Biên Tiệp uống một ngụm nước, rồi mới tiếp tục lên tiếng: "Ngài Nguyên, bây giờ đột nhiên ngài xuất hiện, lại còn đến nhà chúng tôi, tôi có thể hỏi một câu được không? Ngài có ý định gì? Là muốn Tiểu Nguyên nhận ngài là bố sao?"
Nguyên Sóc tất nhiên là muốn như vậy, đó là con của ông ấy và Biên Đình, ông ấy đương nhiên muốn Biên Tấn Nguyên gọi ông ấy là bố rồi. Thế nhưng ông ấy quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên bình tĩnh ngồi đó, im lặng nhìn ông, trong mắt hắn không có gợn sóng, cũng không có một chút xúc động.
Lúc nghe về Biên Tấn Nguyên từ miệng Lục Hướng Minh, ông ấy không biết hắn là người như thế nào, chỉ nghe Lục Hướng Minh nói hắn hiểu chuyện, nghe lời, lại nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, là một đứa trẻ tốt. Khi đó, ông nghĩ Biên Tấn Nguyên là một người hiền lành và hướng nội. Nhưng khi gặp Biên Tấn Nguyên và trò chuyện với hắn, ông ấy mới nhận ra bản thân hoàn toàn sai lầm.
Biên Tấn Nguyên đúng là hiểu chuyện, nghe lời, có thể cũng nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, nhưng hắn lại là một đứa trẻ rất trưởng thành, thậm chí còn có thể nói là trưởng thành quá mức. Hắn có suy nghĩ và chính kiến riêng, hắn càng kiêu ngạo hơn cả ông ấy và Biên Đình. Đối với hắn, có những chuyện căn bản còn không lọt vào mắt, chứ đừng nói là để trong lòng.
Nguyên Sóc đã tưởng tượng ra hàng trăm cảnh tượng khi gặp mặt Biên Tấn Nguyên, hàng trăm biểu cảm mà hắn có thể có khi gặp ông áy. Ông ấy đã nghĩ đến chuyện hắn sẽ tức giận, sẽ oán hận, sẽ vui mừng, hoặc sẽ buồn bã, nhưng tuyệt đối không có một loại nào là thờ ơ. Vậy mà Biên Tấn Nguyên lại nhìn ông ấy như thế, chẳng có một tia gợn sóng, như thể ông không phải là bố của hắn mà chỉ đơn giản là một người hỏi đường.
Nguyên Sóc chưa từng gặp một đứa trẻ như vậy, cũng không hiểu hắn, cho nên ông không biết liệu Biên Tấn Nguyên có muốn nhận ông ấy làm bố hay không.
"Con có đồng ý nhận ta là bố không?" Nguyên Sóc hỏi hắn.
Biên Tiệp nghe vậy, cũng quay đầu nhìn hắn.
Trước khi rời đi, Biên Đình đã để lại một bức thư cho con trai và một bức thư cho em gái bà. Trong thư viết: Nếu thằng bé gặp Nguyên Sóc trước 16 tuổi, em có thể cho thằng bé một số lời khuyên, còn nếu thằng bé gặp Nguyên Sóc sau 16 tuổi thì hãy để nó tự quyết định, em chỉ cần ủng hộ nó là được.
Chỉ còn hai tháng nữa là Biên Tấn Nguyên sẽ tròn 18 tuổi, vậy nên bây giờ quyền quyết định này hoàn toàn do hắn tự đưa ra.
Biên Tấn Nguyên cảm nhận được ánh mắt của hai người lớn, lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không cần."
Hắn nhìn Nguyên Sóc, thốt ra từng lời với giọng điệu và biểu cảm lạnh nhạt: "Bây giờ tôi sống rất tốt, không cần sự hiện diện của người bố này. Nếu ngài muốn nói chuyện với tôi thì được thôi, nếu ngài muốn gặp tôi cũng vẫn được, nhưng bảo tôi gọi ngài là bố hoặc về sống cùng ngài, tôi cảm thấy không cần thiết."
"Tôi không ghét ngài, tuy nhiên tôi cũng không thể nảy sinh cảm tình khác với ngài. Ngài Nguyên, tôi không muốn gọi một người qua đường là bố, cũng không muốn sống cùng với một người qua đường. Điểm này, tôi nghĩ ngài có thể hiểu."
Nguyên Sóc chậm rãi gật đầu: "Được."
Ông ấy nói: "Nhưng chúng ta có thể từ từ tiếp xúc, tìm hiểu nhau hơn."
"Chẳng qua là tôi không có sự tò mò về ngài, cũng không muốn tìm hiểu quá khứ và tương lai của ngài." Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nói.
Nguyên Sóc im lặng, an tĩnh nhìn hắn.
"Thôi thì cứ như vậy đi." Biên Tấn Nguyên cười nhẹ, tự rót thêm một ly nước cho hắn: "Chúng ta trong những năm trước không hề có liên lạc, không can thiệp vào cuộc sống của nhau, cả hai vẫn đều sống tốt. Vậy cho nên, những ngày sau này cũng cứ như vậy đi."
"Sao lại như thế được." Nguyên Sóc không đồng ý: "Trước đây là vì ta không biết con tồn tại, nhưng mà bây giờ ta đã biết về con rồi, làm sao ta có thể bỏ mặc con chứ?"
Biên Tiệp cười khẽ, lên tiếng chen ngang: "Để tôi nhắc ngài Nguyên nhớ nhé, vừa rồi khi tôi hỏi ngài có dự định sau này lập gia đình không, ngài nói để sau này rồi tính. Điều đó có nghĩa là, ngài có khả năng lập gia đình trong tương lai, vậy ngài dự định lúc đó bỏ Tiểu Nguyên một mình, nhìn gia đình mới của ngài hạnh phúc sum vầy bên nhau sao? Ngài cảm thấy như thế có phù hợp không?"
Nguyên Sóc một lần nữa quay lại nhìn bà, nghiêm túc nói: "Nếu Tiểu Nguyên đồng ý nhận tôi, nếu nó không thích, tôi có thể sống độc thân suốt đời."
Biên Tiệp gật đầu: "Cũng đúng, Ngài Nguyên yêu tự do như vậy, sống độc thân cả đời có lẽ là điều ngài mong muốn nhất nhỉ."
Nguyên Sóc bất lực: "Tiểu Tiệp..."
"Tôi và ngài Nguyên không quen thân như vậy đâu, ngài Nguyên có thể gọi tôi bằng tên đầy đủ."
Nguyên Sóc:...
Nguyên Sóc cảm thấy cô em vợ này hoàn toàn khác với những gì ông ấy nghe kể! Biên Đình rõ ràng nói rằng em gái bà ấy dịu dàng và chu đáo, rồi đây là dịu dàng chu đáo đó hả?!
"Biên Tiệp." Nguyên Sóc lên tiếng lần nữa: "Tôi thừa nhận trong mối quan hệ trước đây với chị của cô, lỗi là do tôi, tôi đã không nói rõ từ đầu rằng tôi không có ý định kết hôn, cho nên đã làm lỡ dở cô ấy. Nhưng tôi cũng không biết cô ấy lúc đó đã mang thai Tiểu Nguyên, rồi còn sinh con ra. Nếu cô ấy nói với tôi về chuyện này, hoặc nếu tôi biết sự tồn tại của Tiểu Nguyên, tôi sẽ không để cô ấy một mình nuôi con."
Biên Tiệp cười lạnh, định nói gì đó nhưng lại thôi, bà quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên, nói khẽ: "Tiểu Nguyên, con đi mua bình rượu đi, nhà mình hết rượu rồi, mua về mời ngài Nguyên."
Biên Tấn Nguyên biết bà có ý muốn đẩy hắn đi chỗ khác, lập tức đáp lại, đứng dậy rời khỏi nhà.
Biên Tiệp đợi đến khi Biên Tấn Nguyên đã đi xa, đoán rằng hắn không nghe thấy, mới nói: "Tất nhiên là ông sẽ không rồi, ông sẽ bắt chị ấy phá thai trước khi đứa trẻ kịp chào đời. Đó mới là điều ông sẽ làm, đúng chứ?"
Từ lúc Biên Tiệp mở miệng, Nguyên Sóc đã nhận ra đây là một cái bẫy, Biên Tiệp bày ra một cái bẫy để thay chị bà tính sổ. Chỉ là vì Biên Tấn Nguyên có mặt nên nhiều chuyện bà không thể nói ra. Bây giờ Biên Tấn Nguyên không ở đây nữa, bà không còn e ngại gì, lập tức nói thẳng chuyện năm xưa.
"Những gì cô nói đều dựa trên việc tôi biết chuyện, nhưng thực tế là tôi không biết gì cả! Khi tôi và chị cô ở bên nhau, chúng tôi không muốn có con sớm như vậy. Lúc đó chị cô và tôi mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm, chị cô không muốn có con sớm, tôi cũng vậy, cho nên chúng tôi luôn dùng biện pháp tránh thai. Vì vậy tôi hoàn toàn không biết chị cô đã mang thai!"
"Sau đó, bởi vì quan điểm khác nhau, chúng tôi nảy sinh tranh cãi, lúc đó cô ấy lên tiếng chia tay, còn tôi cũng nói rằng chúng tôi nên bình tĩnh lại. Tôi nghĩ đó chỉ là một cuộc cãi vã bình thường mà thôi, nào ngờ cô ấy lại rời đi. Cô ấy đi rất dứt khoát, không nói gì cả, cũng không mang theo thứ gì. Đến khi tôi phát hiện thì cô ấy đã đi rồi, tôi thậm chí còn không biết cô ấy đã đi đâu."
"Nhưng ông cũng không tìm chị ấy, đúng không? Ông có số điện thoại của chị ấy, có cách liên lạc với chị ấy, nhưng ông không gọi điện tìm chị ấy, có đúng không?"
"Tôi đã nghĩ đến việc tìm cô ấy, nhưng tìm được rồi thì phải nói gì với cô ấy đây? Nói chúng ta kết hôn đi? Tôi không làm được. Nói chúng ta tiếp tục yêu nhau như thế này? Cô ấy cũng sẽ không đồng ý. Vậy nên, ngay cả khi tìm được cô ấy thì có ích gì chứ? Cô ấy sẽ không tiếp tục mối quan hệ không có hôn nhân này, đồng thời tôi cũng không thể hứa hẹn về chuyện kết hôn vào thời điểm đó. Tôi hoàn toàn không thể tìm cô ấy."
"Nếu ông không có cách nào hứa hẹn về hôn nhân, vậy tại sao lại đi quyến rũ chị ấy?" Biên Tiệp tức giận nói, bà nhìn Nguyên Sóc, trong mắt ngấn lệ: "Ông là người theo đuổi chị ấy trước, ông là người quyến rũ chị ấy trước, ông chưa bao giờ nói rằng mối quan hệ này không thể đi đến hôn nhân, rồi sau ba năm bên nhau, ông lại nói với chị ấy rằng ông không có ý định kết hôn, ông chưa bao giờ có ý định kết hôn. Làm sao ông có thể không biết xấu hổ mà nói ra điều đó chứ! Đó là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chị ấy, là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất. Chị ấy yêu ông rất nhiều, thậm chí sau khi chia tay, chị ấy vẫn muốn sinh Tiểu Nguyên ra. Nhưng còn ông, ông hoàn toàn không muốn kết hôn với chị ấy. Vậy tại sao ông còn đi trêu chọc chị ấy?"
Biên Tiệp khóc.
Từ trước đến nay bà không phải là người giỏi giang, không thích cãi vã, không thích đánh nhau. Bà hận Nguyên Sóc, vì vậy bà dùng những lời lẽ sắc bén nhất có thể nói để tấn công ông ấy, chỉ là bà cũng cảm thấy tủi thân thay cho chị mình, vậy nên bà vẫn khóc.
Bà không hiểu, nếu không thích, tại sao Nguyên Sóc lại đi quyến rũ chị bà? Nhưng nếu thích, tại sao lại không muốn kết hôn? Cũng không bắt buộc là phải lập tức kết hôn ngay lúc đó, tại sao lại không muốn?
Nguyên Sóc yên lặng nhìn người đang khóc trước mặt, trong khoảnh khắc đó, tất cả lời nói đều hóa thành hư không.
Ông ấy lấy từ túi ra một tờ giấy ăn rồi đưa cho bà: "Xin lỗi." Ông ấy nói: "Cô nói đúng, là tôi đã sai với cô ấy."
Biên Tiệp không nhận lấy tờ giấy, bà tự lấy vài tờ giấy ăn từ bàn trà để lau nước mắt.
"Là ông sai với chị ấy." Cô lặp lại.
"Chuyện của Tiểu Nguyên tôi sẽ không can thiệp quá nhiều." Biên Tiệp nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôi tôn trọng quyết định của thằng bé. Nếu thằng bé muốn nhận ông, tôi sẽ không ngăn cản, còn nếu thằng bé không muốn, tôi cũng sẽ không khuyên thằng bé. Cứ như vậy đi."
"Được." Nguyên Sóc gật đầu.
"Biên Tiệp, mặc kệ cô có tin hay không, tôi vẫn là thực sự muốn tốt cho Tiểu Nguyên. Chị cô là người phụ nữ duy nhất tôi từng yêu trong đời này. Tôi thật lòng yêu cô ấy, chỉ là lúc đó tôi chưa sẵn sàng kết hôn. Sau khi cô ấy ra đi, tôi cũng đã gặp rất nhiều người nhưng không ai có thể khiến tôi có được tình yêu như với cô ấy."
"Vào năm thứ hai sau khi cô ấy rời đi, là lúc tôi nhớ cô ấy nhất, khi đó tôi đã gọi điện cho cô ấy. Tôi nghĩ, nếu cô ấy sẵn lòng cho tôi một cơ hội nữa thì chúng tôi sẽ kết hôn. Nhưng khi tôi gọi điện, số điện thoại của cô ấy đã không còn sử dụng nữa rồi. Tôi đã gọi rất nhiều lần, thậm chí còn đi tìm cô ấy nhưng lại không tìm được. Cô ấy không đến thành phố mà trước đây đã nói với tôi, cũng không cho ai biết thông tin liên lạc mới. Tôi đã không tìm thấy được cô ấy." Nguyên Sóc thấp giọng nói.
Biên Tiệp lặng lẽ nghe, im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Chị ấy đã đợi ông suốt một năm. Khi không nhận được cuộc gọi nào từ ông, chị ấy đã đổi số điện thoại và bắt đầu một cuộc sống mới. Năm đó, bố mẹ chúng tôi đã lớn tuổi, mẹ tôi sinh chúng tôi muộn, thuộc dạng về già mới có con, cho nên khi chúng tôi lớn thì họ cũng đã già yếu rồi. Lúc đó Tiểu Nguyên vừa mới sinh, chị ấy ở nhà vừa chăm sóc bố mẹ, vừa chăm sóc Tiểu Nguyên. Đến khi bố mẹ qua đời, Tiểu Nguyên đã hai tuổi, chị ấy mới đưa Tiểu Nguyên rời khỏi nhà."
Biên Tiệp lau nước mắt: "Chị ấy sống rất tốt. Sau khi rời xa ông, chị ấy vẫn sống tốt. Thậm chí có người theo đuổi chị ấy nhưng chị ấy lại từ chối."
Nguyên Sóc khẽ gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy. Cô ấy luôn là người độc lập và có chủ kiến, ngày còn đi học đã có nhiều người thích cô ấy."
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng cũng từ từ lắng xuống.
Biên Tấn Nguyên sau khi mua rượu về thì ngồi ở cổng một lúc. Bên cạnh tường sân có một băng ghế đá hình vuông, thỉnh thoảng có người qua lại ngồi nghỉ, nhưng đây là lần đầu tiên Biên Tấn Nguyên ngồi lên đó.
Hắn nhìn lên bầu trời đêm không có sao, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi đang làm bài tập hè, nhận cuộc gọi nhanh chóng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cậu đang làm gì?"
"Còn làm gì được nữa, tất nhiên là làm bài tập rồi. Cậu thì sao?"
"Tôi vừa từ cửa hàng về, mua một bình rượu."
Rượu? Nhà Biên Tấn Nguyên có ai uống rượu sao? Lục Vân Phi tò mò hỏi: "Nhà cậu có khách à?"
"Ừ, là ông bố hờ của tôi."
Lục Vân Phi lập tức trở nên hứng thú: "Ông ấy muốn cậu nhận ông ấy à? Hôm nay tôi còn giúp cậu hỏi thăm đấy, quao, Biên Biên à, bố cậu thật đáng nể thật nha. Bố tôi nói nhà ông ấy ở thành phố B, giàu có hơn nhà chúng tôi nữa, lại còn độc thân, không có vợ cũng không có tình nhân, cho nên không có con cái khác đâu."
Biên Tấn Nguyên:...
"Cậu hỏi thăm rõ thật đấy."
"Đương nhiên rồi, chuyện liên quan đến cậu mà." Lục Vân Phi tự nhiên nói: "Vậy, cậu nghĩ sao? Cậu có định nhận ông ấy không?"
"Chắc là không." Biên Tấn Nguyên nói: "Cũng không cần thiết lắm."
Lục Vân Phi gật đầu: "Đúng vậy, Biên Biên của chúng ta tự mình đã rất giỏi rồi, có thêm ông bố này cũng chẳng có ích gì."
Biên Tấn Nguyên cười: "Thế mà cậu còn hỏi thăm kỹ thế."
"Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Cậu nghĩ chỉ có cậu mới đọc binh pháp sao? Tôi cũng đọc rồi đó. Dù có nhận hay không, chúng ta vẫn phải hiểu rõ về ông ấy trước, không có gì sai cả."
"Cậu nói đúng." Biên Tấn Nguyên mỉm cười.
Hai người trò chuyện một lúc, Biên Tấn Nguyên nhìn đồng hồ rồi cúp máy trở về nhà.
Biên Tiệp và Nguyên Sóc đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có thể nói chuyện hòa hợp vài câu.
Biên Tấn Nguyên đưa bình rượu cho Nguyên Sóc, đồng thời nhắc nhở: "Mang về rồi uống, uống rượu lái xe là phạm pháp đấy."
Nguyên Sóc vội vàng dừng tay đang chuẩn bị mở nắp, đáp: "Đúng đúng, Tấn Tấn vẫn là cẩn thận nhất."
Do bọn họ cùng họ Nguyên, vậy nên ông ấy cảm thấy gọi Biên Tấn Nguyên là Tiểu Nguyên có chút kỳ lạ, cho nên ông đổi cách gọi tên thân mật.
Biên Tấn Nguyên cũng không để ý, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Sau bữa ăn, Biên Tiệp lên tiếng: "Cũng muộn rồi."
Nguyên Sóc lập tức hiểu ý: "Vậy tôi xin phép về trước, hôm khác mời hai người ăn cơm."
"Không cần đâu." Biên Tiệp đáp lại.
"Không tiễn." Biên Tấn Nguyên nói.
Nguyên Sóc cười cười với hắn, cầm bình rượu rời khỏi nhà.
Sau khi Nguyên Sóc đi, Biên Tiệp bắt đầu lau dọn bàn ăn, Biên Tấn Nguyên giúp bà dọn dẹp.
Biên Tiệp hỏi: "Con thực sự không nhận ông ấy sao?"
"Không nhất thiết phải nhận." Biên Tấn Nguyên đáp.
Biên Tiệp cười cười: "Con cũng không ghét ông ấy đúng không?"
Bà hiểu rất rõ đứa trẻ mà bà đã nuôi lớn, nếu Biên Tấn Nguyên ghét Nguyên Sóc, hắn sẽ không để ông ấy vào nhà.
Biên Tấn Nguyên im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ của con không ghét ông ấy."
Biên Tiệp dừng tay dọn dẹp một lúc, Biên Tấn Nguyên nhìn bà, giọng điệu dịu dàng: "Dì, dì còn nhớ bức thư mà mẹ để lại cho con trước khi qua đời không?"
Biên Tiệp gật đầu.
"Mẹ nói, ông ấy không biết về sự tồn tại của con, về điểm này ông ấy vô tội. Mẹ không muốn con ghét ông ấy."
Bằng không, bà ấy đã không viết ra câu đó.
Hắn nhớ mẹ đã từng nói rằng hắn được sinh ra trong tình yêu thương, trong thời điểm tình yêu của mẹ rực rỡ nhất, đem theo đầy tình yêu và sự dịu dàng mang hắn đến trong cơ thể bà. Sự ra đời của hắn không chỉ là tình yêu của Biên Đình dành cho hắn, mà còn là tình yêu của bà ấy dành cho Nguyên Sóc.
Vì thế Biên Đình không muốn hắn ghét Nguyên Sóc, cho nên mới nói rằng về điểm này Nguyên Sóc là vô tội.
Cũng bởi vì thế, hắn không ghét Nguyên Sóc.
Nhưng cũng chỉ là không ghét mà thôi, hắn không có tình cảm yêu thích như Biên Đình dành cho Nguyên Sóc. Vì vậy, hắn chỉ có thể nói chuyện với ông ấy, chấp nhận ông ấy đến nhà mình, nhưng hắn không thể làm điều gì hơn, cũng không muốn làm.
"Con sẽ không đến chỗ ông ấy." Biên Tấn Nguyên nhìn dì hắn, bình tĩnh nói rõ quan điểm: "Nếu ông ấy muốn đến thăm con, con không ngăn cản nhưng con sẽ không đi thăm ông ấy, cũng sẽ không đến chỗ của ông ấy. Dù ông ấy có cần con hay không, con cũng không cần ông ấy."
Biên Tiệp nghe giọng nói trầm ổn của hắn bèn gật đầu: "Chuyện này con quyết định là được rồi, dù con có nhận ông ấy hay không, dì cũng sẽ ủng hộ con. Bởi vì..." Bà đưa tay xoa đầu Biên Tấn Nguyên: "...Cho dù con chọn thế nào, con vẫn luôn là cháu của dì."
Biên Tấn Nguyên đưa tay ôm bà một cái, khẽ đáp: "Vâng."
Tuần mới bắt đầu, Nguyên Sóc vẫn kiên trì mỗi ngày gọi điện cho Biên Tấn Nguyên, hỏi hôm nay có thể cùng ăn cơm không? Nếu không được thì ngày mai lại hỏi. Nhưng ông ấy không còn xuất hiện ở cổng trường của Biên Tấn Nguyên nữa, vì lần thứ hai xuất hiện, Biên Tấn Nguyên đã nói hắn không thích kiểu tự ý đến như vậy.
Nguyên Sóc thấy ở điểm này hắn thật giống Biên Đình, ngoan ngoãn dừng hành động của bản thân lại, mỗi lần muốn làm gì đều gọi điện hẹn trước với con trai, chẳng qua hầu hết đều bị hắn lạnh lùng từ chối.
Nguyên Sóc khó hiểu: "Tấn Tấn, con bận đến vậy sao? Ta đã hẹn trước ba ngày rồi mà."
Tiểu Biên tổng lạnh lùng đáp: "Tôi sắp lên lớp 12 rồi."
Nguyên Sóc lập tức im lặng, học sinh lớp 12, nhóm người bận rộn và vất vả nhất trên thế giới không ai sánh bằng.
Thế là Nguyên Sóc bắt đầu gửi thực phẩm dinh dưỡng, tài liệu ôn tập cho con trai, thậm chí còn nói: "Hay là đổi cho các con một căn nhà mới nhé."
Về chuyện này, tiểu Biên tổng vẫn rất lạnh lùng: "Không cần, mang về đi, đừng làm loạn nữa."
Nguyên Sóc thở dài, ông cảm thấy con trai ông còn bá đạo hơn ông nhiều, đúng là trò giỏi hơn thầy mà, không hổ là con của ông và Biên Đình! Rất lợi hại!
Nguyên Sóc ở lại thành phố X một tháng, mặc dù con trai không mấy quan tâm ông, em vợ vẫn kiên quyết không cho ông đến viếng người yêu cũ, thế nhưng ông vẫn vui vẻ ở lại, hy vọng một ngày nào đó con trai sẽ chịu cùng ông đi viếng Biên Đình.
Ông thực sự rất muốn gặp lại Biên Đình. Kể từ khi gặp Biên Tấn Nguyên, ký ức về cô như ngọn lửa lan ra khắp nơi, như sóng biển ào ạt đánh ông trở tay không kịp. Ông luôn nhớ đến Biên Đình, nhớ đến những ngày yêu nhau khi còn trẻ.
Một đêm nọ, Nguyên Sóc bừng tỉnh từ trong mơ, ngồi ngẩn ngơ trên giường, trong đầu không ngừng phát lại cảnh tượng trong mộng, đó là cảnh bọn họ chia tay, lần đầu tiên ông nói với Biên Đình rằng ông không định kết hôn, ông thích cô, ông yêu cô nhưng ông chưa muốn kết hôn.
Biên Đình nhìn ông với vẻ không thể tin nổi, hồi lâu sau, cô nói: "Không, có lẽ anh thích em, nhưng anh không yêu em, ít nhất là không yêu em như anh nghĩ."
Cô nói: "Em yêu anh, Nguyên Sóc, vậy nên em mới muốn kết hôn với anh. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến điều đó, cuối cùng, vẫn là anh không yêu em nhiều như vậy."
Cô luôn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, không giấu diếm tình cảm. Cô dám thẳng thắn nói với Nguyên Sóc rằng cô thích ông, cũng dám sau khi chia tay mà thẳng thắn rời đi.
Nguyên Sóc luôn nhớ cô, dù mỗi khi ký ức này trào dâng, ông nhanh chóng để sóng biển che phủ, nhưng ông biết, ông vẫn luôn nhớ Biên Đình. Mỗi lời ông nói với Biên Tiệp đều là thật, ông không lừa bà, Biên Đình là người phụ nữ duy nhất mà ông yêu trong đời, vì vậy khi biết về Biên Tấn Nguyên, ông chỉ ngạc nhiên chứ không có cảm giác vì bị giấu giếm mà tức giận, chỉ có sự ngạc nhiên và một chút niềm vui khó tả.
Ông đưa tay lau mặt, cảm nhận một mảng lạnh buốt.
Đầu tháng mười, Nguyên Sóc cuối cùng cũng phải rời đi, ý định ban đầu là đợi đến sinh nhật Biên Tấn Nguyên mới đi, thế nhưng lại không chịu nổi sự thúc giục của lão già ở nhà gọi điện mười lần một ngày, Nguyên Sóc đành phải trở về trước.
"Trước sinh nhật con ta sẽ quay lại." Ông ấy nói: "Con muốn quà gì không? Ta sẽ mua cho con."
"Không cần." Biên Tấn Nguyên lạnh nhạt ăn thức ăn trước mặt, không có chút tình cảm bố con nào: "Cũng không cần ngài quay lại trước sinh nhật, tôi phải đi học, còn phải đi ăn với dì, không có thời gian tiếp ngài."
Nguyên Sóc:...
"Ta có thể cùng con và dì đi ăn mà, chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật con."
"Tôi từ chối."
"Con có thể suy nghĩ thêm không?" Nguyên Sóc tích cực thuyết phục: "Ta có thể mời các con ăn bất cứ món gì các con thích, rồi dẫn các con đi dạo trung tâm thương mại, làm những gì mà các con muốn."
Biên Tấn Nguyên nhìn ông ấy với nét mặt lạnh lùng: "Ngài nghĩ tôi muốn sao?"
Không muốn. Nguyên Sóc thầm nghĩ, con trai ông trông không giống người thích đi dạo trung tâm thương mại, haizz, điểm này thật khác ông ấy và mẹ nó, Biên Đình ngày trước còn rất thích đi dạo trung tâm thương mại.
"Nhưng ta vẫn sẽ về đúng giờ." Nguyên Sóc kiên định nói.
Biên Tấn Nguyên thờ ơ: "Tùy ngài."
Ăn xong, Nguyên Sóc đưa hắn về nhà, đưa cho hắn một chiếc áo khoác mỏng: "Đã vào thu rồi, nhớ mặc thêm áo."
Biên Tấn Nguyên không từ chối, nói lời tạm biệt với ông.
"Vậy là bố hờ của cậu đi rồi." Lục Vân Phi ngồi dưới gốc cây, vừa học từ mới vừa trò chuyện với Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên ngồi cạnh cậu, ừ một tiếng, tiếp tục kiểm tra từ vựng cho cậu.
"Cậu thực sự không ghét ông ấy chứ?" Lục Vân Phi hỏi: "Nếu ghét thì cậu đã không nói chuyện với ông ấy rồi."
"Không có gì để ghét." Biên Tấn Nguyên nói.
Lục Vân Phi nghe lời hắn nói, nhìn gương mặt bình thản của hắn, đột nhiên mỉm cười, cậu tiến gần Biên Tấn Nguyên: "Biên Biên à, cậu thật sự rất dịu dàng nha."
Biên Tấn Nguyên khó hiểu mà ngẩng đầu.
Lục Vân Phi mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh.
Cậu biết Biên Tấn Nguyên lâu như vậy, gần như chưa bao giờ thấy cảm xúc tiêu cực hay cực đoan nào ở hắn. Phần lớn thời gian hắn luôn có vẻ thản nhiên, khi gặp người và việc mình thích lại sẽ nở nụ cười dịu dàng.
Tuy có vẻ không dễ gần, đôi khi còn thực sự hơi lạnh lùng, nhưng xung quanh hắn vẫn ấm áp và tràn đầy ánh nắng. Không tự ti vì gia cảnh khó khăn, cũng không oán trách vì bố mẹ không ở bên. Trong tất cả cảm xúc của Biên Tấn Nguyên, không có oán hận, không có ghen tỵ, không có không cam lòng, cũng không có những màu sắc u ám nào cả.
Hắn sống chân thành và thẳng thắn, không có chút tâm cơ nào, trong sạch như dòng nước chảy qua kẽ tay.
Một Biên Tấn Nguyên như vậy, khiến Lục Vân Phi cảm thấy rất trân quý.
"Biên Biên, cậu thật sự là một người rất tốt." Lục Vân Phi dịu dàng nói.