Rừng mai ở ngoại ô bên hồ Thanh Khê, liên tiếp hai ngày tuyết bay đầy trời khiến cho cả kinh thành phủ thêm một tầng lông ngỗng, mấy mươi mẫu rừng mai nghênh đón không ít quan lại quyền quý ghé thăm.
Những cây mai nở rộ trong gió tuyết ngạo nghễ đứng thẳng, tầng tầng tuyết trắng đọng trên cành cây, tôn lên vẻ đẹp vô cùng.
Có nụ mai mới chớm nở hồng đào, lại có nụ nở rộ đỏ rực tựa như nữ lang xinh đẹp yểu điệu;
Có nụ lại hơi phớt hồng, giống như thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp xấu hổ;
Có nụ lại trắng tinh, tựa như đóa u lan duyên dáng yêu kiều, mang theo chút phong tư cao nhã.
Điểm xuyết cho đầy trời tuyết rơi, Ninh Anh khoác áo choàng có mũ trùm đầu diễm lệ, được Lý Du nắm tay băng qua rừng mai.
Đám người Mỹ Nguyệt và Thôi thị bung dù đi theo sau, Thôi thị than ôi liên tục, cằn nhằn nói: “Hai đứa nhỏ này, tuyết lớn như vậy cũng không bung dù, nếu bị đông lạnh thì phải làm sao!”
Lý Du đi trước đáp: “Thôi ma ma, người lớn tuổi rồi cứ tự lo cho bản thân đi, không cần xen vào chuyện của chúng ta.”
Mọi người bật cười, tất cả đều đắm chìm vào cảnh đẹp cực hạn xung quanh, vui thích không thôi.
Liếc mắt nhìn thấy cả rừng mai không có điểm cuối, trong không khí là mùi hương mát lạnh, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Ninh Anh bị tầng tầng lớp lớp mai đỏ làm cho hoa cả mắt, ngẫu nhiên có nắm tuyết rơi vào trên tay, lạnh gần chết. Nàng ai nha một tiếng, Thúy Thúy bước lên phía trước bung dù, nói: “Nương tử chớ để bị lạnh.”
Lý Du tự tay nhận dù, từ trên cao nhìn xuống: “Nương tử nhà ngươi đã có ta, không lạnh được.”
Thúy Thúy nhếch miệng cười.
Lý Du có lòng trêu nàng ấy, hỏi: “Lần này được ra ngoài cho khuây khỏa, có vui không?”
Thúy Thúy gật đầu: “Vui ạ!”
Lý Du: “Vậy sáng mai trở về nhốt lại.”
Thúy Thúy: “…”
Thấy nàng ấy cúi đầu, Lý Du cọ vào người Ninh Anh, trêu ghẹo: “Nàng xem đứa ngốc kia kìa.”
Ninh Anh nhéo hắn: “Biết người ta đơn thuần còn trêu.”
Lý Du nắm tay nàng tiến về phía trước, dù giấy đỏ tươi giúp bọn họ che đi gió tuyết. Ninh Anh nhìn mai đỏ, định đi bẻ hai nhành về làm châm cài đầu cho Lý Du.
Mọi người thấy thế nhất thời lại được một trận cười vang.
Lý Du có nước da trắng nõn, mặt mày tuấn tú phong lưu, trên đầu cắm hai nhánh mai đỏ tự dưng thấy rất buồn cười.
Hắn vốn muốn tháo xuống, Ninh Anh lại không đồng ý, giữ chặt tay hắn nói: “Lang quân môi hồng răng trắng, xứng với mai đỏ, vô cùng phong nhã!”
Lý Du đương nhiên sẽ không tin mấy lời linh tinh của nàng, hắn quay đầu nhìn về phía sau, hỏi: “Thôi ma ma, ma ma thấy ta có tuấn tú không?”
Thôi thị che miệng cười nói: “Tuấn tú!”
Mọi người ồn ào nói theo tuấn tú, hắn nửa tin nửa ngờ.
Ninh Anh túm hắn đi tiếp, mỗi khi hắn muốn lấy xuống, nàng lại ngăn cản không cho.
Kết quả một đường đi tới đụng phải đồng liêu, vị đồng liêu kia cũng cùng người nhà đến thưởng mai, nhìn thấy trên đầu hắn cắm nhành hoa, không nhịn được trêu ghẹo vài câu.
Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, lại là cùng phẩm cấp, Lý Du cũng bẻ một nhành cắm lên đầu đồng liêu.
Mọi người cười vang.
Tuyết có bay đầy trời cũng không cản được sự yêu thích cảnh đẹp của mọi người, bọn họ yêu chết nhân gian giá lạnh mênh mông tuyết trắng lại cực kỳ phong nhã này.
Đi dọc theo bên hồ Thanh Khê, thậm chí còn có lão nhân thả câu, đầu đội nón, thân khoác áo tơi, hòa vào rừng mai này, hình thành một cảnh đẹp vô cùng độc đáo.
Hai người đứng ở bờ hồ nhìn một lát, Lý Du sợ Ninh Anh bị lạnh, dùng áo lông cáo quấn nàng vào trong ngực.
Dù giấy phác họa bóng dáng hai người quấn lấy nhau, hoàn toàn không coi lễ giáo ra gì, chỉ còn lại một cặp phu thê tình nồng ý mật.
Loại cảm xúc này rất dễ cảm nhiễm người khác, Mỹ Nguyệt nhìn mà không ngừng hâm mộ, khi nào nàng ấy mới có thể tìm được một lang quân tri kỷ như vậy?
Mấy mươi mẫu rừng mai được trồng xung quanh hồ uốn lượn lên xuống, một đường nhìn qua, có đôi khi sẽ gặp thi sĩ thưởng rượu ngâm thơ, cũng có khi lại gặp người một nhà đi du ngoạn, cũng có nhóm bà tử nô tài đi theo lang quân và nữ lang đến ngắm cảnh.
Ninh Anh nhìn những đóa mai đỏ mở rộ, nói: “Lúc về nhất định phải ngắt mấy nhành về cắm vào bình.”
Lý Du: “Trong viện không phải có rồi sao?”
Ninh Anh: “Hoa nhà làm sao sánh bằng hoa dại.”
Lý Du: “…”
Thấy sắc mặt hắn không đúng, Ninh Anh cười tít mắt ngắt lấy một đóa mai đỏ cài lên vành tai hắn, nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.”
Lý Du: “…”
Nữ nhân này càng lúc càng không ra thể thống gì rồi!
Giữa trưa, trong sơn trang chuẩn bị nướng thịt dê và cá lát.
Dê nướng cả con, da vàng rụm, thịt dê mềm ngọt, béo mà không ngấy.
Phần còn lại của con dê làm thành nồi nước dùng, cho thêm rau xanh vào.
Cá lát được làm từ cá trắm cỏ khoảng ba cân, câu được từ hồ Thanh Khê, thịt cá màu cam vàng, ngon vô cùng.
Hai người ăn không hết cả con dê, Ninh Anh căn dặn Thôi thị mang chia cho đám người hầu.
Lý Du tự mình cắt thịt cho Ninh Anh, nàng nhận lấy nếm thử, da dê xốp giòn, dính đầy hương liệu, một chút thù du cay tê đảo quanh đầu lưỡi, thịt dê mềm ngọt nóng hổi, làm cho ngày mùa đông thêm một chút hưởng thụ thích ý.
Ninh Anh khen: “Thịt dê này rất ngon!”
Lý Du cũng nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy kia da dê càng nhai càng thơm.
Bọn họ không cần người hầu hạ, tự mình dùng dao cắt, muốn ăn ở đâu thì cắt ở đó, trực tiếp dùng tay.
Có đôi khi Ninh Anh sẽ đút cho Lý Du, hắn cũng không từ chối.
Hắn không cho Ninh Anh đút nhiều, bởi vì hắn có hứng thú với cá lát hơn.
Lát cá mỏng như cánh ve đặt trong đĩa sứ trắng, từng lát oánh nhuận trắng tinh, Lý Du rửa tay cầm đũa gắp một lát chấm thêm một ít mù tạc, vị cay xé kích thích đầu lưỡi, khiến hắn suýt cắn lưỡi.
“A Anh tới nếm thử cái này.”
Ninh Anh đến thử một miếng, mù tạc khử hết mùi tanh của cá, thịt cá trơn mềm ngon miệng, ngon hơn dùng cá trắm thường, nàng khen: “Tươi ngon.”
Lý Du cũng thấy không tệ, nói: “Trở về mang theo vài con.”
Ninh Anh gật đầu: “Buổi tối làm cháo cá.”
Nàng muốn uống bát canh thịt dê, Lý Du múc cho nàng.
Thịt dê còn có rất nhiều chỗ chưa động đến, Ninh Anh bẻ một đùi đặt vào trong bát, kêu Thúy Thúy đến mang đi phân phát, nàng ấy cũng không khách khí bưng đi.
Lý Du nhìn thấy hành động của nàng ấy, nói: “Xem có khác gì thổ phỉ không.”
Thúy Thúy ngay thẳng đáp lại một câu: “Nương tử chính là đầu lĩnh thổ phỉ!”
Lý Du: “…”
Ninh Anh bị đùa cho cười ngã trái ngã phải.
Lý Du bất mãn nói: “Nha đầu nàng dạy càng lúc càng không ra thể thống gì.”
Ninh Anh trực tiếp nhét một miếng thịt dê nướng vào miệng hắn.
Lý Du dùng thêm chút cá lát, cũng uống một một chén canh thịt dê làm ấm thân thể, hắn thích củ cải trong nồi, lại dùng thêm không ít.
Bình thường hắn ăn uống rất tiết chế, chỉ ăn bảy tám phần ăn no là thôi.
Nhưng Ninh Anh còn lề mề chán chê, đợi hắn đến phòng bên dùng trà, nàng gọi đám người Thôi thị tiến vào, mấy người vây quanh cái nồi đất vừa ăn vừa nói, đám Thôi thị còn có thể cười to.
Lý Du ở phòng bên bưng cốc trà ngó ra thăm dò các nàng, nói thầm một câu không ra thể thống gì rồi lại rụt người về.
Cuộc sống gia đình vui vẻ còn hơn khi ở trong Tần Vương phủ, không có quy củ trói buộc, thật sự tự tại, đến chính Thôi thị cũng không quá quen với ngày tháng trước kia.
Buổi chiều Ninh Anh đi cắt mấy nhành hoa mai lại bảo người hầu đến sơn trang bắt thêm mấy con cá, nàng bấm đốt ngón tay tính toán trở về trước khi cửa thành đóng.
Hôm nay nàng rất vui, nghĩ đến sau này Lý Du có ra ngoài làm việc, bọn họ cũng có thể giống như hôm nay, du sơn ngoạn thủy, không khỏi tràn ngập chờ mong với tương lai.
Có tiền là có tự do, bên cạnh lại có nam nhân mình yêu thương, còn có thể làm chuyện mình muốn làm, về sau nếu như không thể sống cùng nhau thì có thể cầm thư phóng thê rời đi, Ninh Anh cảm thấy đời người như vậy là mỹ mãn rồi.
Trong thời đại này, sống được cuộc đời thế này thật không dễ gì.
Nàng cực kỳ vừa lòng.
Đồng thời cũng bằng lòng trả giá vì Lý Du, bởi vì hắn dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, hắn xứng đáng.
Nam nhân này xứng đáng để nàng trả giá, xứng đáng được nàng yêu.
Chưa tới mấy ngày sau, Lý Du thượng tấu xin ra ngoài làm việc, thánh thượng tương đối kinh ngạc, sai người gọi Tần Vương tiến cung, hỏi rõ nguyên do.
Đương Kim Thiên Tử năm nay đã gần 60, tính tình ôn hoà hiền hậu, lòng dạ cực kỳ rộng lớn, cũng cực kỳ cởi mở.
Hai người ở trong điện chơi một ván cờ, thánh thượng hỏi nguyên nhân Lý Du muốn ra ngoài, Tần Vương nói: “Không dối gạt bệ hạ, nhi tử lớn không giữ được trong nhà, tiểu tử này cứng cánh rồi, muốn bay ra khỏi lồng vàng tự mình trải nghiệm.”
Thánh thượng bị lời này chọc cười, vuốt râu nói: “Mới hơn hai mươi tuổi, cho đi làm Huyện lệnh, mỗi ngày xử lý chuyện vặt vãnh, hắn chịu nổi sao?”
Tần Vương cười ha ha, nghiêm túc nói: “Bệ hạ chẳng lẽ chịu xa được tên tiểu tử kia sao, đừng cho nó đi xa, cựu thần nay đã ngoài bảy mươi rồi, đất vàng đã chôn đến cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở…”
“Trẫm thấy Tần Vương ngươi vẫn còn khỏe lắm, có lăn qua lăn lại đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề đâu.”
“…”
“Tên tiểu tử Lý Du kia thật không ra thể thống gì, người làm phụ thân ngươi lại vô sỉ, hắn cũng vô sỉ theo, cưới một tỳ nữ làm thê tử, quả thực là chuyện lạ đời, cũng không biết nhà các ngươi dạy tiểu tử này thế nào.”
Nhắc tới chuyện này Tần Vương lại phun nước miếng: “Bệ hạ à, Nhị Lang đúng là cục cưng bảo bối cựu thần khó khăn lắm mới có được, thật sự vẫn chịu được hắn dày vò.”
Thánh thượng chỉ vào lão: “Vậy cũng không thể quá ngang ngược.”
Tần Vương bình nứt không sợ bể nói: “Cầm gậy đánh uyên ương là chuyện mà cựu thần không làm được, thần cũng sắp xuống mồ rồi, chỉ muốn phụ từ tử hiếu, không muốn dày vò nhau nữa.”
Thánh thượng: “…”
Tần Vương: “Cựu thần chỉ muốn hỏi một chút, chuyện Lý Du ra ngoài làm việc, bệ hạ muốn sắp xếp thế nào?”
Thánh thượng vuốt râu trầm ngâm rất lâu mới nói: “Tiểu tử kia đúng là tuổi trẻ khinh cuồng, cần tàn nhẫn một chút mài bớt nhuệ khí của hắn, trẫm muốn hắn ghi nhớ thật lâu, cho nên muốn hắn đến nơi hắn chưa từng đi qua.”
Tần Vương: “…”
Thánh thượng: “Vì vậy trẫm chọn nơi thâm sơn cùng cốc cho hắn đến trải nghiệm, mài giũa thêm đôi ba năm là sẽ thành thật ngay thôi.”
Tần Vương: “…”
Suýt nữa đã bật khóc.
Thánh thượng càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này khả thi, Tần Vương không còn hứng thú chơi cờ cùng lão nữa, khoanh tay nói: “Bệ hạ đang đùa thần sao?”
Thánh thượng tỏ vẻ nghiêm túc: “Quân vô hí ngôn.”
Tần Vương: “…”
Kết quả Tần Vương chơi ván cờ này rất không yên lòng, thua rối tinh rối mù.
Buổi tối Tần Vương trở về nói chuyện với lão đại Lý Cánh về việc Lý Du ra ngoài làm việc, muốn cùng hắn thương lượng xem làm sao để Lý Du đến vùng bên cạnh Kinh Thành thôi, không thể đi quá xa, sợ xảy ra chuyện.
Lý Cánh là trụ cột triều đình, có một số việc y hiểu rõ hơn Tần Vương. Y cẩn thận suy tư rất lâu, mới thăm dò: “Thánh thượng quả thật muốn đưa Nhị Lang đến nơi thâm sơn cùng cốc sao?”
Tần Vương gật đầu, nghiêm túc nói: “Lúc ấy không giống như đang nói đùa.”
Lý Cánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, sau một hồi, mới nói: “Nếu như con không đoán sai, Nhị Lang hơn nửa là phải đến Thanh Châu.”
Y vừa nói xong, Tần Vương thật không giữ bình tĩnh nổi, vỗ đùi nói: “Thanh Châu?”
Lý Cánh gật đầu: “Nơi đó là tâm bệnh của thánh thượng.” Lại nói: “Thanh Châu trời cao Hoàng Đế xa, Thứ Sử Chu Quốc còn từng ở Thanh Châu lấy thúng úp voi, từng bị kết vô số tội, Ngự Sử Đài phái vài đám người đến tuần tra, tất cả đều tơi tả mà về, thánh thượng có lẽ muốn Nhị Lang đến đó làm chuyện vô ích.”
Tần Vương nóng nảy: “Nhị Lang vẫn luôn ở trong kinh, chưa bao giờ đến nơi có quan tiền nhiệm, một người mới như nó, làm quan tép riu còn được, sao mà làm Thứ Sử Thanh Châu được?”
Thấy lão sốt sắng, Lý Cánh vội vàng trấn an: “Phụ thân đừng nên sốt ruột, chuyện này chỉ là con đoán.”
Tần Vương lòng nóng như lửa đốt, không thoải mái nói: “Ta chỉ có một tiểu nhi tử này, nếu ngã hỏng ở Thanh Châu đầm rồng hang hổ kia, đời này thật không muốn sống nữa.”
Lý Cánh trấn định lão: “Nếu bệ hạ thật sự muốn cho hắn đến đó, tất nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn, sẽ không để hắn đi mạo hiểm.”
Tần Vương xúc động nói: “Nhưng vẫn làm ta lo lắng!”
Lão vốn không tin Lý Cánh có thể đoán trúng, nhưng ai biết một câu lại thành sấm, năm sau thánh thượng thật sự định cho Lý Du đến huyện Lăng Dương Thanh Châu.
Tần Vương lòng như lửa đốt tiến cung muốn thuyết phục thánh thượng, kết quả thánh thượng xoa tay nói: “Nếu như tiểu tử kia có thể làm tốt Thứ Sử Thanh Châu, hắn quay về trẫm sẽ cho hắn chức quan tứ phẩm.” Dừng một lát lại nói, “Khỏi cần ngươi thỉnh tấu xin phong tước, trẫm chủ động cho hắn phong hào Quận Vương.”
Tần Vương: “…”
Thánh thượng vươn ra bốn ngón tay: “Tứ phẩm.” Lại nói, “Tước vị Duyên Bình vương, Tần Vương ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng.”
Tần Vương: “…”
Lão không khỏi xoắn xuýt, thật là sầu mà!