Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Thư HE Với Đại Lão Cố Chấp

Chương 48




Trong khu vui chơi giải trí, đạo diễn yêu cầu bảy khách mời tự chia thành ba nhóm nhỏ. 

Sau khi thảo luận xong xuôi, bọn họ quyết định chia hai người có EQ cao là thị đế và tiểu hoa thành một nhóm, Cố Đình Thâm chung nhóm tiểu sinh lưu lượng – người lo lắng chơi xong tập này bản thân sẽ tiếp tục bị lên hot search. Cuối cùng, bởi vì cần phải tuyên truyền cho “Tình Cờ Yêu Em” nên hai nam nữ chính là Thẩm Thứ và Diệp Tri Tri đi chung với nhau và được sắp xếp cùng nhóm với nam diễn viên phim hài. 

Lúc hoàn tất giai đoạn phân nhóm, đạo diễn xác nhận lại lần nữa với bảy người ở hậu trường: “Tất cả mọi người đều không bị bệnh tim, cao huyết áp hay mắc chứng sợ độ cao hết đúng không?”

Cả bảy người cùng nhau lắc đầu, rồi không hẹn mà quay đầu nhìn về phía khu vui chơi giải trí với quy mô vô cùng lớn, vô cùng gay cấn phía sau. 

Thẩm Thứ nhớ rằng sáng nay nhân viên của tổ tiết mục cũng hỏi cậu câu này, một linh cảm xấu dấy lên trong lòng cậu. 

Quả nhiên, ngay giây kế tiếp, đạo diễn lật mặt nhanh như lật bánh tráng nở một nụ cười như đã thực hiện được âm mưu, cầm loa nói với bọn họ: “Chắc mọi người đã đoán được rằng nếu bước vào khu vui chơi giải trí này, mọi người chắc chắn không thể bỏ lỡ những trò chơi kích thích được. Dù sao mọi người cũng là minh tinh, thường ngày ắt hẳn hiếm khi có cơ hội được chơi mấy trò này đấy, vì thế hôm nay mọi người cứ chơi cho đã thèm đi nhé!” 

Giữa tiếng kêu than của bảy người bọn họ, nhân viên công tác đem 3 tấm thẻ đến, đạo diễn vui vẻ nói: “Những trò chơi hôm nay mọi người phải trải qua lần lượt là: thứ nhất nhà ma, thứ hai tàu lượn siêu tốc và thứ ba là vòng xoay khổng lồ(*). Bây giờ mọi người tới chọn tuyến đường cho nhóm mình đi nào, bật mí nho nhỏ là mỗi một tuyến đường khác nhau sẽ có những bất ngờ khác nhau đấy nha~” 

(*) Vòng xoay khổng lồ:

Tập thể bảy người lâm vào trầm mặc. 

Thẩm Thứ bình tĩnh lên tiếng xác minh: “Đạo diễn, mỗi nhóm đều phải tham gia ba trò này hết sao?” 

Chiếc loa trong tay đạo diễn được nâng lên để bên miệng, ông khẳng định: “Đúng vậy!” 

Thị đế lập tức phản ứng lại, khó hiểu hỏi: “Vậy việc chúng tôi chọn tuyến đường có mang ý nghĩa gì sao?” 

Những người còn lại gật đầu phụ họa, nhìn về phía đạo diễn. 

Đạo diễn nhìn Thẩm Thứ và thị đế, ánh mắt mang theo sự vui mừng cùng tán thưởng như đang nói “Câu hỏi của các cậu được đấy”, “Tôi nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay rồi”, “Chương trình này phải chơi theo kiểu này mới đúng”. Ông đắc ý trả lời một cách úp mở: “Đợi đến lúc mọi người tới trò chơi đầu tiên là biết liền.” 

Bảy người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi một hồi, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh bước đến chọn tuyến đường. 

Ai bảo bọn họ đã cầm tiền thù lao cao ngất trời của tổ tiết mục, đã vậy còn có tác phẩm cần phải tuyên truyền để nổi tiếng làm chi!

Cuối cùng, nhóm của thị đế chọn tuyến đường chơi trò thứ hai, thứ ba rồi quay ngược lại trò thứ nhất. Lý do mà tiểu hoa đưa ra là cô cảm thấy sau khi chơi tàu lượn siêu tốc và vòng xoay khổng lồ chắc chắn cô sẽ bị chóng mặt, mà chóng mặt rồi thì cô sẽ không còn sợ hãi khi bước vào nhà ma nữa. 

Mọi người nghe xong thì đần mặt ra, bối rối tỏ vẻ: Cô vui là được. 

Tuy nhiên, vì cùng là con gái với nhau nên Diệp Tri Tri bỗng cảm thấy lý do nhảm nhí này của tiểu hoa rất hợp lý, thành ra cô nàng cũng đi theo lối tư duy này để cân nhắc rồi lựa chọn tuyến đường chơi trò thứ nhất, thứ hai, mới đến thứ ba. Diệp Tri Tri nở nụ cười ngọt ngào với máy quay: “Cùng một lý do nhưng khác ở chỗ là tôi đi nhà ma xong có thể sẽ sợ đến mức quên cả nôn lúc chơi tàu lượn siêu tốc với vòng xoay khổng lồ.”

Thẩm Thứ chưa kịp hối hận: …

Mạch suy nghĩ kỳ lạ của hai cô nàng thành công làm mọi người ngạc nhiên đến đơ người, bọn họ miễn cưỡng đáp: “Hiệu quả thần kỳ như nhau thật.”

Còn lại nhóm của tiểu sinh lưu lượng và Cố Đình Thâm tuy không kịp chọn nhưng cả hai lấy được tuyến đường trông thực tế nhất, hợp lý nhất: chơi xong trò thứ ba rồi quay lại trò thứ nhất và cuối cùng là trò thứ hai.

Thẩm Thứ học tập theo Diệp Tri Tri lên tiếng giải thích: ” Tuyến đường này không chỉ tránh được việc phải quay về đường cũ để đến trò tiếp theo, mà còn có nhà ma ở giữa hai trò chơi kích thích là tàu lượn siêu tốc và vòng xoay khổng lồ để giảm sốc về mặt thể chất.” 

Nam diễn viên phim hài đỡ trán, bất lực cảm thán: “Thẩm Thứ nói đúng lắm.” 

Đạo diễn cười ha ha, nói với bảy người: “Kể cả trong truyện cổ tích cũng không có thuốc hối hận đâu, thế nên cô cậu đã chọn tuyến đường này rồi thì bắt buộc phải hoàn thành nó đấy nhé!” 

Tiểu hoa tự cổ vũ bản thân: “Được, đường là do tôi chọn, cho dù có bò cũng phải bò cho bằng hết!”

Mọi người dở khóc dở cười. 

Sau khi chọn xong tuyến đường thì trò chơi chính thức bắt đầu, ba nhóm minh tinh phải đi theo ba hướng khác, theo sau là PD(*) của mỗi nhóm. 

(*) PD (Producer, Program Director): là nhà sản xuất và là người lập kế hoạch chương trình.

Thẩm Thứ, Diệp Tri Tri và nam diễn viên phim hài chạy cầm theo bản đồ chạy đến ngôi nhà ma ở chính giữa khu vui chơi. Trên đường đi, họ bị nhân viên mặc trang phục hoạt hình chặn lại và yêu cầu một trong ba người phải hoàn thành mini game mới được đi tiếp. Nam diễn viên phim hài xung phong chơi và hoàn thành trò chơi trong vòng mười phút. 

Cả ba cuối cùng cũng đến được ngôi nhà ma của trò chơi đầu tiên. Lúc này, có nhân viên khác xuất hiện đưa cho họ một đống giấy A4 rồi thông báo điều kiện qua cửa: trong khoảng thời gian đi qua nhà ma, cả ba phải trả lời được càng nhiều câu hỏi trên giấy càng tốt, trả lời đúng một câu sẽ được một điểm, trả lời sai một câu thì không tính điểm, thời gian tối đa cho phần trả lời là hai mươi phút. 

Thẩm Thứ với nam diễn viên phim hài: Chỉ có vậy thôi á? 

Diệp Tri Tri: À cái này…

Nhân viên công tác tiếp tục nhắc nhở: “Nhóm có thành tích cao nhất ở trò chơi thứ nhất sẽ lấy được một manh mối. Sau khi kết thúc cả ba trò chơi, nhóm có điểm tổng cao nhất sẽ lấy được manh mối quan trọng nhất.” 

Thẩm Thứ: “Nếu như vậy thì hai trò còn lại cũng là trả lời câu hỏi à?” 

Nhân viên công tác gật đầu: “Đúng vậy.” 

Thẩm Thứ, Diệp Tri Tri và nam diễn viên: Thú vị!

Ba người bàn bạc biện pháp đối phó rồi tiến vào nhà ma theo thứ tự: Thẩm Thứ xung phong đi đầu, nam diễn viên phim hài thủ phía sau cùng, Diệp Tri Tri được bảo vệ ở chính giữa. 

Bên trong nhà ma tối om, chỉ có ánh sáng hiệu ứng mờ ảo và những tiếng gầm gừ kinh khủng thỉnh thoảng vang lên. Thẩm Thứ bình tĩnh đi đầu với tốc độ vừa phải, cậu thậm chí còn thể có thể giơ tay đẩy “ma quỷ” mỗi lần bị phục kích ở mấy ngã rẽ. Lá gan của nam diễn viên phim hài cũng rất lớn, anh ta có thể kiên cường chống đỡ mỗi lần bị “quỷ” đuổi theo sau lưng, bình tĩnh giục hai người phía trước chạy mau. 

Mười phút sau, ba người nghe thấy tiếng nhắc nhở sắp đến đoạn đường có thể trả lời câu hỏi. Thẩm Thứ lấy di động tổ tiết mục đưa để mở đèn pin, sau đó lấy tờ A4 đầu tiên ra. Trên giấy ghi đúng một câu hỏi: Trái gì có thị lực kém nhất? 

Thẩm Thứ, Diệp Tri Tri, nam diễn viên: …

Sao tự nhiên chuyển sang đố mẹo vậy???

Ba người sửng sốt hai giây, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì bỗng có vài giọt đỏ tươi đáp trên đầu Diệp Tri Tri. 

Diệp Tri Tri hét chói tai: “A a a a!”

Thẩm Thứ quét một vệt trên trán rồi đưa lên trước mũi Diệp Tri Tri, châm chọc cô không thương tiếc: “Đây là tương cà.” 

Diệp Tri Tri: …

Thẩm Thứ đột nhiên nghĩ ra đáp án, quay sang nói với máy quay: “Tôi biết rồi, là trái xoài.” 

Nam diễn viên suy nghĩ một chút, gật gù nói: “Ừm, hình như đúng rồi, cứ vậy đi. Xem tiếp trang thứ hai nào.” 

Trên trang thứ hai viết một câu: Biển nào không có bờ? 

Thẩm Thứ: Chịu. 

Nam diễn viên ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp: “Biển khổ vô biên(*)” 

(*) Biển khổ vô biên (苦海无边): câu gốc là “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.” 

Câu hỏi trên trang thứ ba: “Từ điển Tân Hoa có tổng cộng bao nhiêu chữ?” 

Diệp Tri Tri đáp mà không cần suy nghĩ: “Bốn chữ! Hồi 4 tuổi tôi có nghe qua câu này rồi!” 

Thẩm Thứ và nam diễn viên ra vẻ ngạc nhiên như thấy quỷ, chỉ sợ trong lòng đang âm thầm cười ngả nghiêng. 

Ba người họ trả lời được mười sáu câu đố mẹo, đi ra khỏi nhà ma trong thời gian quy định, và nhìn thấy nhân viên công tác đón họ ở lối ra. 

Nhân viên công tác: “Xin chúc mừng, ba người trả lời đúng 14 câu hỏi, được 14 điểm và cũng là nhóm tạm thời có số điểm cao nhất trong vòng đầu tiên. Các thành viên trong nhóm lấy được một mảnh manh mối.” 

Nói xong, anh ta đưa cho ba người bìa thư màu đỏ xinh đẹp. 

Diệp Tri Tri cố gắng không để ý đến tương cà trên trán mình, tiến lên nhận bìa thư rồi chui vào một góc nhỏ với Thẩm Thứ và nam diễn viên, cẩn thận mở nó, lấy ra một tấm thẻ. 

Nhắc nhở: Nội bộ các cậu có nhiều hơn một phù thủy. Nhiệm vụ của phù thủy là không để lộ thân phận, đồng thời phải tìm ra được công chúa là ai và phá hư nhiệm vụ của nàng, sau đó niệm thần chú để biến nàng thành người đẹp ngủ trong rừng, giành được thắng lợi. 

Thẩm Thứ vụng trộm nuốt nước bọt: Thì ra ông đây là phần tử nguy hiểm. 

Cậu hơi khẩn trương một chút nhưng cũng không quên quan sát nét mặt của hai người còn lại, nhìn thấy Diệp Tri Tri giật mình rụt cổ lại, còn nam diễn viên chau mày trông như suy nghĩ điều gì đó. Thẩm Thứ âm thầm ghi nhớ những điều này. 

Bởi vì nam diễn viên vừa đáng tin cậy vừa có kinh nghiệm chơi phong phú nên bọn họ quyết định để anh ta làm người giữ tấm thẻ. Nam diễn viên vừa mới cất tấm thẻ xong thì Cố Đình Thâm và tiểu sinh lưu lượng chạy đến. 

Cố Đình Thâm hưng phấn kêu gào: “Sao ba người các anh chậm vậy? Mau đi chơi đi! Vòng xoay khổng lồ siêu vui, lần cuối tôi chơi trò này là mười năm về trước lận á!” 

Thẩm Thứ nhìn gương mặt trắng bệch không mấy dễ chịu của tiểu sinh lưu lượng đứng phía sau hắn: …

Thẩm Thứ: “Cậu để ý đến đồng đội nhà mình một chút đi.” 

Tiểu sinh lưu lượng yếu ớt xua tay: “Đình Thâm quan tâm tôi lắm, tôi chỉ hơi chóng mặt, ọe…”

Ba người cố gắng nhịn cười, Thẩm Thứ thăm dò người duy nhất còn đang hưng phấn là Cố Đình Thâm: “Bên các cậu trả lời câu hỏi sao rồi? Gặp trúng câu hỏi thế nào? Trả lời đúng mấy câu?” 

Gương mặt Cố Đình Thâm cứng đờ, đáp: “Bọn tôi trả lời đúng năm câu đố mẹo.” 

“Phụt …” Diệp Tri Tri không kìm được bật cười. 

Thẩm Thứ: Không hổ là thằng con nhà giàu ngốc nghếch.

Sau vài phút trò chuyện ngắn ngủi, Cố Đình Thâm phát hiện nhóm Thẩm Thứ là nhóm lấy được manh mối đầu tiên, khác với nhóm hắn chơi suốt nửa ngày nhưng tới cái bìa thư còn chưa được chạm vào, vì thế sau khi tiểu sinh lưu lượng vừa nôn xong đã bị Cố Đình Thâm kéo đi vào nhà ma ngay. Ba người Thẩm Thứ tất nhiên cũng không chịu thua kém mà chạy ngay đến trò chơi kế tiếp: tàu lượn siêu tốc tọa lạc tại nơi xa nhất trong khu giải trí. 

Nhóm thị đế và tiểu hoa đã rời đi trước khi ba người đến nới, để tiết kiệm thời gian thì bọn họ nhanh chóng đi qua cửa vào rồi ngồi lên ghế dựa, thắt dây kỹ càng chuẩn bị xuất phát. Nhân viên công tác vẫn đưa cho họ một xấp A4 như trò đầu tiên: “Đây là những câu hỏi về kiến thức sinh hoạt ngày thường, mọi người sẽ trả lời vào lúc tàu lượn dừng lại trên đỉnh trước khi xuống dốc.” 

Thẩm Thứ nhận lấy xấp giấy rồi ra hiệu Ok. 

Nam diễn viên: “Chỉ là mấy câu hỏi đời thường thôi thì không thành vấn đề.” 

Thẩm Thứ: “Tôi cũng vậy.” 

Đại tiểu thư con nhà giàu Diệp Tri Tri: “Tôi… có lẽ là tôi có vấn đề đó.” 

Năm phút sau, cơn gió đông lạnh giá phả vào mặt mọi người, tàu lượn chở cả ba dần đi lên cao trong tiếng hét thất thanh của Diệp Tri Tri, chuẩn bị cho lần lao xuống dốc đầu tiên. Thẩm Thứ lấy xấp giấy A4 ra nhìn câu hỏi lần này, lại được một phen sững sờ.

Ở trên cao lộng gió, Thẩm Thứ hét to câu hỏi: “Ai là người phát hiện ra định luật vạn vật hấp dẫn?”

Cậu theo đó trả lời: “Câu này tôi biết, là Newton!” 

Đến câu hỏi tiếp theo trên trang thứ hai, Thẩm Thứ cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt mình, tiếp tục hét lớn: “Phương trình bảo toàn năng lượng – động lượng của Einstein là gì?” 

Nam diễn viên ngơ ngác ngồi ngây ra đón gió như kẻ đần. 

Diệp Tri Tri vừa thét chói tai vừa trả lời: “Aaaaaaa, là, là E bằng bình phương của MC!” 

Thẩm Thứ: Trong trí nhớ của cậu, hình như cô nàng đáp đúng? 

Lúc tàu lượn đến chỗ ngưng lại để chuẩn bị lao xuống dốc tiếp theo, Thẩm Thứ lật sang trang kế tiếp rồi giơ tờ giấy hét lên: “Ai là người phát hiện ra điều kiện và định luật sử dụng từ trường để sinh ra dòng điện?”

Diệp Tri Tri: “Faraday!” 

Nam diễn viên tiếp tục đần mặt. 

Thẩm Thứ cũng ngu người: “Định luật nhiệt lượng tỏa ra khi có dòng điện chạy qua vật dẫn là định luật gì?” 

Diệp Tri Tri: “Định luật Joule-Lenz!” 

Tàu lượn dần giảm tốc độ lại, cuối cùng bọn họ cũng về đến đích cuối. Diệp Tri Tri vốn tưởng đây sẽ là trò chơi hành mình nhất nhưng rốt cuộc lại có thể hoàn thành nó với tinh thần sáng láng, cô cảm thán: “Mấy câu hỏi kiến thức về sinh hoạt ngày thường thần kỳ thật đấy! Tôi có cảm giác như bản thân không chỉ quên cả sợ hãi mà còn nhớ lại kiến thức về lực hướng tâm và gia tốc nữa!”

Thẩm Thứ và nam diễn viên: Kiến thức đời thường cái quần què! Lực hướng tâm với gia tốc cái quần què!

Thẩm Thứ âm thầm lo lắng: Ông đây cực khổ tham gia xong chương trình này rồi chắc sẽ không bị đồn là học ngu đâu ha? Cơ mà hồi trước ông đây là sinh viên nghệ thuật mà!

Quỳ lạy tổ tiết mục thật sự!