ." Thỏ con gật đầu, nhưng thân thể lại trở nên mềm nhũn, không muốn đứng dậy từ trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi cười hỏi: "Thỏ con làm sao vậy?"

"Chân bị chị hôn đến mềm nhũn rồi, chị ôm em một lát, em sẽ ổn thôi." Cô bé rầm rì cọ cọ Thẩm Hàm Chi làm nũng.

Thẩm Hàm Chi mặt đỏ lên, lời nói thỏ con cũng quá đen tối rồi, bản thân cũng không tách chân thỏ con ra chân để hôn, như thế nào chỉ mới một chút chân đã mềm rồi? Tuy nhiên, Thẩm Hàm Chi vẫn ôm thỏ con vào lòng.

Mười phút sau, thỏ con đã bình phục lại, nàng bước xuống giường, lấy thứ gì đó trong tủ quần áo ra rồi vội vàng lắc mình vào trong phòng tắm, tốc độ nhanh đến mức Thẩm Hàm Chi cũng không thể nhìn thấy rõ thứ mà thỏ con đang cầm.

Thỏ con đi phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới chậm rì rì quay lại giường để Thẩm Hàm Chi ôm nàng ngủ. Lúc Thẩm Hàm Chi chuẩn bị tắt đèn, cô bé lại vòng tay qua cổ Thẩm Hàm Chi và nói: "Chị ơi, chị còn chưa hôn chúc ngủ ngon em, đây là nụ hôn cuối cùng của ngày hôm nay, được không?

Cô bé nhìn Thẩm Hàm Chi với vẻ mặt đáng thương. Thẩm Hàm Chi nhìn vào đôi mắt vẫn còn có chút phiếm hồng của cô bé, rốt cuộc cô vẫn là mềm lòng, tiến đến bên người cô bé, nhẹ nhàng hôn cô bé.

Cô bé được hôn chúc ngủ ngon vui vẻ ngủ, nhưng Thẩm Hàn Chi vẫn mở mắt cho đến hơn một giờ, dù thế nào đi nữa cũng không thể ngủ được.