03
Úp sọt
Giang Lê ngủ một giấc dậy với tinh thần sảng khoái, lúc đến trường bắt gặp gương mặt to lớn của tên tra công kia cũng chẳng còn thấy bực bội.
Có điều tuy cậu không bực nhưng có người thì đang phiền muộn. Tên tra công Từ Minh đang đứng ở trước cổng lớn của trường, khi bắt gặp Giang Lê, gương mặt của anh ta tối đi ngay lập tức, nổi giận bước tới trước mặt cậu, lửa giận ngập trời cất tiếng hỏi, "Hôm qua em đi đâu?"
Nhớ đến việc bây giờ vẫn chưa có người nào bảo vệ mình, Giang Lê chỉ có thể nhẫn nhịn xuống tính tình của bản thân để đối phó với hắn, "Mẹ tôi bệnh rồi, hôm qua tôi đến bệnh viện ở cạnh bà lúc làm phẫu thuật."
"Vậy thì em cũng nên nói trước với tôi chứ." Từ Minh chẳng hề quan tâm là ai bệnh, "Tôi cho em đi em mới được phép đi!"
Giang Lê: "..."
U là trời, đây là cái phát biểu kiểu đếch gì của thằng bá tổng thiểu năng này vậy!
Quả nhiên tiểu thuyết tra công tiện thụ luôn nhiệt tình trong việc kiềm hãm đầu óc của các nhân vật mà!
Đừng tức giận, không thể nổi điên ở đây được, người khác nổi sùng lên chứ mình thì không, điên lên rồi bệnh thì không có ai chăm cho đâu.
Nhiệt tình sỉ vả tên tra công kia ở trong lòng, Giang Lê khoác lên dáng vẻ yếu đuối mà nguyên chủ thường dùng để nhìn anh ta một cách đáng thương.
Quả nhiên, Từ Minh cực kỳ hài lòng với bộ dạng biết ăn năn này, vẻ mặt của anh ta dịu đi không ít, chẳng còn cái vẻ hùng hổ đe doạ người khác kia nữa, "Thôi lên lớp đi... nhưng sao lại có cảm giác hôm nay em rất khác nhỉ?"
Giang Lê âm thầm giật mình, đột nhiên nhớ tới chuyện nguyên chủ vì mang tâm bệnh nên dẫn đến việc bị nói lắp, cậu vội vàng chữa cháy, "Đâu, ở đâu chứ? Không, không có mà."
Cũng may là Từ Minh chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút, không hề nghĩ nhiều.
Sau khi bị tra công lôi vào phòng học, Giang Lê gấp gáp ngồi xuống chỗ của nguyên chủ, chỉ nghĩ tới việc tiếp xúc với tra công thôi đã khiến cả người của cậu khó chịu rồi.
Cố tình vào ngay lúc này, một quyển sách giáo khoa bị xé nát bươm xuất hiện trong ngăn kéo của cậu.
Hơn nữa ở trên bìa còn có một con rùa được vẽ lên.
Giang Lê đau đầu, xem ra nguyên chủ không chỉ bị bắt nạt ở nhà mà ở trường học cũng vậy. Huống chi trong ký ức mơ hồ của Khương Lê thì chuyện này còn xảy ra rất thường xuyên, có vẻ tên tra công đã ngầm chấp thuận cho việc này, chỉ vì để có thể tiến thêm một bước trong việc khống chế nguyên chủ.
Hay lắm.
Chờ đấy cho tôi tên cặn bã kia.
Tan học vào trưa hôm đó, Giang Lê lịch sự lấy cớ muốn tới bệnh viện chăm sóc mẹ để từ chối ý định đưa cậu về của tra công.
Tất nhiên là khi cậu nói chuyện vẫn lắp bắp ngoan ngoãn, còn giả vờ vô tình để lộ ra khuôn mặt bên dưới phần tóc mái, Từ Minh thích gương mặt đẹp đẽ kia của cậu nên mới đồng ý.
Giang Lê bày ra nét mặt cảm kích ngay.
Từ Minh nhìn bé cưng của mình đi khỏi, tâm tình vui vẻ tới quán bar cùng Trần Thượng Bác, chơi đến tận nửa đêm mới tạm biệt đám bè mà không phải bạn* kia, ai nấy đều say khướt mò về nhà.
*Gốc là "Hồ bằng cẩu hữu" ý chỉ bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Tầng hầm đỗ xe vô cùng yên tĩnh, Từ Minh nheo mắt tìm chiếc xe hơi mui trần của mình, tay lấy chìa khoá bên trong túi quần ra. Đột nhiên từ phía sau có một luồng gió mạnh thổi tới, anh ta còn chưa kịp nhận thức được thì đã bị đánh "ầm" một tiếng tới bất tỉnh. Hiển nhiên là đối phương vẫn không yên tâm, lại cầm cuốn từ điển đập anh ta thêm một cú.
Lần này anh ta đã ngất tới mức không thể nào ngất thêm được nữa.
Giang Lê cởi chiếc áo len đen che mặt mình, cậu cúi xuống kiểm tra hơi thở của tên tra công kia, sau khi xác định rằng anh ta vẫn còn sống mới lập tức vung tay chân bắt đầu đấm đá.
"Cho mày cặn bã này!"
"Dám đi giam cầm người khác này!"
"Lại không chỉ có một mình mình ức hiếp Khương Lê mà còn xúi giục người khác bắt nạt Khương Lê nữa!"
"Đáng lắm!"
Cậu mạnh bạo đánh đập tên cặn bã kia, nhất là đánh vào mặt anh ta, để chắc chắn rằng nội trong một tuần anh ta không thể ra ngoài.
Giang Lê vui sướng cẩn thận dọn dẹp sạch hiện trường "tội ác" một cách cẩn thận, sau đó kết nối mạng với chiếc laptop đã lấy từ chỗ người ba xấu xa, xoá ngay video giám sát ngày hôm nay ở hầm đỗ xe.
Việc này diễn ra không phải là do cậu nông nỗi nhất thời.
Ngay từ sáng nay, vào lần đầu tiên gặp tên cặn bã kia, cơ thể của nguyên chủ Khương Lê đã có phản ứng sợ hãi cùng với sự căm phẫn, theo thời gian cái phản ứng này không những không giảm bớt đi mà trái lại càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí ảnh hưởng đến cả suy nghĩ và hành động của Giang Lê.
Giang Lê vừa mới xuyên qua đây, vẫn còn chưa thích ứng được với hoàn cảnh cũng như đạo lý đối nhân xử thế của thế giới này thì đã đạp trúng một quả bom hẹn giờ như thế, trong lòng của cậu phải nhịn nỗi ấm ức này muốn chết.
Cứ lo trái lo phải, cậu không thể nào cứ không đi học mãi được, vậy nên mới nghĩ đến việc làm cho tên khốn kiếp kia tạm thời khuất khỏi tầm mắt của mình.
Vốn là ở thế giới ban đầu cậu đã nghiên cứu công nghệ điện tử cũng như khoa học kỹ thuật, trước đó thông qua việc tra tài liệu cậu mới phát hiện kỹ thuật internet ở thế giới này vẫn còn kém xa thế giới cũ của cậu, nhiều hacker nổi tiếng cũng chỉ có thể hack vào hộp thư, còn vấn đề an ninh mạng lại càng đầy rẫy những sơ hở.
Đây quả thực là thiên đường cho m̶ộ̶t̶ ̶h̶a̶c̶k̶e̶r̶ một lập trình viên cao cấp như cậu!
Vì thế, hành động úp sọt tấn công tên khốn kia đã được lên kế hoạch từ trước.
Sau khi tan tiết buổi trưa, cậu đi vòng để theo dõi tên cặn bã đến tận quán bar. Sau khi xác định rằng tên đó sẽ không về sớm cậu mới chạy tới bệnh viện để chăm sóc mẹ Khương đã tỉnh dậy rồi quay lại quán bar trước 11 giờ. Cuối cùng thì theo tên tra công đã say khướt kia vào hầm đỗ xe, dùng từ điển Tân Hoa Xã* đánh ngất hắn rồi xoá video ghi hình.
* "Từ điển Tân Hoa Xã " là từ điển tiếng Hán hiện đại đầu tiên ở Tân Hoa, do Hội Từ điển Tân Hoa Xã (còn gọi là Ban Biên tập Từ điển Nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân) biên soạn. Tháng 10 năm 1953.
Kế hoạch đã được lên một cách hoàn hảo.
Thực hiện lại càng hoàn mỹ hơn.
Không hổ là cậu mà, Giang Lê không khỏi bật ngón cái lên cho mình ở trong lòng.
Mặc dù làm như thế này chẳng hợp pháp chút nào, nhưng qua những chuyện dơ bẩn mà tên tra công này làm trong nguyên tác thì cũng đủ hiểu một nửa bộ luật hình sự ở nơi này, cậu có làm trái một chút thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu.
—— Dù sao thì cũng không có người thấy mà.