Nhận ra lễ tình nhân sắp đến, Lục Vân Phi rất tự giác ra ngoài mua quà cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên thiếu thốn quá nhiều thứ, Lục Vân Phi thấy hắn thiếu cái này thiếu cái kia, cuối cùng suy đi tính lại, vẫn quyết định thực tế mua một chiếc laptop cho hắn.
Biên Tấn Nguyên cảm thấy món quà Valentine này hơi đắt đỏ, Lục Vân Phi vẫy vẫy thẻ lương hỏi hắn: "Nhận không? Nếu anh không nhận, em cũng không giữ cái này đâu."
Biên Tấn Nguyên đành phải nhận, tiện thể tặng lại cho cậu chiếc tai nghe hắn đã mua. Đó là một thương hiệu tai nghe mới ra mắt mà Lục Vân Phi đã nhắc đến hai ngày trước, Lục Vân Phi nói xong thì quên nhưng Biên Tấn Nguyên lại nhớ kỹ.
"Còn có tiền mua tai nghe cho em nữa, xem ra bạn học Biên của chúng ta còn cất giấu nhiều tiền riêng lắm nhỉ." Lục Vân Phi gõ gõ lên bàn.
Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Một chút tiền riêng hợp lý có lợi cho việc phát triển tình cảm mà."
Lục Vân Phi gật đầu, tha cho hắn lần này.
Hai người cùng nhau ăn tối ở bên ngoài, đang đi bộ dọc đường thì có một cô bé chạy đến hỏi bọn họ có muốn mua hoa không: "Anh trai mua một bông nhé, có thể tặng cho chị xinh đẹp."
Lục Vân Phi trêu cô bé: "Vậy tặng cho anh đẹp trai được không?"
Cô bé còn nhỏ, không hiểu ý cậu, ngây ngô đáp: "Được ạ, còn có thể tặng cho chú đẹp trai bác gái xinh đẹp nữa."
Lục Vân Phi thấy cô bé khá dễ thương, lập tức lấy hết hoa trong giỏ của cô bé.
Đang định trả tiền thì Biên Tấn Nguyên đã nhanh tay hơn một bước. Lục Vân Phi quay đầu nhìn hắn, Biên Tấn Nguyên cười nói: "Tặng cho anh đẹp trai, anh có nhận không?"
Lục Vân Phi:... Chết tiệt! Bị hất tay trên rồi! Rõ ràng cậu nói trước mà, cậu còn định tặng cho Biên Tấn Nguyên nữa đó.
Biên Tấn Nguyên lấy hoa từ giỏ lên, nói với cô bé: "Em về đi, cảm ơn hoa của em nhé."
Cô bé mãi mới hiểu ra: "Cảm ơn anh, không có gì ạ." Rồi xách giỏ hoa nhỏ chạy về.
Biên Tấn Nguyên đưa bó hoa trong tay ra, Lục Vân Phi nhìn hắn, lại nhìn bó hồng trong tay hắn, không hiểu sao lại thấy hơi mắc cỡ, lặng lẽ đưa tay nhận lấy.
Hai người đàn ông ôm một bó hồng vào ngày Valentine, Lục Vân Phi cảm thấy hơi quá lộ liễu. Cậu ngượng ngùng bàn bạc với Biên Tấn Nguyên: "Chúng ta về nhà đi, hôm nay nhà em không có ai."
Biên Tấn Nguyên tất nhiên không có ý kiến gì.
Bố mẹ Lục ra ngoài đi chơi lễ rồi, Lục Vân Thường thì đi công tác, trong nhà chỉ còn mỗi Lục Vân Phi, cậu tiện thể cho dì Trương và chú Lý nghỉ luôn, để họ cũng về bên người thân ăn lễ. Như vậy, cả ngôi nhà chỉ còn lại cậu và Biên Tấn Nguyên.
Lục Vân Phi vừa vào nhà đã tìm một cái bình hoa, cắm bó hồng vào rồi đặt lên bàn học của cậu.
"Thích không?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.
Lục Vân Phi gật đầu: "Rất đẹp á."
Cậu mỉm cười với Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên đưa tay vuốt tóc cậu, cúi đầu hôn cậu một cái.
Dì Trương không có ở đây, Biên Tấn Nguyên chủ động đảm nhận nhiệm vụ nấu bữa tối. Lục Vân Phi nhìn tủ lạnh nhà mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức lấy ra hai miếng thịt bò: "Ăn bữa tối dưới nến đi." Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên: "Anh phụ trách nấu, em phụ trách ăn."
Biên Tấn Nguyên trêu cậu: "To gan thật đấy, núi không có cọp thì khỉ xưng vương à."
Lục Vân Phi đắc ý cười: "Dù sao bây giờ cũng chỉ có hai chúng ta thôi mà."
Đây là lần đầu tiên Biên Tấn Nguyên áp chảo bò bít tết, để chắc chắn, hắn còn lên mạng tìm hướng dẫn. Lục Vân Phi lục lọi tủ trong nhà, tìm cho hắn giá nến và nến, cậu còn lấy ra một bối rượu vang, vui vẻ bày lên bàn.
Ánh đèn phòng ăn được điều chỉnh mờ ảo, nhạc vĩ cầm nhẹ nhàng phát ra từ loa, trên chiếc bàn đắt tiền, đĩa sứ trắng tinh đựng những miếng bò bít tết vừa áp chảo xong, ánh nến lung linh, hương rượu vang thoang thoảng, quả là một bữa tối lãng mạn có hình có dạng.
"Lúc này mà bố mẹ em về thì thảm đấy." Biên Tấn Nguyên kéo ghế ngồi xuống, trong lòng hơi lo lắng.
Lục Vân Phi không có lo như vậy, nhanh trí đáp: "Nếu bố mẹ em về, em sẽ nói đây là chuẩn bị cho họ, hỏi họ có bất ngờ không, có ngoài dự đoán không, có vui không?"
Biên Tấn Nguyên bật cười, cụng ly với cậu.
Có lẽ đây là bữa tối lãng mạn đơn giản nhất mà bọn họ từng ăn, nhưng cũng là bữa tối lãng mạn đáng nhớ nhất, bởi vì đây là lễ tình nhân đầu tiên của bọn họ, mang theo sự ngây ngô và không e dè của tuổi trẻ, giống như rượu vang trong ly, rực rỡ thơm nồng.
Ăn xong bữa tối lãng mạn, Lục Vân Phi phụ trách dọn dẹp đồ đạc, Biên Tấn Nguyên phụ trách rửa bát. Lục Vân Phi dọn dẹp rất nhanh, thấy cậu dọn xong mà Biên Tấn Nguyên vẫn đang rửa bát, lập tức đi qua ôm hắn từ phía sau, nũng nịu nói: "Tối nay đừng về nữa được không?"
Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu.
Lục Vân Phi nghiêng đầu cười tươi, Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Được."
Lục Vân Phi vui vẻ hôn hắn một cái, ôm chặt, tựa đầu lên vai hắn.
Biên Tấn Nguyên lau tay, xoay người ôm lấy cậu, khẽ nói: "Lên đại học, chúng ta ra ngoài thuê nhà ở nhé."
"Được thôi." Lục Vân Phi không có ý kiến: "Thuê một căn gần trường, như vậy em có thể ngủ nướng."
"Ừm, nghe theo em."
Hai người nói xong đều không khỏi cười lên, như thể tương lai có thể nhìn thấy đó, đang ở ngay trước mắt họ, chỉ cần đưa tay là có thể nắm bắt được.
Valentine qua đi, thời tiết lại ấm lên, học kỳ mới cũng bắt đầu lại cùng với những bông hoa mai nở rộ. Đây là học kỳ cuối cùng của trung học, tất cả giáo viên và học sinh đều không khỏi căng thẳng lên, Lý Lị treo lịch đếm ngược còn 100 ngày đến kỳ thi đại học bên cạnh bảng đen, vỗ vào lịch nói với bọn họ: "Chỉ còn 100 ngày nữa thôi, 100 ngày cuối cùng, mọi người đều phải nghiêm túc lên nhé, thời khắc quyết định vận mệnh của các em sắp đến rồi."
Học sinh trong lớp nhìn lịch đếm ngược này, tim cũng dần dần thắt lại.
Biên Tấn Nguyên đã ngừng đi làm thêm ở tiệm bánh Liễu Mạch trong học kỳ cuối cùng, đây không phải ý của hắn, mà là ý của Biên Tiệp và Liễu Mạchh. Họ lớn tuổi hơn Biên Tấn Nguyên, cũng xem trọng kỳ thi đại học hơn, đối với họ, trước kỳ thi đại học mọi thứ đều nên gác lại, việc đi làm thêm này, thi xong rồi làm tiếp cũng được.
Liễu Mạch thậm chí còn khuyên hắn: "Đợi em đạt thủ khoa, lúc đó quay lại chị sẽ tăng gấp đôi lương cho em, còn treo riêng một tấm băng rôn, ghi là "Nhiệt liệt chúc mừng nhân viên Biên Tấn Nguyên của tiệm chúng tôi đạt thủ khoa khối Khoa học tự nhiên kỳ này", còn slogan quảng cáo chị cũng nghĩ sẵn rồi: Bánh ngọt Giấc mơ, thực hiện ước mơ đại học của bạn! Lúc đó em sẽ là bảng quảng cáo sống của tiệm chúng ta đấy!"
Biên Tấn Nguyên:...
Biên Tấn Nguyên thấy bà chủ của hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Việc làm thêm ở tiệm bánh và tiệm trà sữa đều đã dừng lại, Biên Tiệp còn muốn hắn ngừng cả việc dạy kèm, tập trung vào chuyện học tập của mình nhưng đề xuất này đã bị Biên Tấn Nguyên từ chối: "Cái này không ảnh hưởng, hơn nữa con còn khá thích dạy kèm cho cậu ấy."
Biên Tiệp thấy hắn thích nên cũng không nói thêm gì nữa.
Bố mẹ Lục Vân Phi tỏ ra rất vui mừng vì điều này. Dưới sự giúp đỡ của Biên Tấn Nguyên, tiếng Anh của Lục Vân Phi đã tiến bộ ổn định, đến nửa đầu năm lớp 12, điểm số có thể duy trì ở khoảng 130 điểm. Bố mẹ Lục thấy điều đó, âm thầm ghi nhớ trong lòng, còn có ấn tượng rất tốt về Biên Tấn Nguyên. Đặc biệt, sau vài học kỳ trôi qua, giá cả hàng hóa đều đã tăng gấp hai lần nhưng học phí của Biên Tấn Nguyên chẳng những không tăng mà còn được thêm thời gian dạy. Về điểm này, bố Lục nghĩ hắn thật sự không giống con trai của Nguyên Sóc.
"Nhà họ Nguyên nổi tiếng là khôn khéo, đâu có thật thà như thầy tiểu Biên. Đứa trẻ này mà là con gái thì tốt rồi nhỉ, còn có thể ghép cặp với con đấy!" Bố Lục cảm thán.
Lục Vân Phi: "..."
Lục Vân Phi không rõ Biên Tấn Nguyên có thật thà hay không, nhưng bố cậu thì đúng là thật thà quá rồi đó. Thầy tiểu Biên cho dù không phải con gái, chỉ cần cậu muốn thì cũng có thể ghép đôi với cậu mà! Tuy nhiên, điều này Lục Vân Phi không nói cho bố nghe, chỉ thuận miệng nhắc nhở: "Đừng nhắc đến chú Nguyên Sóc trước mặt thầy tiểu Biên nha bố."
"Bố biết mà." Bố Lục nói. "Nguyên Sóc đã nói với bố rằng thầy Tiểu Biên còn chưa nhận ông ấy là bố đâu. Ông ấy còn muốn nhờ bố thuyết phục con, bảo con giúp ông ấy nói tốt vài lời trước mặt thầy Tiểu Biên đấy."
"Vậy sao bố không nói với con?"
Bố Lục cười một chút: "Lúc đó bố chưa biết thầy Tiểu Biên từ nhỏ đã xa bố mình, chỉ nghĩ là cùng họ với nhau thôi. Nào ngờ lại trùng hợp đến thế, cậu ấy đúng là con trai của Nguyên Sóc. Nếu bố biết trước thì bố đã không nói gì rồi, bố sẽ bí mật nói chuyện riêng với thầy Tiểu Biên, để cậu ấy tự quyết định. Thầy Tiểu Biên là một đứa trẻ ngoan, học giỏi, đẹp trai, tính tình tốt, đối với con lại càng không có gì phải chê, chẳng phải cậu ấy đã giúp con từ dốt tiếng Anh đến giỏi luôn đó sao. Đứa trẻ tốt như thế, tất nhiên bố nên đứng về phía cậu ấy, chứ không phải Nguyên Sóc."
Lục Vân Phi nghe bố khen ngợi Biên Tấn Nguyên hết lời, âm thầm gật đầu, hy vọng rằng đến lúc cậu và Biên Tấn Nguyên công khai, bố cậu vẫn sẽ giữ thái độ này. Cho dù không giữ được, ít nhất cũng phải nhớ những lời này chứ.
Để bày tỏ sự cảm ơn của nhà họ Lục với Biên Tấn Nguyên, bố Lục đã tăng lương cho hắn. Biên Tấn Nguyên phản đối không thành, cuối cùng cũng chấp nhận, chỉ gửi thông báo lương đã vào tài khoản cho Lục Vân Phi rồi nhắc nhở: "Lương phát rồi đó, bảo bối, bố em tăng lương cho anh rồi, em có thể dùng số tiền đó mua thêm những thứ em thích."
Lục Vân Phi nhìn tin nhắn trên WeChat, rồi lại nhìn vào thẻ lương của Biên Tấn Nguyên trong ví cậu, cảm thấy vô cùng vi diệu.
Lúc Biên Tấn Nguyên mới bắt đầu dạy kèm Lục Vân Phi, cậu chỉ đóng cửa mà không khóa. Đến khi hai người chính thức bên nhau, Lục Vân Phi mới lẳng lặng khóa cửa lại.
May mà gia đình họ Lục rất tin tưởng hai người, lúc Lục Vân Phi học cũng không bị làm phiền, thế nên cửa khóa lâu cũng không ai phát hiện.
Ngày thi giữa kỳ tháng 4 kết thúc, Lục Vân Phi ghi nhớ đáp án môn tiếng Anh, về nhà đối chiếu với Biên Tấn Nguyên. Sau khi so sánh với đáp án của mình, Biên Tấn Nguyên ngạc nhiên phát hiện lần này Lục Vân Phi làm bài rất tốt, dự đoán có thể trên 140 điểm. Lục Vân Phi lập tức mừng rỡ, ôm lấy hắn mà hôn tới tấp.
Hôn qua hôn lại, hai người bắt đầu môi kề môi. Khi nụ hôn dần trở nên sâu hơn, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ "cộc cộc", khiến cả Lục Vân Phi lẫn Biên Tấn Nguyên xịt keo ngay tại chỗ.
May thay, mẹ Lục không có ý định đi vào, chỉ đứng ngoài cửa nói: "Tiểu Phi à, mẹ để chút trái cây trước cửa, khi nào nghỉ thì nhớ ăn nhé."
Lục Vân Phi nhanh chóng đáp: "Con biết rồi ạ."
Mẹ Lục quay người xuống cầu thang.
Lục Vân Phi vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, người cũng đang hoảng hốt không kém, rồi phì cười.
Hai người mở cửa lấy trái cây, Lục Vân Phi vừa ăn vừa trò chuyện với hắn. Nói chuyện một lúc, họ nhắc đến chuyện hồi bé, Lục Vân Phi mở ngăn kéo tủ đầu giường lục lọi, lấy ra mấy tấm ảnh hồi nhỏ của cậu đưa cho Biên Tấn Nguyên xem.
Đó là hình ảnh của Lục Vân Phi hồi sáu bảy tuổi, trông hệt như mặt trời bé con vậy, vẫn rất đẹp trai.
Biên Tấn Nguyên xem từng tấm một, đột nhiên dừng lại ở một tấm rồi ngạc nhiên nói: "Thì ra hồi nhỏ chúng ta đã gặp nhau rồi."
Lục Vân Phi ngơ ngác: "Hả?"
Biên Tấn Nguyên chỉ vào góc trên bên phải của bức ảnh, nơi có một bóng người nhỏ xíu, không rõ mặt mũi nhưng nhìn từ dáng người có thể thấy đó là một cậu bé rất khôi ngô, mặc áo thun đen, quần bò xanh, dáng đứng thẳng tắp.
"Đó là anh." Biên Tấn Nguyên cực kỳ vui vẻ, "Anh nhớ đây là lúc mẹ anh dẫn anh đi chơi vườn thú." Hắn quay sang Lục Vân Phi: "Nhìn tư thế này, chắc là anh cũng đang chụp ảnh."
Lục Vân Phi ngạc nhiên, lập tức nói muốn xem tấm ảnh của hắn.
"Để anh về nhà tìm, sẽ gửi cho em xem." Biên Tấn Nguyên đáp. "Chắc anh vẫn còn giữ, em yên tâm."
Tối hôm đó, Lục Vân Phi thật sự nhận được tấm ảnh Biên Tấn Nguyên gửi đến.
Hình ảnh trùng khớp với bóng dáng trong bức ảnh của Lục Vân Phi. Biên Tấn Nguyên nhỏ bé mặc áo thun đen, quần bò xanh, đứng thẳng, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, trông vừa khôi ngô lại vừa đáng yêu.
Lục Vân Phi phát hiện bóng dáng mờ mờ của cậu ở góc dưới bên trái của bức ảnh.
Cậu bật cười, đăng cả hai tấm ảnh lên vòng bạn bè mà cảm thán: "Duyên phận thật kỳ diệu!"
Bố mẹ Lục không biết chuyện, còn bấm "thích" và hồi tưởng về lần đi vườn thú năm đó. Tim Lục Vân Phi suýt chút nữa bay ra ngoài vì sợ hãi, quyết định lần sau nếu đăng gì lên vòng bạn bè thì sẽ chặn bố mẹ lại!
Kỳ thi đại học càng ngày càng đến gần, Biên Tiệp càng ngày càng lo lắng về nhiều vấn đề, trong đó có chuyện nhà cửa của họ. Sau khi thi giữa kỳ xong, nhìn thành tích quá xuất sắc của Biên Tấn Nguyên, rồi nhớ đến những lời dặn dò của Lý Lị với phụ huynh, cuối cùng bà quyết định chuyển nhà, nhưng trước tiên cần phải bàn bạc với Biên Tấn Nguyên.
"Đồng nghiệp của dì có căn nhà đang để trống, giá thuê rất rẻ, vị trí tốt, lại yên tĩnh nữa. Hay chúng ta chuyển qua đó nhé?" Biên Tiệp nói.
Biên Tấn Nguyên thản nhiên: "Dì quyết là được rồi, con thế nào cũng được."
Thế là nhà họ Biên chuyển nhà.
Hôm tối trước khi chuyển nhà, Lục Vân Phi đặc biệt đến một chuyến. Thực ra cậu vẫn có chút tình cảm với căn nhà này. Khi còn làm Thiên Miêu Tinh Linh ở đây, sau này lại bên cạnh Biên Tấn Nguyên, họ cũng đã có nhiều kỷ niệm thân mật ở chỗ này. Bây giờ đột nhiên chuyển nhà, cậu mừng cho Biên Tấn Nguyên nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
Biên Tấn Nguyên thì lại nhìn nhận rất thoáng: "Ở đâu cũng không quan trọng. Lúc đầu mẹ anh và anh sống cùng nhau, mẹ anh thuê một căn hộ chung cư. Sau này anh sống với dì, cũng là sống trong chung cư. Cho đến khi dượng qua đời, gia đình thật sự không có tiền mới phải thuê căn nhà này."
Hắn quay sang nhìn Lục Vân Phi: "Anh gặp em đúng vào lúc điều kiện sống của anh tệ nhất."
"Nhưng anh vẫn sống đầy kiêu hãnh, y như một công tử quý tộc nghèo khó vậy."
Biên Tấn Nguyên cười nhẹ.
Lục Vân Phi nói: "Chẳng qua bây giờ không còn nghèo nữa, giờ anh đã là quý công tử thật rồi đấy."
Biên Tấn Nguyên lắc đầu, thành thật nói: "Vẫn nghèo thôi."
"Đừng có đùa, nhà họ Nguyên ngày nào cũng săn đón anh, chỉ mong anh một ngày nào đó đồng ý trở về thừa kế gia nghiệp, chẳng qua là anh không muốn thôi."
Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên khẽ cười, ghé sát cậu mà thì thầm: "Thực ra, anh biết họ đã làm một số việc sau lưng, chuyện của dì anh, của nhà họ Khương nữa."
Lục Vân Phi ngạc nhiên.
Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Vừa gặp ông bà nội hờ của mình xong, nhà họ Khương lập tức gặp xui xẻo, còn dì anh thì lương ngày càng cao. Chuyện khác thường ắt có điều mờ ám, chỉ là xem anh có muốn điều tra hay không."
"Anh không muốn."
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu: "Anh đã từng nói với em chưa, dì anh rất vất vả."
"Em có thể nhìn ra."
Một người phụ nữ, sau khi chồng mất một mình nuôi hai đứa nhỏ, làm sao có thể không vất vả được. Chỉ là Biên Tiệp chưa bao giờ nói ra mà thôi.
"Vì vậy, anh muốn dì sống tốt hơn, vui vẻ hơn." Biên Tấn Nguyên dịu dàng nói.
Hắn nắm lấy tay Lục Vân Phi: "Cả đời anh, người mà anh quan tâm không nhiều, chỉ có em, dì và Song Song. Với anh mà nói, sống chết của người khác không liên quan, nhưng anh hy vọng tụi em sẽ sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Vì điều này, anh có thể nhắm mắt làm ngơ."
Lục Vân Phi nắm chặt tay hắn, nhẹ nhàng đáp: "Sẽ như vậy thôi.", "Chúng ta sẽ có một tương lai thật tốt."
Tối hôm đó, Lục Vân Phi không rời đi, Biên Tấn Nguyên không muốn cậu về cho nên cậu thuận theo ở lại nhà họ Biên.
Hai người nằm trên giường Biên Tấn Nguyên, kéo rèm, tắt đèn, ôm hôn nhau chỉ cách phòng Biên Tiệp có một bức tường. Lục Vân Phi lo lắng bị Biên Tiệp phát hiện, vội vàng kéo chăn trùm lên đầu cả hai, hôn Biên Tấn Nguyên dưới lớp chăn.
Biên Tấn Nguyên mỉm cười, hôn cậu hồi lâu rồi mới kéo chăn xuống cho cậu thở.
Lục Vân Phi gối đầu lên ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, mọi thứ thật là bình yên.
Cùng với tờ giấy "Còn 1 ngày đến kỳ thi đại học" bên cạnh bảng đen được gỡ xuống, Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên cũng cuối cùng bước vào phòng thi đại học.
Bố mẹ Lục đã sắp xếp thời gian đưa Lục Vân Phi đến phòng thi, không quên giúp cậu giảm bớt áp lực: "Không sao đâu Tiểu Phi, con cứ bình tĩnh làm bài, dù thi tốt hay không thì cuối cùng cũng về nhà kế nghiệp mà,
đường nào cũng về la mãhết."
*Một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi.Lục Vân Phi:...
Bên phía Biên Tấn Nguyên thì nhàn nhã hơn nhiều, từ chối sự quan tâm của ông bà Nguyên và Nguyên Sóc, bên cạnh Biên Tấn Nguyên chỉ có mỗi Biên Tiệp, Biên Tiệp rất tin tưởng hắn: "Tiểu Nguyên chắc chắn sẽ thi rất tốt."
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vâng, dì yên tâm."
Bố mẹ Lục đặt phòng khách sạn cho Biên Tấn Nguyên, ngay bên cạnh phòng Lục Vân Phi rồi nói rằng: "Vạn nhất trước khi thi Tiểu Phi có gì không hiểu, còn cần thầy giáo Tiểu Biên giảng giải một chút."
Biên Tấn Nguyên vui vẻ đồng ý, lịch sự đáp "không cần phiền phức như vậy đâu ạ", rồi thuận lý thành chương ở chung phòng với Lục Vân Phi.
Ngày đầu tiên thi Ngữ văn và Toán học, hai môn này Lục Vân Phi đều học khá tốt, thi xong tâm trạng cũng rất thoải mái. Sáng ngày thứ hai thi Tổng hợp Lý-Hóa-Sinh, chiều thi môn Tiếng Anh.
Trước khi vào phòng thi Tiếng Anh, Lục Vân Phi nắm tay Biên Tấn Nguyên một lúc lâu, hy vọng lần này có thể thi tốt hơn. Biên Tấn Nguyên thấy cậu căng thẳng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu, Lục Vân Phi giật mình, Biên Tấn Nguyên cười nói: "Giờ thì may mắn gấp đôi rồi."
Lục Vân Phi lo lắng nhìn xung quanh, phát hiện mọi người trong hành lang không để ý đến họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Biên Tấn Nguyên xoa đầu cậu: "Đi thôi, cố gắng nhé, sẽ thi tốt thôi."
Lục Vân Phi gật đầu, lại nắm tay hắn lần nữa rồi mới bước vào phòng thi.
Thi xong môn này, Lục Vân Phi cảm thấy cậu hơi choáng, cả người như đang đi trên mây, cảm giác không thật lắm.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu cứ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Thi không tốt à?"
Lục Vân Phi lắc đầu, trên mặt cậu hiện rõ vẻ khó tin: "Biên Biên, đề thi Tiếng Anh lần này có phải rất dễ không? Em cảm thấy hình như em làm được hết á."
Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên không nhịn được mà cười khẽ: "Đúng là rất dễ. Có lẽ đây là đề Tiếng Anh dễ nhất trong mấy năm gần đây."
Lục Vân Phi lập tức phấn khởi: "Em may mắn đến vậy sao?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Tối hôm đó, trong sự bồn chồn lo lắng của Lục Vân Phi, hai người đối chiếu đáp án bài thi Tiếng Anh trước. Khi đối chiếu xong, Lục Vân Phi cả người đều không ổn.
Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, không dám tin: "Chúng ta vừa tính, em được bao nhiêu điểm?"
"146 điểm, không tính phần trừ điểm bài luận. Bài luận của em là bài đã học thuộc trước đó, bình thường thi bị trừ 1, lần này tính 5 điểm, vậy là 141 điểm."
Lục Vân Phi cảm thấy tim cậu thật sự không xong rồi.
Biên Tấn Nguyên cười nói: "Rất tốt, trước đây anh đã nói rồi, nếu năm nay đề thi Tiếng Anh không khó, em có hy vọng đạt trên 140 điểm."
Có hy vọng đạt trên 140 điểm và thật sự đạt trên 140 điểm khác nhau rất nhiều, khác đến mức Lục Vân Phi cảm thấy cậu chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Biên Tấn Nguyên hỏi cậu: "Bất ngờ không?"
Lục Vân Phi gật đầu, quá bất ngờ.
"Vui không?"
Lục Vân Phi tiếp tục gật đầu, quá vui.
Biên Tấn Nguyên cười nhẹ: "Vậy là tốt rồi. Ít nhất chúng ta có thể vào cùng một trường."
Nghe vậy, Lục Vân Phi đột nhiên ôm chặt lấy hắn, hôn mạnh lên mặt hắn vài cái: "Đúng vậy." Cậu vui vẻ nói.
Rồi cậu lại hôn thêm hai cái trước khi Biên Tấn Nguyên kịp phản ứng: "Đây là phần thưởng nè, thưởng cho anh đã giúp em thi Tiếng Anh tốt như vậy."
Biên Tấn Nguyên thuận thế ôm cậu vào lòng, cũng hôn cậu hai cái rồi ôm cậu đối chiếu đáp án các môn khác.
Đối với hai người họ, miễn là Tiếng Anh của Lục Vân Phi không có vấn đề gì thì những môn khác cũng sẽ không thành vấn đề. Quả nhiên, Toán và Tổng hợp Lý-Hóa-Sinh đối chiếu ra đều được điểm tối đa, Ngữ văn phần trắc nghiệm đúng hết, phần tự luận cũng nắm được trọng tâm. Nói tóm lại là đều thi rất tốt.
Lục Vân Phi vô cùng vui mừng, Biên Tấn Nguyên cũng rất vui, hai người không kìm được hôn nhau một cái, cùng tưởng tượng về cuộc sống đại học sắp tới.
Không lâu sau, điểm thi đại học chính thức được công bố, Biên Tấn Nguyên là người đầu tiên nhận được tin nhắn điện thoại, 746 điểm, thủ khoa kỳ thi này. Lục Vân Phi chậm hơn hắn vài giây, 739 điểm, chỉ kém hắn 7 điểm. Đây là điều mà trước đây Lục Vân Phi không dám nghĩ tới, khi cậu mới vào học cùng lớp với Biên Tấn Nguyên, chỉ riêng môn Tiếng Anh thôi, cậu đã kém Biên Tấn Nguyên tận 70 điểm.
"Anh đúng là ngôi sao may mắn của em mà! Là liều thuốc cứu mạng của em!" Lục Vân Phi ôm chặt Biên Tấn Nguyên hưng phấn nói: "Thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần anh thì học lực tiến bộ!"
Biên Tấn Nguyên nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu, cũng không nhịn được mà bật cười.
Nguyện vọng của hai người đã được định sẵn từ lâu, giờ điểm đã ra, họ trực tiếp điền vào trường đại học mơ ước.
Chiều hôm đó điền nguyện vọng xong, Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đi dọc theo con đường của trường, đi đến tường thành. Họ đi dọc theo con đường trên đấy, dưới chân là lịch sử mênh mông của quá khứ, trước mắt là cảnh đẹp vô hạn của tương lai. Họ đứng trên tường thành nhìn xuống thành phố này, đây là một thành phố rất cổ, có lịch sử lâu đời, nhưng cũng là một thành phố rất trẻ, còn có tương lai rất xa. Giống như bọn họ, còn có một tương lai tốt đẹp và lâu dài.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiếu lên tường thành, cũng chiếu vào mắt Lục Vân Phi, trước mắt cậu một màu vàng kim như được bao phủ bởi mật ong, rực rỡ mà lấp lánh. Lục Vân Phi ngước nhìn Biên Tấn Nguyên, bên tai vọng lại tiếng chuông từ tháp chuông không xa, trong tiếng chuông trầm nặng và đầy ý vị ấy, cậu nói với Biên Tấn Nguyên: "Em yêu anh."
Từng chữ từng chữ, chân thành tha thiết.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu, cũng thấy được ánh hào quang nở rộ phía sau cậu. Cậu được bao phủ trong ánh tà dương hệt như bước ra từ ánh sáng, chân thành bước đi trong thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ. Cậu hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười tươi rạng rỡ, trong khoảnh khắc đó, cả bầu trời của Biên Tấn Nguyên đều sáng bừng lên.
"Anh cũng yêu em." Biên Tấn Nguyên nói với cậu.
Hắn cúi đầu, thành kính hôn lên môi chàng thiếu niên mà hắn yêu thương.
- --HOÀN CHÍNH VĂN---