Sau Khi Xuyên Thành Vai Chính Truyện Ngược, Tôi HE Cùng Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 8: Đây là lỗi của con người




Đây là lỗi của nhân loại

Rất nhanh, 404 đã sửa chữa xong nên mới online một lần nữa, "Ký chủ ơi, mấy tên bên tra công đã offline hết cả rồi, tiến độ trừng trị đang là 2% nên tích được 10 điểm, cậu có muốn mở cửa hàng hệ thống không?”

Giang Lê giả vờ như đang nhắm mắt dưỡng thần, nói thầm trong lòng, "Mở đi, để tôi xem có cái gì giải trí không."

Vừa dứt lời, trong đầu cậu "nhìn thấy” ngay được những kệ hàng với những sản phẩm có giá cả được quy định từ cao đến thấp. 

Rẻ nhất chính là ——

Mười điểm sẽ nhận được biện pháp phòng tránh, hai điểm nhận được một chai dầu bôi trơn và năm điểm sẽ là trang phục tình thú.

Giang Lê: “. . .”

Giang Lê bị dọa cho sợ rồi, "Hệ thống của mấy người bậy bạ như vậy hả!”

404 vô tội đáp lời, "Đây là do nội bộ hệ thống của chúng tôi tổng kết lại đó, đều là những sản phẩm được các ký chủ sử dụng nhiều nhất. Là lỗi của loài người mà, hệ thống không nhận đâu.”

Giang Lê nghẹn một chút, ho khan một tiếng nói sang chuyện khác: “Khụ, kia là gì vậy, còn có cái gì rẻ hơn nữa không. . . mà bây giờ tôi mua đồ được rồi sao?”

404: “Phải.”

Nó tập hợp tất cả các sản phẩm có giá từ 10 điểm trở xuống liệt thành một kệ riêng.

Bỏ qua những vật dụng XX kia thì còn lại bao gồm tài liệu ôn tập như "Ngũ Tam” và "Vương Hậu Hùng”, những văn phòng phẩm thường thấy, khăn, bàn chải đánh răng cùng những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu. Giang Lê nhìn cả một vòng vẫn chưa thấy cái mà mình thật sự cần.

(*) Ngũ tam: Tam cương ngũ thường là chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã hội được Khổng Tử đặt ra và nam giới phải theo, bên cạnh tam tòng tứ đức mà nữ giới phải theo.

(**) Vương Hậu Hùng, là chuyên gia giáo dục, giáo sư và người hướng dẫn tiến sĩ tại Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc, đồng thời là giám đốc Viện Nghiên cứu Giáo dục Hóa học của Đại học Sư phạm Trung ương Trung Quốc. Tham gia vào công việc giảng dạy và nghiên cứu khoa học như chương trình giảng dạy hóa học và lý thuyết giảng dạy cũng như các kỳ thi giáo dục. 

Đang lúc mất hứng muốn rời khỏi trung tâm mua sắm thì đột nhiên cậu lại thấy ở trên tầng cao nhất có dòng chữ, “Nguyền rủa xui xẻo 3 lần - mười điểm”, cậu lập tức nổi lên hứng thú, gỡ xuống xem là cái gì, "Bé Tư, cái này dùng vào việc gì vậy?”

404: “Ký chủ kêu tôi sao?”

“Đương nhiên rồi.”

404: "Ký chủ tốt quá à, cái này là đạo cụ nguyền rủa sương sương đấy ạ, mỗi lần sử dụng sẽ làm cho đối tượng bị xui xẻo trong vòng 2 giờ, số lần sử dụng tối đa là 3 lần nhưng không được dùng trên cùng một người.”

Đôi mắt của Giang Lê vụt sáng lên, "Nếu dùng để nguyền rủa tên cặn bã kia thì sao? Có hiệu quả không?”

404 trả lời: “Đã là sản phẩm cho hệ thống sản xuất thì tất nhiên phải là hàng chất lượng cao rồi.”

“Nếu vậy thì tốt, đổi cái này ngay đi.”

404 yên lặng suy tư trong chốc lát, nhắc nhở cậu, "Ký chủ ơi, bệnh cạnh còn có một đạo cụ có thể cứu giúp lúc gặp nạn kìa, cậu có thể cân nhắc đổi nó đó.” 

Cái mà nó nói chính là đạo cụ được ghi chú "Chống đỡ một lần sát thương vật lý trí mạng, mười điểm”, ngoài đạo cụ nguyền rủa kia thì đây là đạo cụ đặc biệt duy nhất có thể lấy được chỉ bằng mười điểm.  

“Giữ đấy để sau này rồi đổi.” Giang Lê bình tĩnh đáp, “Điểm thì có thể tìm lại được mà.”

Cuối cùng thì hệ thống cũng không thể chống lại được ký chủ cố chấp của nó, chỉ có thể đi đổi đạo cụ nguyền rủa cho cậu.

Úc Lẫm Châu thoáng nhìn sang Giang Lê đang đột nhiên cười, sau đó thì mở mắt nhìn hắn. "Ngài Úc, ngài nhìn tôi làm gì vậy?”

Úc Lẫm Châu bị bắt gặp cũng chẳng có chút nào ngượng ngùng, còn hỏi ngược lại, "Thế nào, tôi nhìn người yêu bé nhỏ của mình cũng phải xin phép cậu sao?”

“Đương nhiên không cần rồi.”

Giang Lê thoải mái nói, “Úc tổng muốn thấy như thế nào? Cười hay là khóc? Mặc quần áo hay cởi ra?” 

Úc Lẫm Châu vội vàng ngăn cậu cởi cúc áo lại, hiếm khi không khỏi nghi ngờ, "Thật sự là trước kia cậu chưa từng làm MB à?”

(*) MB là Money Boy, trai bao á.

Giang Lê: “. . . Không phải là ngài đã sớm điều tra rõ ràng hết rồi ạ?”

Khương Lê thật sự là. . . một bé ngoan mà.

Úc Lẫm Châu không đáp lời nữa.

Nơi bọn họ tới trùng hợp lại là bệnh viện nơi mẹ Khương đang ở, vì vậy khi làm xong kiểm tra sức khỏe Giang Lê đi thẳng lên lầu ngay, chưa định quay trở về trường học.

“Này Lâm.” Úc tổng hỏi cậu trợ lý vẫn luôn ngồi ở ghế trước giả vờ như mình không tồn tại, "Cậu nói xem tính cách của một người có thể đột nhiên thay đổi không?”

Trợ lý Tiểu Lâm do dự một lát, gật gật đầu đáp lời: “Chuyện này cũng có khả năng đấy ạ.”

Không đến năm giây cậu đã tìm kiếm ra được cả một loạt sự kiện, đứng ở phía góc độ khoa học để giải thích, "Ngài xem này, đã từng có người thay đổi tính tình rất nhiều sau tai nạn xe cộ, còn có người thì mất trí nhớ vì chịu đả kích quá nặng khi người thân qua đời. Cậu Khương không giống so với những gì chúng ta đã điều tra cũng có thể là do việc mẹ của cậu ấy bị bệnh chứ chắc không phải là chuyện kì lạ gì đâu.”

Úc Lẫm Châu đỡ trán đáp, “Cái gì mà chuyện kì lạ chứ? Cậu ấy bị tâm thần phân liệt mới đúng.”

Phòng bệnh trên lầu.

Giang Lê mang cơm trưa tới cho mẹ Khương, tuy sắc mặt của bà vẫn còn tái nhợt như trước nhưng mà tinh thần thì rất dồi dào, "Lê Lê, khi nào thì mẹ có thể xuất viện thế? Nằm ở viện ngày nào cũng phải tốn tiền.”

“Mẹ, con tìm được tiền rồi.” Bên phía cái đùi họ Úc đã ứng cho Giang Lê một trăm nghìn tiền lương, cậu bình thản đáp, “Con sữa lỗi trên mạng cho công ty, là công việc đàng hoàng.”

Khương mẫu chau mày hỏi: “Lê Lê, con học kỹ thuật internet từ khi nào thế?”

Giang Lê không thể nào giải thích, chỉ có thể ngắt lời rồi lừa sang chuyện khác.

Cậu không nhận ra rằng ánh mắt của mẹ Khương đang nhìn cậu mang theo nhiều bi thương, hệt như đang hoài niệm về điều gì đó.

Trưa hôm ấy Từ Minh trở lại trường nhưng lần này anh ta lại không thấy Khương Lê.

Anh tức giận nói: “Khương Lê đâu?”

Trần Thượng Bác so với hắn còn giận hơn: “Sao mà tôi biết được!”

Từ Minh vội vàng đi hỏi vị chủ nhiệm khối thân cận với ba mình, ông ấy ngập ngừng hồi lâu mới chịu nói, "Trong lớp Khương Lê có người bắt nạt em ấy bị một đại cổ đông của trường thấy được, đưa tới bệnh viện rồi.”

"Ông nói cái gì?!”