Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 13




Buổi chiều lúc Thẩm Hàm Chi đi tới, thì cô bé cũng đã thức dậy, thời điểm Thẩm Hàm Chi đi tới gõ cửa, cô bé đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bé cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy, vội lau mặt rồi đi ra ngoài mở cửa cho Thẩm Hàm Chi.

Nhìn Ôn Cẩn tóc rối bù, Thẩm Hàm Chi cười nói: "Chính mình đi sửa soạn lại trước đi, chúng ta không vội.”

Tai cô bé hơi đỏ lên, liếc nhìn Thẩm Hàm Chi rồi nhanh chóng chạy trở lại nhà vệ sinh.

Thẩm Hàm Chi đi vào phòng cô bé, ngồi ở bên giường chờ cô bé sửa soạn lại, chưa đầy mười phút Ôn Cẩn đã đi ra.

“Chị ơi, em đã chuẩn bị xong hết rồi.” Ôn Cẩn nhìn Thẩm Hàm Chi nói.

“Được rồi, chú Vương đã đợi chúng ta ở dưới lầu rồi.” Thẩm Hàm Chi nắm lấy cổ tay Ôn Cẩn, cùng nhau đi xuống lầu.

Ôn Cẩn nhớ tới lúc còn rất nhỏ đã từng ngồi ô tô, sau này nàng trải qua hơn mười năm cuộc đời ở trong thế giới nhỏ bé trên căn gác mái, đã mười mấy năm rồi chưa có ngồi ô tô, khoảng thời gian gần đây mới được ngồi ô tô, nhưng vẫn là vì kết hôn, xe cưới đã đón nàng từ trang viên Hoa Hồng ra ngoài.

Ôn Cẩn hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Hàm Chi bên cạnh, nàng cảm thấy bầu trời bên ngoài sáng hơn nhiều so với trong Trang viên Hoa Hồng.

Thẩm Hàm Chi giúp Ôn Cẩn mở cửa xe, để cô bé ngồi vào, sau đó cô mới đi đến bên kia lên xe.

Vương Hải Xuyên nhanh chóng lái xe, Thẩm Hàm Chi hạ cửa kính xuống để gió tự nhiên thổi vào trong xe, cô sợ cô bé không quen nên kể cho cô bé nghe những địa điểm trên đường đi, cô bé vô cùng nghiêm túc chăm chú lắng nghe. Nàng dựa vào cửa sổ và nhìn ra ngoài, trên mặt không tự giác nở một nụ cười.

“Chờ đến khi em ra ngoài thêm mấy lần nữa thì sẽ quen thôi.” Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Ôn Cẩn, Thẩm Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ cô bé sẽ cảm thấy khó chịu khi đã không tiếp xúc với xã hội một thời gian dài.

Vương Hải Xuyên lái xe đi vào gara ngầm của một trung tâm mua sắm lớn, Thẩm Hàm Chi trực tiếp dắt cô bé đi vào thang máy dẫn lên trung tâm mua sắm phía trên.

Trung tâm thương mại rất rộng lớn, bên trong bày biện đủ loại đồ vật rực rỡ. Tầng một là nơi bán giày nam và nữ, Thẩm Hàn Chi ngẫu nhiên tìm được một cửa hàng rồi đi vào.

Vì Ôn Cẩn bị thương ở gót chân nên khi ra ngoài Thẩm Hàm Chi đã để cho nàng đi một đôi giày vải nhẹ, lúc này đến trung tâm thương mại, cô dứt khoát mua ba bốn đôi giày các loại cho cô bé. Để cho cô bé thử từng đôi một, nhân viên cửa hàng bên cạnh bọn họ cười tươi như hoa. Cửa hàng này không hề rẻ, nó là một loại xa xỉ.

“Chỉ cần đúng kích cỡ là được, hãy chọn thêm một vài đôi đẹp mắt.” Thẩm Hàm Chi vừa nói vừa giúp cô bé chọn giày.

“Chị, có phải chị đã mua quá nhiều rồi không?” Cô bé nhìn đôi giày này có chút ngơ ngác.

Thẩm Hàm Chi cười nói: “Không có, mỗi loại trước chuẩn bị mấy đôi, chờ lần sau chúng ta đến mua sắm, thích thì có thể mua thêm, những đôi này giúp tôi đóng gói lại."

" Dạ được, xin cô hãy chờ một chút." Mấy nhân viên vội vàng bắt đầu thu dọn, đóng gói.

Thẩm Hàm Chi thanh toán rồi để lại địa chỉ. Cửa hàng có dịch vụ giao hàng.

Khi Thẩm Hàm Chi quẹt thẻ, cô bé vẫn không ngừng nhìn vào tấm thẻ trên tay, thấy sự tò mò của cô bé, Thẩm Hàm Chi giải thích: “Mua đồ ở bên ngoài em đều cần phải dùng tiền, nhưng bây giờ mọi người hiếm khi dùng tiền giấy, hầu hết đều là thanh toán qua điện thoại di động hoặc quẹt thẻ.”

Ôn Cẩn gật đầu, nàng có biết đến tiền, chẳng qua là nàng không biết ở bên ngoài tiền giấy đã không còn dùng nữa, nàng thậm chí còn không biết sử dụng tiền giấy như thế nào, trong lúc nhất thời, Ôn Cẩn cảm thấy có chút mất mát.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy sự mất mát của cô bé, đưa tay nắm lấy tay Ôn Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải buồn bã, em thông minh như vậy, chỉ cần tiếp xúc với những thứ này, em liền có thể nhanh chóng làm được. Chúng ta đi mua quần áo nhé."

Thẩm Hàm Chi nói, nắm tay cô bé đi về phía thang máy, Ôn Cẩn tò mò nhìn mọi người trong thang máy. Nàng chỉ có ấn tượng mơ hồ về thang máy khi còn nhỏ, có lẽ mẹ nàng đã bế nàng vào thang máy, chẳng qua đó đã là chuyện đã xảy ra hơn mười năm rồi, và hơn mười năm nay nàng chưa từng thấy đồ vật như thế này nữa.

Thẩm Hàm Chi nắm lấy cổ tay cô bé, đi về phía trước, giải thích: “Em cứ đi theo tôi là được, đừng sợ.”

Ánh mắt của Ôn Cẩn nhìn về Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi đang mỉm cười nhìn nàng, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy. Ôn Cẩn trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, cũng quên luôn phản ứng.

Nhìn thấy cô bé ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Hàm Chi đưa tay nhẹ nhàng chọc vào lúm đồng tiền nhỏ của Ôn Cẩn: “ Nhìn có đẹp không?”

Ôn Cẩn lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được vành tai đang từng chút đỏ bừng.

Cô bé xấu hổ đến mức không dám nhìn Thẩm Hàm Chi, Thẩm Hàm Chi chỉ là cười cười, nhéo nhéo vào lòng bàn tay cô bé: “Đi thôi, tôi không trêu chọc em nữa, chúng ta đi vào thang máy, em cứ đi theo tôi."

“Dạ.” Cô bé nhìn thang máy lúc ẩn lúc hiện trước mặt, trong lòng còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hàm Chi ở bên cạnh, nàng cũng không còn sợ hãi nữa mà đi theo Thẩm Hàm Chi vào thang máy.

Thẩm Hàm Chi sợ Ôn Cẩn sẽ sợ nên buông tay Ôn Cẩn ra, một tay xoay lại nắm lấy tay vịn, một tay ôm lấy eo cô bé.

Ôn Cẩn chỉ cảm thấy đi thang máy có cảm giác rất mới lạ, sau lại bởi vì Thẩm Hàm Chi ôm nàng vào lòng nên nàng cũng không còn cảm giác lo lắng như trước nữa mà có chút thích thú nhìn xung quanh.

Thẩm Hàm Chi nhìn dáng vẻ cô bé với nụ cười trong mắt. Thỏ con hẳn là nên mỗi ngày đều vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ra khỏi thang máy, đầu tiên Thẩm Hàm Chi dẫn cô bé đến cửa hàng đồ lót.

Một nhân viên bán hàng đã đi tới và bắt đầu giới thiệu: "Hai vị tiểu thư, xin hỏi các cô có yêu cầu gì? Ở đây chúng tôi có đủ các loại đồ lót và đồ ngủ."

"Tôi cần một chiếc áo ngực thoải mái hơn, bình thường hoặc là thể thao. Hãy nhìn vào kích thước gần đúng của cô ấy." Thẩm Hàm Chi một bên nói một bên nhìn qua cô bé.

Nhân viên bán hàng cũng nhìn về phía Ôn Cẩn, điều đó làm cho Ôn Cẩn đỏ mặt.

Sau đó, nhân viên bán hàng nói với Thẩm Hàm Chi: "Thưa tiểu thư, vị tiểu thư này có lẽ là cúp C. Kích thước cụ thể vẫn là nên được đo chính xác. Nếu không thì để tôi giúp vị tiểu thư này đo đơn giản một chút?"

Cô bé vừa nghe thấy nhân viên bán hàng muốn giúp nàng đo đạc liền lùi lại một bước, trốn ra sau lưng Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi vỗ nhẹ mu bàn tay của cô bé, cười nói: “Cô bé có chút xấu hổ, tôi có thể giúp cô bé đ, cô có thể mang thước dây cho tôi.”

“Được.” Nhân viên bán hàng nhìn thấy trên người Thẩm Hàm Chi đều đang mặc đồ hiệu đắt tiền, biết được Thẩm Hàm Chi có lẽ không thiếu tiền nên vội vàng đi lấy thước đo.

"Tiểu thư, của ngài đây."

“Cám ơn.” Thẩm Hàm Chi nói lời cảm ơn, nhìn qua cô bé: “Tiểu Cẩn, để tôi giúp em đo, nếu không mua về sẽ không vừa vặn, mặc vào sẽ không thoải mái, em chỉ cần thả lỏng tay và ưỡn ngực cao lên là được." Thẩm Hàm Chi vẻ mặt nghiêm túc hướng dẫn.

Tai Ôn Cẩn lại đỏ ửng, một bên mặt cũng đỏ lên, bất quá để cho chị đo hộ thì vẫn tốt hơn là để người khác đo.

Thẩm Hàm Chi đưa tay

luồn thước dây xuyên qua cánh tay cô bé, đo sơ bộ cho cô bé rồi nói với người bán hàng.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang một chiếc đến và nói: "Tiểu thư, cô có thể thử qua quần áo để biết kích cỡ, như vậy sẽ chính xác hơn một chút.”

Nói xong, nhân viên bán hàng đưa chiếc áo lót trong tay cho Ôn Cẩn. Vành tai Ôn Cẩn hơi đỏ lên, nàng đi tới nhìn Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi mỉm cười sờ lên mái tóc của cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần vào phòng thay đồ thử quần áo là được rồi, chính là ở bên kia."

Thẩm Hàm Chi nắm tay cô bé dẫn vào phòng thử đồ: “Tôi sẽ đợi em ở bên ngoài.”

Cô bé lúc này mới gật đầu và bắt đầu thử quần áo trong phòng thử đồ với khuôn mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi chăm sóc Ôn Cẩn tỉ mỉ như thế, nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Tiểu thư, cô và em gái tình cảm thật tốt, cô che chở cho cô ấy như vậy.”

Thẩm Hàm Chi lắc đầu cười giải thích: “Cô ấy không phải em gái tôi, cô ấy là vợ tôi.”

"Ồ, vậy thì ngài còn may mắn hơn nữa. Phu nhân của ngài có dáng người đẹp như vậy." Câu nói kế tiếp người bán hàng không nói ra, lộ ra vẻ mặt nói rằng cô hiểu mà.

Thẩm Hàm Chi chỉ là mỉm cười, cũng xen vào nói, cô chỉ là xem cô bé như là người bạn nhỏ để nuôi dưỡng, dáng người của cô bé có tốt hay không cũng không liên quan gì đến cô.

Lúc Thẩm Hàm Chi đang nói chuyện với nhân viên bán hàng, giọng nói yếu ớt của cô bé từ trong phòng thử đồ vang lên: “Chị, em đổi rồi, cái này rất vừa vặn.”

"Được rồi, vậy mua thêm mấy món theo kích cỡ của cái này đi." Thẩm Hàm Chi cười nói, đi đến cửa phòng thử đồ gõ cửa, "Tiểu Cần, em sửa soạn xong rồi thì đi ra ngoài, em có thể chọn những kiểu dáng mà em thích."

Cô bé vuốt thẳng quần áo và đầu tóc, sau khi chắc chắn không bị rối loạn, lúc này mới từ bên trong bước ra đưa chiếc áo lót cho người bán hàng.

Thẩm Hàm Chi nắm tay cô bé dẫn đi chọn kiểu dáng: “ Em hãy nhìn xem thích kiểu dáng và màu sắc nào, chúng ta hãy mua nhiều thêm một chút những thứ em cần mặc hàng ngày nhé."

Cô bé đỏ bừng tai do dự, sau đó đưa tay kéo cổ tay Thẩm Hàm Chi, đến gần Thẩm Hàm Chi nhỏ giọng nói: “Chị, chị giúp em chọn đi, em không biết."

Đôi mắt cô bé ngấn nước, bởi vì bối rối mà nàng có chút rụt rè.

Thẩm Hàm Chi biết cô bé ngượng ngùng, dứt khoát gật đầu, nhân viên bán hàng bên cạnh cũng nói thêm: “Đúng vậy, tiểu thư, ngài giúp phu nhân của mình chọn quần áo cũng là lẽ đương nhiên.”

Thẩm Hàm Chi không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô vẫn luôn cảm giác người bán hàng này đã tưởng tượng đến không ít hình ảnh không nên có, bất quá cô không quan tâm mà dẫn cô bé đi chọn đồ lót.

Thẩm Hàm Chi chọn ra mấy bộ đồ lót màu trơn và vài bộ đồ có kiểu dáng thể thao cho cô bé. Khi Thẩm Hàm Chi nhìn thấy chiếc váy ngủ, cô lại mỉm cười nói với cô bé bên cạnh: “Em cũng mua thêm một vài bộ đồ ngủ được không? Em mau nhìn xem bộ này có con thỏ nhỏ ở trên đó kìa, có dễ thương không? Còn có con cừu này cũng không tệ.”

Cô bé nhìn một hàng váy ngủ muôn màu muôn vẻ, trong lúc nhất thời cũng không biết mình muốn cái nào. Nàng đối với mấy thứ này hoàn toàn không có khái niệm, nhưng chỉ cần chị thích thì nàng có thể mặc cho chị xem!

“Chị, chị thích em mặc bộ nào thì mua bộ đó đi.” Cô bé kéo cổ tay Thẩm Hàm Chi, đôi mắt sáng ngời nói.

"Được rồi, tôi muốn những bộ này. Em sẽ rất dễ thương trong bộ đồ ngủ hình động vật nhỏ." Thẩm Hàm Chi có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng cô bé mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ, nụ cười trên mặt không hề tắt.

Ôn Cẩn có chút ngượng ngùng trước lời khen của Thẩm Hàm Chi nên đã trốn ra sau lưng Thẩm Hàm Chi, âm thầm ngượng ngùng.

Thẩm Hán Chi không vạch mặt cô bé mà chỉ nhờ nhân viên cửa hàng gói lại. Thẩm Hàm Chi mua cho cô bé ước chừng năm chiếc túi. Cô dứt khoát quẹt thẻ, sau đó cũng nhờ cửa hàng giúp giao đến nhà.

Sau khi Thẩm Hàm Chi và Ôn Cẩn rời đi, mấy nhân viên trong cửa hàng bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Thật không nghĩ tới, vị tiểu thư vừa rồi lại thích vợ mình mặc đồ ngủ hoạt hình, đây là sở thích mới à?”

"Đây là tình thú của vợ vợ người ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân viên cửa hàng: Hiện tại đều lưu hành bộ đồ ngủ hoạt hình play sao?