Nguyên đán vừa kết thúc, rất nhanh sẽ nghênh đón tết âm lịch.
Mùa đông trong nước rất lạnh, cho nên cứ đến Tết Âm Lịch, Tô Nghĩa Thịnh đều đưa con trai sang Úc ăn Tết cùng ba mẹ, năm nay cũng không ngoại lệ.
Hai ngày trước 30 Tết, Tô Tễ Tinh cùng Tô Nghĩa Thịnh hạ cánh xuống sân bay Sydney, trước khi lên máy bay vẫn là áo bông bọc kín mít, đến khi máy bay hạ cánh, đã đổi thành áo ngắn tay quần đùi, còn phải bôi thêm kem chống nắng.
Ông bà nội của Tô Tễ Tinh sống ở Epping, là khu nổi danh của người Hoa ở, ra cửa bước hai bước là sẽ gặp người gốc Hoa, nếu không phải từ sân bay Sydney tới đây, Tô Tễ Tinh còn hoài nghi có phải mình ra nước ngoài thật hay không.
Đêm ba mươi, hiếm khi bốn người nhà họ Tô có thể cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, không khí trên bàn ăn cũng đang hòa thuận vui vẻ, nhưng không biết làm sao, đột nhiên đề tài chuyển đến trên người Tô Tễ Tinh.
Ông bà nội của cậu trước khi về hưu đều là giáo sư giảng dạy ở đại học, rất quan tâm chuyện học hành của cháu nội, thuận miệng hỏi Tô Tễ Tinh có muốn đến Úc du học không.
Tô Tễ Tinh chưa kịp nói gì, Tô Nghĩa Thịnh đã đồng ý luôn, ông ta thấy với thành tích của Tô Tễ Tinh mà thi đại học ở trong nước thì cao lắm cũng chỉ vào được trường hạng hai, còn không bằng du học mạ vàng bằng cấp, thuận tiện có thể phụng dưỡng cha mẹ ông lúc tuổi già, thuận cả đôi đường.
“Con không muốn.” Tô Tễ Tinh cúi đầu, rầu rĩ nói.
Tô Nghĩa Thịnh sầm mặt: “Con có gì mà không muốn?”
Tô Tễ Tinh dùng đũa chọc chọc sủi cảo trong bát, “Con không thích học, du học làm gì? Đổi chỗ ăn nhậu chơi bời à? Thay vì lãng phí thời gian như vậy, còn chẳng bằng sớm vào Thước Tinh làm việc.”
“Con muốn vào Thước Tinh?” Tô Nghĩa Thịnh kinh ngạc.
Con ông chưa bao giờ hỏi ông chuyện công ty, khiến ông vẫn luôn cho rằng cậu không hứng thú với công ty của gia đình, còn vì chuyện này mà phiền não tương lai khi ông già rồi biết giao công ty cho ai, đây là lần đầu tiên Tô Tễ Tinh nhắc đến chuyện muốn vào công ty với ông, cho nên ông mới kinh ngạc.
“Có gì lạ sao?” Tô Tễ Tinh ngẩng đầu, hỏi lại, “Con trai kế nghiệp cha không phải rất bình thường sao? Chứ không về sau cha định giao công ty cho ai? Là cho người ngoài hay cho đứa con rơi nào khác?”
Tô Nghĩa Thịnh bị nói đến nghẹn lời, một lúc sau mới đập bàn vờ giận nói: “Thằng nhóc thúi này nói linh tinh gì thế? Ngứa đòn rồi phải không?!”
Ông bà Tô sợ hai cha con cãi nhau thật, vội khuyên, “Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, việc này dù sao cũng không vội được, về sau rồi nói, ăn cơm trước, đồ ăn sắp nguội cả rồi!”
Bữa cơm tất niên kết thúc, một nhà bốn người ngồi trong phòng khách đón giao thừa, Tô Nghĩa Thịnh ngồi tiếp chuyện hai ông bà trong nhà, Tô Tễ Tinh ngồi một bên nghịch điện thoại.
Sydney nhanh hơn Bắc Kinh ba tiếng đồng hồ, chơi game được một lúc Tô Tễ Tinh nhìn thời gian, bên cậu đã gần mười giờ, vậy trong nước mới bảy giờ, trong nhóm lớp vẫn im ắng, chắc đều đang ăn tất niên.
Tô Tễ Tinh không nói gì phát một bao lì xì lớn trong nhóm lớp, nhưng chưa tới một giây đã có liên tiếp mười mấy thông báo nhắc nhở đã mở lì xì.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]:??? Phát bao lì xì thì mấy người khúm na khúm núm, giành bao lì xì thì đánh nhau dữ dội vậy hả?
[Trương Bác Thiên]: Cảm ơn lì xì của anh Tinh! Chúc anh Tinh năm mới vui vẻ, năm sau đẹp trai hơn năm trước.
[Lục Minh Hạo]: Cảm ơn lì xì của anh Tinh! Chúc anh Tinh năm mới vui vẻ, năm sau đẹp trai hơn năm trước!
...
Có Tô Tễ Tinh mở đầu, trong nhóm lớp liền lục tục có người bắt đầu phát lì xì, đương nhiên ra tay không được hào phóng như Tô Tễ Tinh, nhưng Tết mà chủ yếu là để vui vẻ, trong nhóm lớp nhanh chóng náo nhiệt, tranh nhau bao lì xì đến là vui vẻ.
Tô Tễ Tinh xem nhóm lớp một lát, phát hiện Hạ Xán vẫn chưa từng nói chuyện, cũng không đoạt lì xì, nên nhấn vào ảnh đại diện của anh, chọn vỗ vỗ anh.
Rất nhanh đã có hồi âm.
[Hạ Xán]:?
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]:? Cái gì thế này, Tết nhất tôi kiếm cậu buôn chuyện, cậu lại trả lời tôi bằng? Ra vẻ lạnh lùng đấy hả anh đẹp trai?
[Hạ Xán]: [năm mới vui vẻ.jpg]
Chỉ một cái emoji, thật quá có lệ mà, cũng may Tô Tễ Tinh đã sớm quen.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Đang bận gì vậy? Trong nhóm lớp đang phát lì xì cậu cũng không lộ mặt? Coi tiền tài như cỏ rác hả?
Hạ Tinh mới xuất viện không lâu, nên giờ hai người cũng đang ở nhà ăn Tết, trong nhà chỉ có hai người, bữa cơm tất niên cũng làm đơn giản, chỉ gói chút sủi cảo làm thêm hai món ăn, hai mẹ con vẫn không ăn hết.
[Hạ Xán]: Mới vừa cơm nước xong, đang rửa bát.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Cũng được, đàn ông biết làm việc nhà là đẹp trai nhất!
[Hạ Xán]: Cậu ở đâu? Úc chơi có vui không?
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Tạm được, cũng chỉ có vậy, trời nóng lắm, tôi cũng lười ra ngoài, hơn nữa ở đây tôi chẳng quen ai cả, sắp chán đến chết rồi đây.
Hạ Xán thầm tưởng tượng vẻ mặt oán giận của Tô Tễ Tinh, nhìn điện thoại cười khẽ.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Phải rồi, sắp đến sinh nhật cậu rồi phải không?
Sinh nhật năm nay của Hạ Xán rơi đúng vào tháng giêng âm, qua sinh nhật anh sẽ tròn mười tám, chân chính thành người lớn.
[Hạ Xán]: Phải, ba ngày nữa.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Tiếc qua, tôi không kịp về tổ chức sinh nhật cho cậu, cả kỳ nghỉ đông tôi đều phải ở Úc với ông bà, xin lỗi nha người anh em [mèo con thở dài.jpg]
[Hạ Xán]: Không sao, ông bà hiếm khi được gặp cậu một lần, cậu nên ở bên họ nhiều hơn.
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Nhưng mà sinh nhật của tôi cũng sắp tới rồi, đợi tôi về, chúng ta cùng tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, mừng chúng ta đã thành người lớn!
Hạ Xán ngẩn người, thỏ ngốc cũng sắp thành người lớn rồi sao?
[Anh Tinh đẹp trai nhất Tam Trung]: Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu nữa, cậu đợi đó!
Tô Tễ Tinh nhắn xong tin, chạy bịch bịch bịch lên trên phòng của mình, bới từ đống đồ cậu mới mua ngày hôm qua, ra hai chiếc khuy măng sét bằng ngọc bích, cậu định chụp vài tấm ảnh gửi cho Hạ Xán xem, nhưng chụp mấy kiểu, vẫn không có tấm nào toát hết được vẻ lộng lẫy của ngọc bích, vì thế trực tiếp gọi điện video cho Hạ Xán.
Hạ Xán nhận cuộc gọi, trên màn hình xuất hiện bàn tay của Tô Tễ Tinh, cậu để khuy măng sét trong lòng bàn tay giơ lên dưới ánh đèn, cố gắng để Hạ Xán nhìn đến hình ảnh ngọc bích lung linh tỏa sáng nhất.
Tô Tễ Tinh vừa quay vừa hỏi: “Thấy sao? Đẹp không? Vừa thấy đôi khuy măng sét này là tôi liền nghĩ ngay đến cậu, nghĩ đến bộ dáng của cậu lúc mặc đồ tây rồi phối thêm đôi khuy cài tay áo này nhất định sẽ rất đẹp trai!”
“Đẹp, cảm ơn.” Hạ Xán lại không để tâm tới đôi khuy măng sét, “Cậu đâu? Quay cậu đi.”
“Quay tôi? Tôi có gì đẹp mà quay.” Tuy nói vậy nhưng Tô Tễ Tinh vẫn mở sang camera trước, làm vẻ mặt tự mãn trước màn hình, “Nhìn xem có phải anh Tinh của cậu lại đẹp trai hơn rồi không?”
Ở chỗ của Tô Tễ Tinh đang là mùa hè, chiếc áo phông rộng thùng thình mặc trên người cậu, lộ ra cần cổ thon dài, cùng nửa bên bả vai, làn da dưới ánh đèn trắng đến lóa mắt.
Hạ Xán nhìn cậu một chốc, bỗng nhíu mày, “Cậu béo ra rồi à?”
Tô Tễ Tinh hụt hẫng, cơm bà nấu ngon quá, làm mấy ngày hôm nay cậu ăn có hơi nhiều, nhưng vẫn không phục nói: “... Béo chỗ nào? Tôi vẫn có cơ bụng đấy!”
Vừa nói vừa kéo vạt áo lên, chĩa màn hình vào chính bụng mình muốn chứng minh cho Hạ Xán xem, nhưng khi thấy cái bụng căng tròn của mình thì bất lực kêu to: “A ssi! Cơ bụng của ông đây đi đâu rồi?! Sao không còn nữa?!”
Hạ Xán phát ra tiếng cười từ trong cổ họng, giơ tay chọc chọc cái bụng tròn trên màn hình, vô cùng tán thưởng: “Quả thật, cũng khá lớn, là cả một khối lớn.”
Cảm thấy mình bị cười nhạo, Tô Tễ Tinh thẹn quá hóa giận: “Hừ, có cơ bụng thì ghê gớm lắm à? Chờ đấy, từ mai tôi sẽ bắt đầu luyện tập, đến khi trở lại, tôi sẽ để cậu nhìn thấy một tôi hoàn toàn mới! Một người đàn ông cơ bắp cường tráng!”
“Được, tôi chờ.” Hạ Xán thật ra định nói có cơ bụng hay không cũng chẳng sao cả, thực ra bụng tròn tròn mềm mềm cảm giác sờ sẽ càng tốt hơn, nhưng nhìn Tô Tễ Tinh tràn ngập ý chí chiến đấu, anh cũng không nỡ đả kích cậu thêm.
Nói chuyện phiếm thêm chốc lát, hai người mới ngắt video.
Hạ Xán từ phòng bếp đi ra ngoài, Hạ Tinh đang ở phòng khách xem Xuân Vãn, thấy con trai ra ngoài, bà mỉm cười, kỳ quái hỏi: “Sao rửa bát lâu thế con?”
Hạ Xán ngồi xuống bên cạnh bà, “Nói chuyện WeChat với bạn một chút.”
Hạ Tinh nghĩ nghĩ, hiểu rõ hỏi: “Bạn gái hả?”
Hạ Xán cười một cái, “Không phải.”
Hạ Tinh chẹp miệng, vẻ mặt rõ ràng không tin.
Hạ Xán thấy Hạ Tinh không tin, có chút bất đắc dĩ, “Sao mẹ lại nghĩ là bạn gái?”
“Con thôi đi, đừng quên mẹ cũng là người từng trải.” Hạ Tinh đắc ý chỉ chỉ khóe miệng con trai mình, “Không phải nói chuyện với bạn gái, thế sao lúc đi ra ngoài lại cười vui như vậy? Vẻ mặt rõ ràng là xuân tâm nhộn nhạo. Là bạn gái thì là bạn gái thôi, không cần giấu mẹ, mẹ cũng đâu phản đối con yêu sớm, nhưng có hai điều kiện, không ảnh hưởng đến việc học, và đừng làm chuyện quá giới hạn, biết chưa?”
Hạ Xán: “...”