Sau Khi Xuyên Thư, Hắc Liên Hoa Luôn Diễn Trước Mặt Tôi

Chương 21




Không gian trong nháy mắt dường như trở nên chật chội hơn.

Lâm Tinh Trúc ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt trong không khí, rất dễ chịu, hòa quyện với chút men say, chậm rãi bao trùm cả người nàng, khiến cho cái đầu vốn tỉnh táo trở nên mê muội.

Hóa ra là người đối diện không biết khi nào đã tiến lại gần.

Khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của nàng gần trong gang tấc, Lâm Tinh Trúc nhìn chằm chằm, đôi mắt rủ xuống, cổ họng khẽ nhúc nhích, không để lại dấu vết ngả người ra sau, dựa vào ghế kéo ra một chút khoảng cách.

"Cô đang nhìn gì vậy?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trên.

Lâm Tinh Trúc không đáp, nhẹ giọng hỏi lại: "Cô đang làm gì vậy?"

Hai tay kia vẫn dừng lại trên vai nàng, chỉ cách một lớp vải áo mỏng, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể thuộc về một người khác, không thể bỏ qua, không thể coi thường.

Ánh mắt của Lâm Tinh Trúc từ từ dời xuống, rồi lộ ra một vùng xương quai xanh tinh xảo, tiếp đến là một đoạn cổ duyên dáng như thiên nga.

Nàng mí mắt khẽ nhấc, hướng lên một chút nữa là đôi môi hồng nhạt, bởi vì uống rượu mà trên đó còn vương lại chút nước, như là phủ thêm một tầng óng ánh mê người.

Thích hợp để hôn?

Lâm Tinh Trúc giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.

Nàng nhẹ nhàng đẩy Bạch Hi Anh ra, giữ khoảng cách giữa hai người ở mức hợp lý.

"Cô đang làm gì?" Ánh mắt Lâm Tinh Trúc có chút phức tạp, giọng nói khó phân biệt.

Bạch Hi Anh có biết rằng khoảng cách gần như thế này, nếu không khống chế được, một khi có người muốn tiến thêm một bước, nàng sẽ như tự tay đưa mình vào lòng bàn tay người khác, không còn đường lui.

Hay là nàng biết rất rõ nhưng vẫn muốn làm như vậy?

Ánh mắt Lâm Tinh Trúc chăm chú nhìn nàng.

Bạch Hi Anh dưới ánh mắt dò xét của nàng khẽ mỉm cười, đôi môi khẽ động, giọng nói nhu hòa: "Tôi đang suy nghĩ, tại sao cô đột nhiên thay đổi."

Giọng nói của Bạch Hi Anh không hề có bất kỳ lực công kích nào, bởi vì quá nhẹ nhàng mà mang vài tia lưu luyến, lại khiến lòng Lâm Tinh Trúc run lên.

Nàng buông lỏng mình, khóe môi mang cười: "Vậy cô suy nghĩ ra cái gì chưa?"

Bạch Hi Anh nghiêng đầu: "Không quá chắc chắn."

"Tôi có cảm giác trước đây cô thích tôi, nhưng từ khi ở bệnh viện về, tôi không còn cảm giác đó nữa."

Giống như mọi người đều có một loại cảm ứng kỳ quái, nếu có ai đó thích cô, người trong cuộc sẽ có thể cảm nhận được từ những dấu vết trong cách đối xử.

Lâm Tinh Trúc không nghĩ rằng nàng sẽ có loại cảm giác này.

Khoảng cách giữa hai người tuy đã được điều chỉnh lại ở mức không quá gần nhưng cũng không quá xa, nhưng vẫn còn rất gần.

Ánh mắt Lâm Tinh Trúc nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của nàng, "Cảm giác của cô là thật."

Nàng cũng không phủ định Bạch Hi Anh, dù cho người thích nàng không phải là mình.

"Chỉ là cô đoán sai một chút, tôi hiện tại vẫn thích cô."

Lâm Tinh Trúc mỉm cười: "Chúng ta là bạn bè, đúng không?"

Ngụ ý, nàng hiện tại vẫn thích cô, chỉ là thích theo kiểu bạn bè.

Bạch Hi Anh giật mình, phút chốc cười: "Đương nhiên, tôi chỉ muốn xác nhận một chút. Nhưng bây giờ xem ra, cô quả nhiên đã thay đổi."

Bạch Hi Anh khẽ chớp lông mi, nói: "Chỉ là tôi thích cô thay đổi như vậy."

Nàng ghét người khác dùng ánh mắt mơ ước nhìn mình, loại ánh mắt này sẽ khiến Bạch Hi Anh cảm thấy bạo lực và mất kiểm soát.

Mà Lâm Tinh Trúc trước mắt này, dường như đã trở thành một người khác, từ phong cách làm việc đến thái độ, đều khiến nàng rất hài lòng.

Ở bên nàng, Bạch Hi Anh dường như có thể buông lỏng một chút, bởi vì nàng biết rằng đối phương là người có nguyên tắc và tốt bụng.

Có điều...

Bạch Hi Anh cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng trước mặt, trong lòng tự có suy nghĩ, nàng cũng không quên những biểu hiện kỳ lạ của đối phương.

Nghe Bạch Hi Anh khẳng định hiện tại của mình, Lâm Tinh Trúc trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng nháy mắt, trêu chọc nói: "Tôi cũng thích cải tà quy chính, lãng tử quay đầu."

Trong vài câu, nàng không để lại dấu vết mà đem sự thay đổi của mình định là "cải tà quy chính, lãng tử quay đầu", trong thế giới vẫn tôn trọng khoa học này, không ai sẽ quá để ý đến sự thay đổi tính cách của Lâm Tinh Trúc.

Trên thế giới này, có nhiều người thay đổi sau khi lãng tử hồi đầu, Lâm Tinh Trúc cũng không phải là trường hợp đặc biệt.

Nếu không phải là nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt, Bạch Hi Anh nghĩ thầm.

Nếu không phải kiếp trước nàng hiểu rõ Lâm Tinh Trúc, hoặc nếu nàng không sống lại, nàng có lẽ thật sẽ tin tưởng Lâm Tinh Trúc.

Hai người đã nói chuyện lâu như vậy, Lâm Tinh Trúc vẫn không quên nghi ngờ ban đầu của mình.

Ví dụ như, tại sao Bạch Hi Anh lại đột nhiên vòng qua bàn ăn, rút ngắn khoảng cách của hai người.

Cánh tay nàng khoác lên ghế dựa, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt dần sâu.

Bỗng nhiên, nàng khẽ động lông mày, ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua cánh cửa cuối hành lang.

Nhưng lần này, nàng không làm bất kỳ động tác gì.

Lâm Tinh Trúc ngồi thẳng, nhìn lướt qua bàn ăn một mảnh hỗn độn, nghiêng đầu hỏi: "Ăn no chưa?"

Bạch Hi Anh hoàn hồn, như không có việc gì ngồi xuống lại: "Ăn no rồi, tôi vừa mới nhìn cô ăn xong ngẩn người, còn dự định xích lại gần dọa cô một cái, ai ngờ không dọa được."

Nói đến đây, nàng làm vẻ tiếc nuối, khuôn mặt yên phấn lập tức sinh động lên.

Lâm Tinh Trúc bật cười: "Thật sao? Vậy cô không dọa được tôi rồi."

Bạch Hi Anh cười: "Đúng vậy, cô thật kiên cường."

Hai người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, cuối cùng mọi thứ đã sạch sẽ và gọn gàng.

Khi mọi việc xong xuôi, Lâm Tinh Trúc nhấc tay nhìn thời gian, đã mười giờ tối.

Nàng đề nghị ra về, trước khi đi, do dự một chút, vẫn hỏi: "Cô dự định khi nào đi gặp Kiều Tử Câm?"

Bạch Hi Anh ngạc nhiên, tính toán thời gian, nói: "Chiều mai, vừa vặn cuối tuần, có được không?"

Lâm Tinh Trúc gật đầu: "Được, cô có cần tôi đi cùng không?"

Bạch Hi Anh cắn môi, khẽ lắc đầu: "Cô cuối tuần nghỉ ngơi đi, tôi tự mình đi được rồi."

Lâm Tinh Trúc nhẹ gật đầu, biểu thị đã ghi nhớ.

"Ngày mai tôi sẽ an bài trợ lý dẫn cô đi, đây là mã số của nàng, có chuyện gì cô cũng có thể tìm nàng."

Lâm Tinh Trúc nhìn nàng ghi lại số của trợ lý sau mới quay người rời đi, đóng cửa lại, ôn thanh nói: "Đêm nay ăn cơm rất vui, ngủ ngon."

"Tôi cũng vậy, ngủ ngon."

"Bạch tiểu thư, chính là chỗ này." Trợ lý đưa nàng vào phòng, nghiêng người giới thiệu.

Bạch Hi Anh nhìn xung quanh, gật đầu nói: "Làm phiền cô."

Trợ lý khẽ mỉm cười: "Kiều Tử Câm hiện tại đang bị giam giữ, cô từ bên này trực tiếp đi vào là được, tôi đã cùng người bên trong chào hỏi."

Bạch Hi Anh hiểu rõ gật đầu, lộ ra một cái cười ngượng ngùng: "Cảm ơn cô và Lâm Tinh Trúc."

Trợ lý mắt chớp lên, nghĩ đến người trước mắt là bạn gái của lão bản, thái độ càng thêm cung kính: "Không có gì."

Mặc dù vào cuối tuần phải tăng ca dẫn đường cho lão bản bạn gái, nhưng trợ lý chỉ cần nghĩ đến tháng này sắp được tăng gấp đôi tiền lương, khóe môi ý cười càng thêm rạng rỡ.

Chỉ việc đơn giản mà kiếm được gấp đôi tiền lương, ai không yêu?

Dù sao làm công việc này, trợ lý là yêu chết.

Bạch Hi Anh nhìn nàng chân thành cung kính mặt.

Xem ra Lâm Tinh Trúc đối với việc thu mua lòng người thực sự có ích.

Hai người ngắn gọn trò chuyện vài câu, Bạch Hi Anh mới đi vào.

Càng đi sâu vào trong bầu không khí càng nghiêm túc và lạnh lẽo.

Bạch Hi Anh tăng tốc bước chân, theo lời trợ lý đến một phòng, đẩy cửa ra, Kiều Tử Câm đang ngồi với còng tay trong phòng thăm tù lạnh lẽo.

"Em đến rồi."

Giọng nói khàn khàn của nữ nhân vang lên, ánh mắt không rời khỏi người mới đến.

Bạch Hi Anh không lộ vẻ gì ngồi xuống đối diện nàng, nhìn người phụ nữ trước mặt nghèo túng tái nhợt.

Tóc gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy được là đã được chăm sóc. Gương mặt tái nhợt, miệng khô nứt nẻ, cả người u ám và thất bại, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ kiêu ngạo trước đây.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của Bạch Hi Anh, Kiều Tử Câm có chút khó xử, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép nàng thể hiện sự yếu đuối, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự nhiên nói: "Tôi như vậy có phải rất xấu?"

Nàng cho rằng đối diện là một tù nhân mình, với tính cách của Bạch Hi Anh, thái độ hẳn sẽ không quá ác liệt.

Ai ngờ Bạch Hi Anh cười lạnh, không chút khách khí nói: "Cô còn tự mình hiểu lấy."

Kiều Tử Câm đáy mắt chợt lóe lên sự ám sắc, nàng cười khổ nói: "Tôi biết em hận tôi, nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế."

"Hiện tại tôi bị Kiều gia từ bỏ, Lâm Tinh Trúc cũng không định tha cho tôi, tôi biết đều là tôi quá xúc động, làm ra tổn thương em."

Kiều Tử Câm tham lam nhìn người phụ nữ trước mặt: "Tôi biết đều là lỗi của tôi, dùng sai phương thức. Hiện tại tôi đã được báo ứng, em đã nguyện ý tới gặp tôi, có phải là đại biểu..."

Nàng chưa nói xong, nhưng ánh mắt chờ mong rõ ràng chưa hết hi vọng.

Bạch Hi Anh thấy vậy, biểu lộ lạnh lùng, giọng nói mang theo không che giấu ác ý: "Cô không khỏi quá tự mình đa tình, tôi chỉ muốn xem thử nhìn cô như con chó nghèo túng."

Nàng cười, ác liệt nói: "Dù sao nếu không phải vì xem cô trong tù, cô nghĩ tôi sẽ đến?"

"Cô trước kia thật khiến tôi buồn nôn."



Từng câu không lưu tình chút nào ác ngữ lần lượt đánh tới Kiều Tử Câm, nàng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Hi Anh, tinh thần đều rạn nứt.

"Không, không, em không phải là người như thế..." Nàng tự lẩm bẩm, "Em nói đều là gạt tôi..."

Bạch Hi Anh như nhìn rác rưởi đồng dạng căm ghét ánh mắt khiến Kiều Tử Câm mất kiểm soát.

"Không!"

Một mực chèo chống ý nghĩ của nàng trong khoảnh khắc ầm vang sụp đổ.

Kiều Tử Câm hai tay nắm chặt, gân xanh nhô lên, biểu lộ dữ tợn đáng sợ.

Đây mới là diện mạo ban đầu của Kiều Tử Câm.

Bạch Hi Anh cười lạnh, nếu có roi dây thừng, Kiều Tử Câm ngay lập tức sẽ dùng để vung lên.

Đời trước nàng chính là như thế.

Khi đó Bạch Hi Anh đột nhiên gặp biến đổi lớn, đối mặt Kiều Tử Câm, hoàn toàn không có lên bất kỳ phòng bị nào tâm tư, mặc cho nàng tới gần.

Dù sao nàng cho rằng mình đã đủ rồi, làm sao có thể gặp phải mỗi người đều là ma quỷ?

Ban đầu hai người ở chung cũng không tệ, nhưng sau khi Kiều Tử Câm thấy Mộc Mộ Thanh đưa nàng tôin tầm, cảm xúc liền biến, không bao lâu bại lộ bản tính, thậm chí nghĩ xâm phạm nàng.

Nghĩ đến đây, Bạch Hi Anh cười lạnh, thân thể của nàng lúc ấy chịu không ít tra tấn, về sau vẫn là nàng giả ý cầu toàn, mượn tay Mộc Mộ Thanh thoát đi, nhưng rơi vào một ổ sói khác.

Nghĩ đến đây, Bạch Hi Anh tìm tới cổ tay phải, không để lại dấu vết giật giật.

Nàng đối với sự điên cuồng của Kiều Tử Câm không để ý, ung dung thở dài: "Đáng hận tôi không thể tự tay giết cô."

Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo của lưỡi dao đâm vào máu thịt ấm áp, cảm giác máu phun ra tay, trên mặt.

Khiến người sa vào.

Kiều Tử Câm môi run rẩy: "Em muốn giết tôi?"

"Em hận tôi như vậy!" Nàng cất cao giọng không thể tin.

Nàng run rẩy lau mặt, tay còng tay leng keng, không ai để ý.

Bạch Hi Anh: "Hận? Cô không xứng."

Nàng đến gặp Kiều Tử Câm chỉ là muốn nhìn một lần cuối cùng cái bộ dạng thảm hại của nàng, bây giờ thấy, nàng không có lý do dừng lại.

Cùng Kiều Tử Câm ở thêm một giây, đều khiến nàng buồn nôn.

Nàng đứng dậy rời đi, Kiều Tử Câm đột nhiên nắm chặt lồng sắt trước người, giọng căm hận nói: "Em đừng tưởng rằng ôm đùi Lâm Tinh Trúc liền có thể yên ổn!"

"Đó là tên điên!" Kiều Tử Câm nhớ lại tình cảnh đêm đó, không thể ngừng run rẩy, cảm giác tử vong gần như trở lại, nàng nhìn Bạch Hi Anh, "Đợi nàng chán cô, hoặc em chọc giận nàng, em sẽ còn thảm hơn tôi."

Kiều Tử Câm không ý thức được, khi nói ra câu nói này, nàng đã đặt Lâm Tinh Trúc ở một vị trí cao cao tại thượng không thể trêu chọc.

Thấy nàng nâng Lâm Tinh Trúc, Bạch Hi Anh thân hình khẽ dừng lại, quay đầu nhạt tiếng nói: "Nàng không giống cô."

Lâm Tinh Trúc không giống nàng?

Kiều Tử Câm không tin.

Lâm Tinh Trúc là một kẻ điên giấu mình!

Tay nàng run rẩy, môi tái nhợt bị cắn ra máu mà không hay biết.

Bạch Hi Anh nghiêng đầu, cười: "Cô cứ ở trong ngục giam này, như một con chuột rãnh nước nhìn tôi càng ngày càng tốt đi."

Nàng đứng tại cổng, yếu ớt ánh nắng từ hành lang phía trên cửa sổ nhỏ chiếu vào, vừa vặn đánh vào người dừng tại trước cửa Bạch Hi Anh, một nửa sáng, một nửa tối, Kiều Tử Câm nhìn thấy đối phương từng bước rời đi căn phòng lạnh lẽo, đi hướng sáng tỏ phía trước.

Kiều Tử Câm đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, nàng mờ mịt nhìn ngoài cửa, luôn cảm thấy sự tình không nên như vậy.

Không nên là như vậy!

Đáng tiếc không ai trả lời nàng, cảnh sát tiến vào đè vai nàng, đưa nàng ra khỏi phòng thăm tù, chờ đợi nàng là mười năm trong ngục giam.

Kiều Tử Câm vào tù, Kiều Tùng cũng đã bỏ đi nữ nhi này, dù có tâm chuẩn bị, Hoàng Minh Vận cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.

Vì vậy, Kiều Tử Câm cuộc sống trong ngục giam sẽ không tốt.

Nhưng những điều này không phải là chuyện mà Lâm Tinh Trúc quan tâm.

Bạch Hi Anh gặp Kiều Tử Câm không lâu, trợ lý đã báo tin rằng sự tình xong xuôi.

【 trợ lý: Lâm tổng, trước khi đi tôi thấy Bạch tiểu thư tâm tình không tốt. 】

Lâm Tinh Trúc nhìn tin nhắn, mi tâm nhăn lại, nhưng rất nhanh liền triển khai.

Hiện tại Bạch Hi Anh là bạn gái của nàng, trợ lý báo tin cũng không có gì lạ.

Kiều Tử Câm có bệnh tâm thần, Bạch Hi Anh gặp nàng, đối phương nói một đống tin đồn, đối mặt người từng tổn thương nàng, Bạch Hi Anh làm sao có thể còn tâm tình tốt, tâm tình không tốt cũng rất bình thường.

Lâm Tinh Trúc do dự, lật ra giao diện trò chuyện với Bạch Hi Anh.

【 Lâm Tinh Trúc: Cô trưa mai có bận gì không? Cha tôi muốn mời cô ăn cơm. 】

Sau năm phút, tin nhắn được trả lời.

【 Bạch Hi Anh: Trưa mai? Được. 】

Thấy vậy, Lâm Tinh Trúc thở phào.

Đợi gặp xong cha, diễn xong vở kịch này, không lâu nữa nàng có thể lấy lý do để chia tay, và Bạch Hi Anh sẽ trở lại độc thân.

Sự việc kéo dài lâu này, cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Hôm sau, sau khi nhận được tin nhắn của Bạch Hi Anh, Lâm Tinh Trúc lên lầu gõ cửa.

Sau khi cửa mở, khuôn mặt không trang điểm của Bạch Hi Anh đập vào mắt.

Thấy người đến, Bạch Hi Anh mặt đỏ, ngượng ngùng nói: "Làm phiền cô."

Lâm Tinh Trúc chậm rãi lắc đầu.

Bạch Hi Anh cắn môi, mang Lâm Tinh Trúc vào, có chút khổ não: "Tôi không có kinh nghiệm, muốn hỏi cô, ba cô thích kiểu nữ hài tử nào?"

Bạch Hi Anh: "Nhờ có các cô, Kiều Tử Câm mới bị trừng phạt, tôi cảm thấy tôi nên để lại ấn tượng tốt với ba cô."

Lâm Tinh Trúc giật mình, không thể không nói Bạch Hi Anh có tâm.

Nàng cười: "Tôi đã nói rồi, cha tôi thích nhất người như cô, cô cứ theo cách bình thường mà ăn mặc."

Lâm phụ là một người rất bao dung, với hắn, chỉ cần Lâm Tinh Trúc yêu đương, hắn không xoắn xuýt nàng đối tượng là gì — đương nhiên đừng quá kinh thế hãi tục.

Dù sao năm đó Lâm phụ Lâm mẫu là tự do yêu đương, tình cảm thâm hậu.

Bạch Hi Anh do dự, nhìn Lâm Tinh Trúc cười, giọng có chút thấp: "Tôi biết... Chỉ là tôi nghĩ, tôi nên lo lắng cho cô một chút."

Lâm Tinh Trúc sững sờ: "Vì tôi suy xét?"

Bạch Hi Anh mở mắt, tựa hồ có chút chần chừ: "Mấy ngày qua cô chiếu cố tôi nhiều, tôi đã nghe nói truyền ngôn về cô, tôi cảm thấy tôi làm tốt một chút, cô tại ba cô nơi đó sẽ tốt hơn."

Nàng không muốn Lâm phụ thấy rằng Lâm Tinh Trúc tốn công tốn sức vì một người không đáng.

Còn có một điểm là có qua có lại, Lâm Tinh Trúc không phải kia Lâm Tinh Trúc, như vậy Lâm phụ cũng không phải phụ thân nàng, dù hiện tại tâm lạnh như Bạch Hi Anh, cũng không nhịn được mà suy tính cho Lâm Tinh Trúc.

Nàng nói xong, rung động không yên lông mi dài dường như đang chờ thẩm phán.

Lâm Tinh Trúc trong lòng nháy mắt mềm nhũn.

Nàng nhìn nữ nhân trước mặt, trắng thuần mặt vẫn che không được nàng khiến người kinh diễm khuôn mặt, Lâm Tinh Trúc phảng phất phát hiện đối phương dường như trở nên càng đẹp.

Tuy nhiên, trong lòng Lâm Tinh Trúc, ấn tượng về Bạch Hi Anh dường như vẫn còn dừng lại ở hình ảnh đôi mắt ngấn lệ, đầy cảm xúc.

Sự đối lập giữa vẻ đẹp tuyệt trần và sự yếu đuối, bất lực, với đôi mắt rưng rưng như đang phác họa một bức tranh về một đóa hoa anh đào mong manh trong cơn mưa, tạo nên một cảm giác dịu dàng và thương xót.

Vì vậy, Lâm Tinh Trúc cảm thấy trách nhiệm và sự đồng cảm trỗi dậy trong lòng.

Lâm Tinh Trúc biết mình có xu hướng thích phụ nữ, nhưng trong suốt mười tám năm trước đây khi sống ở nhà họ Tần, cô luôn bận rộn với vai trò người thừa kế, không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, cuộc sống của cô trở nên trôi nổi, và cũng không còn tâm trí để tìm bạn gái.

Khi đến thế giới này, không phải là điều cô mong muốn, nhưng trách nhiệm từ kiếp trước buộc cô phải bảo vệ Bạch Hi Anh theo lương tâm và trách nhiệm của mình, miễn là không vi phạm đạo đức hoặc luật pháp.

Với tình cảnh hiện tại, cô không có thời gian hay tâm trí để nghĩ đến tình yêu.

Nếu có bạn gái, cô sẽ phải giải thích như thế nào về việc luôn cứu giúp một nữ sinh khác? Dù chưa từng yêu ai, Lâm Tinh Trúc hiểu rằng trong tình yêu luôn có sự chiếm hữu. Điều này sẽ không công bằng cho người yêu của cô.

Vì vậy, từ đầu Lâm Tinh Trúc đã loại bỏ ý nghĩ về tình yêu.

Với Bạch Hi Anh, cô chưa từng nghĩ đến việc tiến xa hơn tình bạn.

Chưa kể, Lâm Tinh Trúc còn chưa hiểu rõ về con người của Bạch Hi Anh.

Làm bạn thì được, nhưng làm người yêu thì Lâm Tinh Trúc chưa từng nghĩ tới.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy xúc động trước sự tử tế của Bạch Hi Anh.

Lâm Tinh Trúc nhẹ nhàng vuốt tóc của Bạch Hi Anh, nhưng khi nhận ra cảm xúc có thể trở nên mập mờ nếu kéo dài, cô nhanh chóng rút tay lại và mỉm cười nói: "Cảm ơn cô."

Nghe vậy, Bạch Hi Anh lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

Lâm Tinh Trúc cùng Bạch Hi Anh bước vào phòng ngủ của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh Trúc bước vào không gian riêng tư của Bạch Hi Anh. Dù biết có lý do để vào đây, cô vẫn cố gắng không nhìn lung tung.

Căn phòng không quá lớn, nhưng cách bày trí lại vượt ngoài dự đoán của Lâm Tinh Trúc. Trước đây, cô đã thấy phong cách ấm cúng trong phòng trọ của Bạch Hi Anh, nhưng phòng ngủ này lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo.

Lâm Tinh Trúc không thể không nhíu mày và liếc nhìn Bạch Hi Anh một cách kín đáo.

Có thật sự có người thay đổi thẩm mỹ chỉ sau một đêm?



Không thể loại trừ khả năng đó, nhưng với Bạch Hi Anh, Lâm Tinh Trúc có chút nghi ngờ.

Dù vậy, đó chỉ là một phỏng đoán vô căn cứ. Lâm Tinh Trúc tập trung vào hiện tại.

Bạch Hi Anh không biết Lâm Tinh Trúc đang suy nghĩ gì trong chốc lát ngắn ngủi đó. Dưới sự hướng dẫn của Lâm Tinh Trúc, cô mỉm cười hài lòng khi ôm lấy bộ quần áo.

"Lần này, tôi thấy yên tâm rồi." Bạch Hi Anh nói.

Lâm Tinh Trúc chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, rồi rời khỏi phòng, để lại không gian riêng tư cho Bạch Hi Anh.

Sau khi Bạch Hi Anh chuẩn bị xong, Lâm Tinh Trúc lái xe đưa cô ấy đi.

Bố Lâm đã nhắn Lâm Tinh Trúc đưa Bạch Hi Anh về nhà ăn trưa. Sau khi hỏi ý Bạch Hi Anh hôm qua, Lâm Tinh Trúc mới trả lời cha mình.

Nếu Bạch Hi Anh không muốn, cô dự định sẽ đặt một bữa ăn ở nhà hàng. Nhưng vì Bạch Hi Anh không phản đối, họ quyết định về nhà Lâm.

Từ chung cư đến nhà họ Lâm không xa, mất khoảng nửa tiếng. Khi đến nơi, Bạch Hi Anh ngắm nhìn biệt thự xanh tươi, rồi theo Lâm Tinh Trúc xuống xe.

Lâm Tinh Trúc đưa chìa khóa xe cho quản gia, sau đó quay lại nhìn Bạch Hi Anh.

"Khi vào, chúng ta cần nắm tay nhau một chút." Lâm Tinh Trúc nói.

Bạch Hi Anh ngạc nhiên rồi hiểu ra.

"Tất nhiên." Cô mỉm cười và đưa tay ra.

Lâm Tinh Trúc không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Mặc dù hai người từng có những khoảnh khắc thân mật hơn cả việc nắm tay, nhưng đó đều là trong tình huống cấp bách. Còn bây giờ, việc nắm tay trong trạng thái tỉnh táo hoàn toàn là một trải nghiệm mới với Lâm Tinh Trúc.

Cô giữ vẻ bình tĩnh, nắm lấy tay Bạch Hi Anh và nói nhỏ: "Xin lỗi nếu có làm phiền."

Nhưng bất ngờ, Bạch Hi Anh đan xen mười ngón tay với cô.

Lâm Tinh Trúc ngạc nhiên.

Bạch Hi Anh nhẹ nhàng lắc tay và giải thích với đôi mắt trong trẻo: "Như vậy mới thật hơn."

Được thôi, tất cả chỉ để diễn kịch.

Lâm Tinh Trúc cố gắng kìm nén cảm giác không tự nhiên trong lòng, rồi cùng Bạch Hi Anh bước vào nhà.

Cha của Lâm Tinh Trúc đã ngồi sẵn trên ghế sofa, giả vờ đọc báo để che giấu sự chờ đợi.

Nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, ông nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Khi Lâm Tinh Trúc và Bạch Hi Anh xuất hiện, tay trong tay, ông không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Lâm Tinh Trúc mỉm cười nói: "Cha, con và Hi Anh về rồi."

Bạch Hi Anh khẽ cười và cúi đầu chào: "Chào bác Lâm."

Cha Lâm bỏ tờ báo xuống và nhìn qua bạn gái của con gái mình.

"Không tồi, dáng dấp rất tốt." Ông gật đầu hài lòng và nói: "Không cần gọi là bác Lâm, gọi như Tinh Trúc là được."

Lâm Tinh Trúc liếc nhìn cha mình, trong lòng thầm nghĩ, không biết còn ai sẽ gọi ông là cha.

Bạch Hi Anh cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó cười nhẹ: "Vâng, thưa bác."

Ông Lâm hài lòng gật đầu, rồi mời cả hai ngồi uống trà: "Ngồi xuống nghỉ ngơi, trong bếp đang chuẩn bị bữa ăn, đợi một chút rồi chúng ta ăn cơm."

Hai người ngồi xuống đối diện ông Lâm, và Lâm Tinh Trúc buông tay Bạch Hi Anh ra một cách tự nhiên.

Bạch Hi Anh có chút không tự nhiên, nhưng cô uống một ngụm trà, cảm nhận hương vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng, giúp cô giảm bớt căng thẳng.

Ông Lâm nhìn Bạch Hi Anh với vẻ mặt hiền hòa và hỏi: "Hi Anh, bác nghe Tinh Trúc nói con làm trong ngành thiết kế?"

Bạch Hi Anh vội vàng đặt tách trà xuống và trả lời: "Dạ đúng, cháu làm thiết kế đồ họa cho trò chơi."

Ông Lâm giả vờ hiểu và gật đầu, dù thực sự ông không rõ lắm. Nhưng thấy con gái mình và bạn gái có cùng chủ đề để nói chuyện, ông cảm thấy hài lòng.

Ông Lâm tiếp tục nói chuyện với Bạch Hi Anh về những chủ đề gia đình, trong khi Lâm Tinh Trúc chỉ đảm nhận vai trò rót trà.

Sau khi rót thêm trà cho hai người, Lâm Tinh Trúc đứng dậy đi vào bếp. Mặc dù Lâm phụ đã dặn trước, nhưng vì biết Bạch Hi Anh thích đồ ngọt, Lâm Tinh Trúc quyết định nhắc nhở đầu bếp chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị.

Khi nàng rời đi, Lâm phụ chậm rãi nhấp ngụm trà, ánh mắt đầy vẻ từ ái nhìn Bạch Hi Anh.

"Hi Anh, bác biết trước đây Tinh Trúc có chút bướng bỉnh," Lâm phụ mở lời, ông biết rằng cô gái trước mặt là bạn học của con gái mình.

Với gương mặt nghiêm nghị nhưng giọng nói ấm áp, Lâm phụ nói tiếp: "Thanh niên yêu đương, bác không can thiệp. Bác chỉ nói thế này, nếu Tinh Trúc có làm gì khiến cháu buồn, cứ đến tìm bác, bác sẽ làm chủ cho cháu!"

Khi biết rằng Bạch Hi Anh không còn cha mẹ bên cạnh, Lâm phụ càng thêm thương cảm.

Bạch Hi Anh lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Cha, Tinh Trúc đối với cháu rất tốt."

Nàng hiểu rằng không ai lại đi nói xấu con gái mình trước mặt người khác, và thực tế là Lâm Tinh Trúc hiện giờ thực sự rất tốt.

Nghĩ một chút, Bạch Hi Anh tò mò hỏi: "Tinh Trúc trước đây có thực sự nghịch ngợm lắm không?"

Lâm phụ hơi ngượng ngùng, đáp lấp lửng: "Cũng có chút... nhưng tuổi trẻ ai cũng muốn thử nghiệm nhiều điều. Cháu yên tâm, Tinh Trúc giống bố mẹ, bản chất rất tốt."

Dù sao cũng còn tốt hơn nhiều so với Kiều Tử Câm, người đang phải ngồi tù.

"Con bé đã trưởng thành và biết lo liệu công việc rồi," Lâm phụ kết luận, hài lòng.

"Vậy là tốt rồi," Bạch Hi Anh nói nhẹ nhàng, "Dù sao cháu vẫn rất thích cậu ấy."

Lâm phụ có chút lúng túng, vội sờ vào chén trà, cảm thấy chột dạ. Ông không muốn cô gái trẻ này phải chịu tổn thương, nên chỉ nói: "Cháu cũng nên cẩn thận phân biệt nhé."

Trong lòng ông thầm mong rằng con gái mình sẽ tìm được một người thật tốt, giống như ông và vợ mình đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Ông cố che giấu suy nghĩ của mình bằng cách nhấp trà, không nhận ra ánh mắt suy tư của Bạch Hi Anh.

Trong kiếp trước, dù chỉ gặp Lâm phụ một lần, Bạch Hi Anh đã nhận ra ông yêu thương con gái mình đến nhường nào.

Cuộc trò chuyện này đã vô tình xác nhận lại điều đó.

Nhưng nếu Lâm phụ là người hiểu rõ Lâm Tinh Trúc nhất, tại sao ông lại không nhận ra có điều gì không ổn?

Suy nghĩ này khiến Bạch Hi Anh cảm thấy lo lắng.

Khi Lâm Tinh Trúc quay lại từ bếp, thấy hai người trò chuyện khá hòa hợp, nàng không nhận ra rằng cha mình đã "thử" đối phương ngay lúc nàng không có mặt.

"Lên ăn cơm thôi?" Lâm Tinh Trúc đề nghị.

"Đúng rồi, ăn thôi, nói chuyện lâu chắc cháu đói rồi," Lâm phụ nhanh chóng đứng dậy chào đón Bạch Hi Anh, "Tôi không biết cháu thích ăn gì, Tinh Trúc đã dặn đầu bếp làm món Hi Anh thích chưa?"

Lâm phụ đã thay đổi cách xưng hô, gọi Bạch Hi Anh một cách thân mật hơn.

Lâm Tinh Trúc cười nhìn nàng: "Dĩ nhiên rồi."

Bạch Hi Anh đỏ mặt đúng lúc.

Lâm phụ cảm thấy hài lòng, không quên dành cho Lâm Tinh Trúc ánh mắt tán thưởng.

Khi làm việc tốt, không cần ai biết, nhưng đây là cơ hội để con gái ghi điểm trước cô gái mà ông thấy là rất tốt cho con.

Lâm Tinh Trúc không hiểu ý cha mình.

Có chút do dự, nàng tiến lại gần Lâm phụ và hỏi nhỏ: "Cha, mắt cha có vấn đề gì không?"

Lâm phụ: "..."

Thật là đứa con cứng đầu!

Ông hừ một tiếng, không phản ứng gì thêm.

Khi đầu bếp mang đồ ăn ra, ba người ngồi xuống bàn.

Trước khi dùng bữa, Lâm Tinh Trúc nhớ đến những áp lực mà cha mình phải chịu trong mấy ngày qua, nên đã dùng đũa gắp một miếng cá mà cha thích đặt vào bát ông.

"Cha nếm thử đi, con đã bảo đầu bếp chuẩn bị món cá mà cha thích."

Bạch Hi Anh liếc mắt nhìn hai người, nhưng không nói gì, chỉ âm thầm ghi nhận sở thích của Lâm phụ.

Lâm phụ cười rạng rỡ, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra.

Dù con gái có chút chậm chạp, nhưng lòng hiếu thảo thì không thể phủ nhận.

Con gái chưa quên cha dù đã có người yêu.

Bữa ăn trôi qua trong không khí vui vẻ. Lâm Tinh Trúc tiếp tục chiêu đãi Bạch Hi Anh, dọn những món ăn ngọt đặt trước mặt nàng.

Bạch Hi Anh mỉm cười, tranh thủ lúc Lâm phụ không chú ý, thì thầm: "Cảm ơn cô."

Lâm Tinh Trúc lắc đầu, cười nhẹ: "Đâu có phiền gì, ngược lại còn khó cho cô khi phải ngồi nghe cha tôi nói chuyện mãi."

"Cha cô thật tốt," Bạch Hi Anh đáp.

Lâm Tinh Trúc liếc nhìn cha, vừa hay gặp ánh mắt ông đang nhìn lén, nàng chỉ biết cười trừ.

Nàng thanh giọng: "Chúng ta ăn cơm trước đã, mọi chuyện khác nói sau."

Không biết nhà Lâm có quy tắc không nói chuyện khi ăn, nên Bạch Hi Anh cố gắng ăn một cách nghiêm túc, không mở miệng.

Trong lòng nàng không ngừng suy nghĩ về việc Lâm Tinh Trúc dường như rất quen thuộc với những người xung quanh như Thượng Tằng Nhu. Có vẻ như người trong cơ thể này đã kế thừa ký ức của Lâm Tinh Trúc trước đây.

Điều này khiến Bạch Hi Anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Đối phương không giống nàng, chỉ là không biết người đó đến từ đâu.

Nàng vô thức cắn nhẹ đôi đũa, lòng tự hỏi: Lâm Tinh Trúc liệu có phải là người xa lạ đến từ cùng một thế giới với mình?

Suy nghĩ này khi đã xuất hiện liền lan tràn như cỏ dại, dần chiếm lấy tâm trí nàng. Bạch Hi Anh chậm rãi hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén những ý nghĩ đang trỗi dậy trong lòng.

Dù Lâm Tinh Trúc có đến từ cùng thế giới, cũng chưa chắc nàng ta biết gì về quá khứ của mình. Bạch Hi Anh nghĩ, chỉ cần tìm cơ hội thăm dò. Nếu Lâm Tinh Trúc không biết gì, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch tìm kiếm những biến số trong cuộc sống của nàng.

Dù sao Kiều Tử Câm cũng là một ví dụ.

Đây chính là niềm vui duy nhất của nàng trong thế giới nhàm chán này, là sự an ủi duy nhất của nàng.