Ôi, tôi yếu đuối quá đi à
Trước đó tra công bị đánh nhưng có tìm thế nào cũng không tra ra được là ai nên cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Lúc anh ta tĩnh dưỡng ở nhà vẫn luôn nhờ Trần Thượng Bác gửi cho mình mấy tấm ảnh, đối với hoàn cảnh khổ sở của Khương Lê thì rõ như lòng bàn tay —— xem kìa, không có anh ta che chở, bé cưng sẽ bị bắt nạt vô cùng thê thảm!
Giang Lê chẳng hề muốn biết là tên cặn bã kia đang tự não bổ cái gì, cậu đang bận loay hoay xem làm thế nào để đám bạn học ngưng chọc phá mình bằng mấy trò của học sinh tiểu học.
Xé vở bài tập hay vẽ đầu heo thì thôi đi, tuy nhiên đóng đinh lên cả ghế và bôi keo nước lên thì quá lắm rồi.
"Khương Lê, có phải là cậu chọc phải Từ Minh rồi không?” Lớp phó học tập là người duy nhất đối xử nhiệt tình với cậu lặng lẽ hỏi khi thu bài tập, "Dạo gần đây sao cậu ta lại mặc kệ những tên chướng tai gai mắt ấy cậu bắt nạt vậy, cậu với cậu ta không phải là bạn bè sao?”
Giang Lê thấp giọng đáp: “Từ Minh muốn tôi trở thành người yêu của cậu ta, tôi không đồng ý nên cậu ta mới nổi giận.”
Lớp phó học tập khiếp sợ nói: “Đù má, cậu ta vậy mà là loại người này hả!”
Tinh thần chính nghĩa cao ngất của lớp phó ngay lập tức bùng lên, nhìn dáng vẻ như cực kỳ muốn tìm Từ Minh để đối chất, Giang Lê nhanh chóng ngăn cậu lại, nhỏ giọng dặn dò, "Không sao đâu, dù sao cũng chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp cấp ba rồi, tôi nhịn một chút sẽ qua thôi.”
“Cho dù vậy thì cũng chẳng thể nào...”
Lớp phó muộn màng nhận ra một chuyện, “Khoan đã, cậu không nói lắp nữa sao?”
Giang Lê nghĩ đến chuyện về sau ở trong nguyên tác có nói rằng cậu lớp phó học tập đây đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm luật sư giúp cho nguyên chủ, thế nên cậu mỉm cười đáp, "Ừ, cậu phải giữ bí mật cho tôi đấy nha.”
Tuy đã nói với lớp phó rằng cứ chịu đựng thôi rồi sẽ qua, nhưng chính bản thân Giang Lê không phải là người có tính cách chịu nhẫn nhịn.
Cậu đã nhờ hệ thống đi điều tra những người mà bác của nguyên chủ đã hối lộ, không ngờ lúc tìm hiểu tận gốc mới phát hiện phó hiệu trưởng trường cũng đã giao dịch tiền bạc với người bác ấy, việc này đúng là vừa lúc có thể dùng một lưới bắt hết.
404 nhìn ký chủ mới của mình lộ ra vẻ mặt đặc trưng của nhân vật phản diện nên không nhịn được run rẩy, quấn chặt mình trong chăn nhỏ.
“—— Loài người thật đáng sợ mà!”
Vị loài người đáng sợ kia đã hack thẳng vào máy tính của một vị phụ trách phòng chống tham nhũng, đóng gói hết những chứng cứ được thu thập gửi tới hộp thư của người đó và đặt thời gian thư có hiệu lực. Để tránh việc bị điều tra xem người tố cáo là ai, Giang Lê còn đặc biệt ký chữ ký riêng của mình.
Chữ ký này chẳng ai là không biết, không ai là không hiểu:
“Lôi Phong*.”
(*) Lôi Phong là một chiến sỹ bình thường, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Đấy là chuyện của sau này, tạm thời không đề cập tới.
Thầy giáo dạy văn tên Đỗ Kinh từ trước tới nay luôn không thích cậu học sinh Khương Lê. Dạy học hơn cả nữa năm nay, cha mẹ của Khương Lê chẳng bao giờ tặng quà cho ông giống như những phụ huynh khác, suốt ngày chỉ cúi đầu che đi mặt, hệt như là kẻ có tội. Với lại, đã sắp tới kỳ thi đại học đến nơi rồi mà vẫn luôn không nộp bài tập, thành tích cũng tuột dốc nghiêm trọng, dạy dỗ cậu thật sự quá lãng phí thời gian
Quả nhiên là Khương Lê lại tiếp tục không nộp bài kiểm tra đã phát xuống ngày hôm qua, hôm nay tâm trạng của thầy Đỗ rất kém nên nổi giận với cậu, "Cậu không muốn học lớp của tôi thì cút ra ngoài đi!”
Giang Lê muốn giải thích: “Thầy ơi, em...”
Đỗ Kinh rít gào: “Cút đi!!”
Giang Lê bị đuổi ra khỏi phòng học với gương mặt ngơ ngác khó hiểu, thầy Đỗ mạnh tay đóng cửa "rầm” một tiếng.
Người xé cuốn bài tập trong lớp của Khương Lê ngày hôm nay chẳng phải ai khác mà chính là Đỗ Dương, con trai của Đỗ Kinh. Cậu ta đang vui sướng khi trông thấy người khác gặp hoạ, làm mặt xấu với Giang Lê đứng bên ngoài cửa sổ.
Đây là cái thứ con trai ngỗ nghịch gì thế này!
Chết tiệt, cậu vốn đang định trả đũa cái đám bắt nạt nguyên chủ, các người lại nóng lòng muốn tìm chết như vậy à?
Giang Lê cứ ngơ ngác đứng hứng gió lạnh như thế cả một tiết học, chuông tan tiết vang lên rồi vẫn chẳng hề nhúc nhích.
"Khương Lê, cậu nhanh vào ngồi nghỉ một lát đi...” Tiết trời ngày xuân se lạnh, lớp phó vội vàng chạy ra cửa muốn kéo cậu về lớp, nhưng vẫn còn chưa nói dứt câu, đối phương đã ngã xuống nhẹ tựa như bông.
“Khương Lê ngất rồi!”
Bốn phía ngay lập tức vang lên một tên hét kinh hãi, là vào thời điểm nghỉ giữa giờ nên hàng trăm học sinh đều thấy được cảnh tượng này, mà chủ nhiệm khối đang đưa vị cổ đông lớn tham quan cơ sở vật chất trong trường cũng tự nhiên mà thấy được.
Đại cổ đông Úc Lẫm Châu hơi híp mắt —— học sinh đang ngất kia, hình như là tình nhân bé nhỏ mà hắn vừa mới ký hợp đồng không lâu mà?
Giang Lê biết nguyên chủ có bệnh hạ đường huyết, lại nghe nói rằng sẽ có nhân vật lớn mặt tới nên mới dựa vào đó để thay đổi kế hoạch, giả vờ ngất lúc tuột huyết áp. Chỉ có cách làm lớn mọi chuyện lên thì mới có thể khiến cho những người bắt nạt Khương Lê bị trừng phạt.
Nhưng không ngờ rằng, "nhân vật lớn mặt” kia lại là cái đùi mà mình vừa ôm được!
Các bạn học vội vã bế cậu tới phòng y tế, Giang Lê chỉ có thể tiếp tục bất tỉnh, giả vờ rằng mình không quen biết Úc tổng.
"Ngài Úc, ngài...?”
Úc Lẫm Châu xoay người, phớt lờ gương mặt đang tươi cười để lộ ra cả nếp nhăn của chủ nhiệm khối, "Tôi thấy học sinh kia bị ngất là vì cách phạt, sao lại thế? Không phải việc dùng các biện pháp xử phạt liên quan tới thân thể đã bị cấm rồi sao?”
Chủ nhiệm cúi đầu khom lưng: “Để tôi đi tìm hiểu tình hình một chút, ngài chờ một lát.”
Rất nhanh ông đã hỏi ra được nguyên nhân rõ ràng, nhưng lúc về giải thích thì lại bao che giúp cho Đỗ Kinh, "Ngài Úc à, thật ra là học sinh kia đã nhiều lần không nộp bài tập, giáo viên thật sự không còn biện pháp nào nữa nên mới phạt đứng em ấy. Đây là tình huống đặc biệt thôi.”
Úc Lẫm Châu cười như không cười, nói: "À, thật sao?”
Chủ nhiệm khối bị hắn nhìn chằm chằm đến mức đổ ra mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh đáp, “Phải, đúng vậy, chính là như vậy.”