Trong khoang xe yên tĩnh, hai bố con đều im lặng. Nguyên Sóc thỉnh thoảng liếc nhìn đứa trẻ bên cạnh mà không biết phải mở lời như thế nào, trong khi Biên Tấn Nguyên lại chẳng buồn nói gì.
Cuối cùng, Nguyên Sóc cũng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này.
"Con ăn cơm chưa? Để ta mời con một bữa nhé."
"Dì đã để phần cơm rồi, tôi về nhà ăn."
Nguyên Sóc chỉ biết gật đầu, "Vậy à."
Nghe Biên Tấn Nguyên nhắc đến "dì", ông ấy lập tức bắt lấy chủ đề này: "Dì của con là Biên Tiệp phải không?"
"Vâng."
"Ta nhớ mẹ con từng kể, bà ấy có một cô em gái, lớn lên trông rất giống bà ấy nhưng tính cách thì lại khác nhau. Bà ấy bảo em gái mình có tính tình rất dịu dàng." Nguyên Sóc nói đến đây, như nhớ ra điều gì đó mà cười một chút: "Con cũng biết mà, tính nết của mẹ con rất mạnh mẽ."
Nghe đến đây, Biên Tấn Nguyên không khỏi nhớ về mẹ hắn, chỉ khẽ ậm ừ.
"Bây giờ con đang ở với dì con à?" Nguyên Sóc hỏi.
Biên Tấn Nguyên biết ông ấy định hỏi gì, cho nên nói thẳng: "Mẹ tôi mất lâu rồi, khi tôi còn học tiểu học thì mẹ đã đi rồi."
Nghe xong, vẻ mặt Nguyên Sóc lộ rõ sự ngạc nhiên và không thể tin nổi.
Ông ấy nhìn Biên Tấn Nguyên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, giống như tất cả sự sống trong ông ấy đã bị rút cạn hết vậy. Ông ấy vô thức cúi đầu, quay mặt về phía cửa sổ như đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
Biên Tấn Nguyên nhìn ông ấy, cảm thấy thật lạ lùng. Người bố hờ này thậm chí còn chưa điều tra chuyện gia đình của hắn sao? Hơn nữa, trông ông ấy bây giờ lại giống như đang đau buồn vì sự ra đi của mẹ hắn vậy.
"Xin lỗi." Nguyên Sóc phải mất một lúc để bình tĩnh lại sau cú sốc và nỗi đau trong lòng, ông ấy khẽ nói, "Ta không biết. Lục Hướng Minh không nói với ta điều đó."
"Ý ngài là bố của Lục Vân Phi?" Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói, "Ông ấy không biết, nhưng Lục Vân Phi thì lại biết. Mà chắc cậu ấy không kể với gia đình đâu."
Nguyên Sóc gật đầu, chỉ là lúc này, sự ung dung ban đầu đã giảm đi vài phần, cả người lại trông có vẻ hơi bàng hoàng. Lần đầu nghe bố Lục Vân Phi kể rằng có một đứa trẻ trông rất giống ông ấy, Nguyên Sóc cũng không để tâm, chỉ cười một cái cho qua. Nhưng khi nghe nói đứa trẻ đó mang họ Biên, ông ấy lập tức thu lại nụ cười rồi hỏi: "Họ gì? Biên nào thế, Biên trong "biên giới" sao?"
"Đúng rồi, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp họ này đấy." Lục Hướng Minh cười đáp.
Nhưng mà Nguyên Sóc lại không thể cười nổi, vì đây không phải là lần đầu ông ấy nghe thấy họ Biên. Hai mươi năm trước, ông ấy đã từng gặp cái họ này ở trên một cô gái. Cô gái mà cho đến bây giờ ông ấy vẫn thường xuyên nhớ tới.
Nguyên Sóc cho rằng đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp. Họ Biên tuy hiếm, nhưng Trung Quốc đông người như vậy, dù hiếm thế nào thì cũng có sự trùng hợp. Hơn nữa, ông ấy nhớ rất rõ, lúc ở bên Biên Đình hai người họ vẫn chưa có con.
Một bên tự an ủi bản thân, Nguyên Sóc một bên lại không thể ngăn mình hỏi thăm Lục Hướng Minh về đứa trẻ đó. Lục Hướng Minh chỉ nghĩ rằng ông ấy tò mò về đứa bé giống mình, vậy nên đã kể thêm một chút. Những gì Lục Hướng Minh biết về Biên Tấn Nguyên không nhiều, chỉ đủ để Nguyên Sóc ghép nối với ký ức của ông ấy.
"Sau này nếu em có con, em sẽ cho nó mang họ của em. Anh không thấy họ Biên rất hay sao? Em phải truyền lại nó mới được."
"Nhưng họ của anh cũng đâu có khó nghe."
"Vậy thì một đứa theo họ em, một đứa theo họ anh nhé." Cô gái cười rồi nói. "Con cả theo họ em, con thứ theo họ anh."
"Sao lại không thể là con cả theo họ anh, con thứ theo họ em?" Nguyên Sóc thắc mắc.
Biên Đình cười rạng rỡ: "Vì chưa chắc em đã muốn sinh đứa thứ hai mà."
Cô nhìn Nguyên Sóc: "Sinh con đau lắm, em không chắc mình chịu được lần thứ hai đâu anh."
"Vậy em đang vẽ bánh cho anh ăn à?"
"Không phải đâu." Biên Đình nghĩ một chút rồi nói: "Thế này nhé, nếu đến lúc đó em không sinh đứa thứ hai, em sẽ tìm cách thêm họ của anh vào tên con. Vậy là được chứ gì?"
"Giống như Biên Nguyên chẳng hạn?"
"Anh quê chết đi được!" Biên Đình lườm hắn, "Anh hết quyền đặt tên rồi đấy."
Nguyên Sóc ngoan ngoãn làm động tác khóa miệng lại, rồi mỉm cười giơ ngón tay cái ra hiệu đồng ý.
Hồi đó bọn họ còn rất trẻ, chỉ mới 21 tuổi, vừa đi dạo dưới hàng cây rợp bóng trong khuôn viên đại học, vừa mơ mộng về tương lai. Lúc ấy, Biên Đình vẫn chưa hề biết rằng tương lai cô nghĩ đến không phải là một tương lai mà Nguyên Sóc tưởng tượng.
Trong tương lai của Nguyên Sóc có vị trí của Biên Đình, tuy nhiên lại không giống với những gì cô mong đợi.
Nguyên Sóc hỏi Lục Hướng Minh: "Thằng bé tên gì? Tôi thấy ông cứ gọi nó là "thầy Tiểu Biên", vậy tên thật của nó là gì?"
"Biên Tấn Nguyên." Cái này thì Lục Hướng Minh biết, "Nhưng vợ tôi cứ gọi thằng bé là thầy Tiểu Biên nên tôi cũng gọi theo đó."
Tay cầm ly rượu của Nguyên Sóc khẽ run lên trong thoáng chốc, "Nguyên trong "nguyên vẹn" có phải không?"
"Không, là "nguyên" trong câu "vì có nguồn nước dồi dào"."
"Anh quê chết đi được." Chẳng hiểu sao Nguyên Sóc lại nhớ đến câu nói của Biên Đình.
"Ông biết thằng bé sống ở đâu không? Tôi nghĩ có nếu duyên như vậy, tôi muốn đến gặp cậu ấy xem sao." Nguyên Sóc đặt ly rượu xuống, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Đáng tiếc là Bố Lục không biết. Ông gọi điện hỏi chú Lý, rồi nói với Nguyên Sóc ga tàu điện ngầm nơi hắn thường xuống. Nguyên Sóc cảm ơn, thế là hôm sau ông ấy đứng ở ga tàu đó nhìn thấy Biên Tấn Nguyên.
Hắn nổi bật đến mức cho dù đi giữa đám đông vẫn sẽ tỏa sáng như một bức tranh phong cảnh. Nguyên Sóc nhìn hắn, không chút nghi ngờ rằng đây chính là đứa con của ông ấy và Biên Đình.
Nhưng tại sao ông ấy và Biên Đình lại có một đứa con? Tại sao nhiều năm như vậy mà Biên Đình chưa bao giờ nói với ông ấy? Ông ấy tính toán ngày tháng dựa vào tuổi và ngày sinh của Biên Tấn Nguyên, sau khi tính xong thì bất chợt nhận ra.
Nguyên Sóc ngồi trong xe, nét mặt dần trở nên vô cùng khó coi. Trong lòng ông ấy chứa đầy sự hối hận, trên khuôn mặt là nụ cười méo mó y như đang khóc. Sự ngông cuồng của tuổi trẻ, cuối cùng cũng đã đến lúc ông ấy phải trả giá rồi.
Nguyên Sóc cúi đầu, kéo bản thân trở lại hiện thực. Ông ấy không điều tra tình hình hiện tại của Biên Tấn Nguyên chỉ vì từng có lần Biên Đình không thích kiểu hành vi này: "Anh không thấy làm như vậy là thiếu tôn trọng người khác ư? Anh có tiền, có mối quan hệ, vậy nên em phải lộ liễu trước mặt anh mà không có chút riêng tư nào sao? Xin anh đấy, chẳng có ai muốn bị theo đuổi mà phải vạch trần trắng trợn như vậy đâu, ít ra cũng phải cho người ta mặc quần áo chứ."
Nhưng ông ấy không ngờ, người nói câu này đã không còn trên đời nữa rồi.
"Ta cứ tưởng con chỉ tạm thời sống với dì con thôi."
"Không phải." Biên Tấn Nguyên lạnh lùng đáp.
"Vậy mẹ con..." Nguyên Sóc ngập ngừng, khó khăn lắm mới thốt ra được lời: "Là bệnh tật hay tai nạn?"
"Bệnh tật." Biên Tấn Nguyên bình thản lên tiếng, "Ngài không cần phải đau buồn, mẹ tôi ra đi rất thanh thản, không có gì điều nuối tiếc cả, bà ấy cũng không hề nhắc đến ngài."
Nguyên Sóc quay đầu nhìn hắn rồi hỏi: "Con có hận ta không?"
Biên Tấn Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh xe của họ, người đi lại không ngừng. Hắn bình tĩnh nói: "Ngài đối với tôi giống như những người ngoài kia. Không có hận thù, chẳng có yêu thương, cũng không có cảm xúc. Ngài chỉ là một người xa lạ mà thôi."
Nguyên Sóc theo ánh mắt của hắn nhìn về phía những người qua lại bên đường, lặng lẽ không nói gì.
"Ngài còn gì muốn nói không?" Biên Tấn Nguyên hỏi, "Nếu không thì tôi xuống xe đây."
"Ta muốn đến nhà con một lần." Nguyên Sóc trầm giọng nói.
"Hôm nay không được." Biên Tấn Nguyên lạnh lùng đáp. "Dì của tôi chưa biết ngài xuất hiện. Tôi cần về nhà báo trước với dì, nếu không bà ấy sẽ bất ngờ."
"Được thôi."
"Tôi đi đây." Biên Tấn Nguyên vừa nói vừa đặt tay lên cửa xe.
Nguyên Sóc nhìn hắn, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Biên Tấn Nguyên mở cửa xe bước ra ngoài. Lúc đóng cửa, hắn nhắc nhở Nguyên Sóc: "Sau này đừng đi theo tôi nữa. Tạm biệt."
Nói xong, hắn đóng cửa rồi bước đi.
Nguyên Sóc nhìn theo bóng dáng của hắn, nghiêm túc nhìn rất lâu, cuối cùng đưa tay lên che mắt. Biên Đình đã chết, cô ấy thật sự đã chết rồi. Cho đến giờ phút này, Nguyên Sóc vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó.
Biên Tấn Nguyên không mất nhiều thời gian để về đến nhà. Hắn mở cửa, thấy Biên Tiệp đang dạy Song Song nhìn mặt chữ cái. Thấy hắn về, Biên Tiệp đứng dậy chuẩn bị hâm nóng cơm cho hắn.
Biên Tấn Nguyên đặt cặp sách lên ghế sofa, thay bà tiếp tục dạy Song Song học chữ. Song Song rất ngoan, bất kể ai dạy cậu bé, cậu bé đều học rất chăm chỉ, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Bữa tối hôm nay là cơm trắng. Biên Tiệp giúp hắn múc cơm và hâm nóng thức ăn rồi bày lên bàn. Song Song thèm thuồng, nhón tay gắp một vài miếng từ đũa của Biên Tấn Nguyên, ăn từng chút một.
Biên Tiệp mỉm cười, ôm cậu bé vào lòng: "Con mèo nhỏ tham ăn."
Song Song nghe vậy, lập tức kêu "meo" với bà một tiếng rồi cười khúc khích.
Biên Tiệp và Biên Tấn Nguyên đều bị cậu nhóc chọc cười. Căn phòng nhỏ tràn ngập không khí ấm áp.
Sau khi ăn xong, Biên Tiệp đi rửa bát, Biên Tấn Nguyên đi theo bà.
Biên Tiệp khuyên hắn: "Con không cần lo việc này, đi học bài rồi ngủ sớm đi."
Biên Tấn Nguyên không nghe, cầm một cái bát giúp bà rửa, hắn nói nhỏ: "Dì à, con có chuyện muốn nói với dì, dì đừng ngạc nhiên."
"Sao vậy?" Biên Tiệp không hiểu.
Biên Tấn Nguyên nhìn bà, giọng điệu bình thản: "Chiều nay con gặp bố con rồi."
Biên Tiệp sững sờ, đôi tay bà dừng lại trong không trung, ngơ ngác nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên khẽ gật đầu, nói tiếp: "Ông ấy tên là Nguyên Sóc, chắc dì biết cái tên này."
Biên Tiệp vẫn giữ nguyên biểu cảm ấy, rất lâu sau mới nhẹ gật đầu: "Dì biết. Nguyên trong từ nguyên vẹn, Sóc trong "sắc trời xám sớm mai". Trước khi mẹ con mất đã kể cho dì nghe."
"Con có tin vào duyên phận không?" Bà hỏi Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên hiếm khi không biết trả lời như thế nào cho câu hỏi này, vì vậy hắn chọn cách im lặng.
"Mẹ con nói bà ấy tin. Bà ấy nói có thể một ngày nào đó con sẽ gặp lại bố con, vì vậy bà ấy đã nói tên của bố con cho dì.
Bà ấy dặn rằng nếu cả đời này con không gặp lại ông ấy, vậy thì điều đó có nghĩa là hai người không có duyên, dì không cần phải nói tên ông ấy cho con biết, con chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là được rồi.
Tuy nhiên nếu một ngày con gặp lại ông ấy thì dì phải nói tên cho con biết, bởi vì khi đó con mới có thể tự đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho bản thân mình."
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Biên Tiệp hỏi: "Ông ấy đã nói gì với con chưa?"
"Ông ấy muốn đến nhà chúng ta."
Biên Tiệp nắm chặt tay, do dự một lúc lâu mới nói nhỏ: "Cũng được, hai người đã gặp nhau, ông ấy đến nhà cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
"Nếu dì không muốn gặp vậy thì dì có thể không gặp."
Biên Tiệp lắc đầu: "Không, dì muốn gặp ông ấy. Dì có vài lời muốn nói với ông ấy."
Bà nhìn thiếu niên trước mặt: "Nếu ông ấy không xuất hiện, dì sẽ không chủ động đi tìm. Tuy nhiên bây giờ ông ấy đã xuất hiện rồi, có một số chuyện chúng ta cần phải làm rõ. Về mẹ con, còn về con nữa."
Biên Tấn Nguyên nhìn vào sự kiên định trong mắt bà, không nói thêm gì nữa, dịu dàng đáp: "Vâng."
Ngày hôm sau, Biên Tấn Nguyên vừa bước ra khỏi trường đã thấy xe của Nguyên Sóc.