Hai người nhanh chóng quay trở lại phòng.
Lục Vân Phi nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ rồi, cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cậu ngủ chưa?"
Biên Tấn Nguyên cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng Lục Vân Phi đã hỏi, hắn lập tức đáp ứng: "Ừm."
Hắn dẫn Lục Vân Phi đến phòng trong: "Đây là phòng ngủ của dì và em trai tôi, cậu..."
"Tôi không thể." Lục Vân Phi liên tục từ chối: "Sao tôi có thể ngủ trên giường của dì cậu được chứ? Như vậy không hợp lý, tôi ngủ cùng cậu là được rồi."
Biên Tấn Nguyên ngạc nhiên một chút. Ban đầu hắn định nói là Lục Vân Phi ngủ ở giường ngoài, còn hắn sẽ ngủ trong phòng này, nhưng không ngờ Lục Vân Phi lại đưa ra một phương án thứ ba.
Biên Tấn Nguyên cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, lặng lẽ nuốt ý định của hắn xuống rồi nói: "Vậy cậu ra ngoài với tôi."
Họ quay lại căn phòng ban nãy, Biên Tấn Nguyên kéo tấm rèm mà Lục Vân Phi nhìn thấy khi mới bước vào. Bên trong rèm là một chiếc giường không lớn, khoảng 1m2. Lục Vân Phi nghĩ có lẽ đây chính là chỗ ngủ của Biên Tấn Nguyên – góc khuất mà cậu không thể nhìn thấy khi làm Thiên Miêu Tinh Linh.
Biên Tấn Nguyên vừa nhìn chiếc giường lập tức tỉnh táo lại, giường này chỉ đủ cho mình hắn ngủ thôi, thêm một người nữa chắc chắn sẽ chật chội, Lục Vân Phi có lẽ sẽ không thoải mái.
"Quá nhỏ rồi." Hắn nói: "Hay là thôi vậy."
Lục Vân Phi nghe thế thì bước tới ngồi lên giường: "Tôi không, tôi muốn ngủ ở đây cơ."
"Hai người ngủ sẽ chật đấy, cậu có thể sẽ ngủ không thoải mái đâu."
"Tôi chưa ngủ thử mà, sao cậu biết sẽ không thoải mái chứ, biết đâu tôi lại ngủ rất ngon lành thì sao." Lục Vân Phi lý sự.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu kiên quyết như thế cũng đành phải chuẩn bị giường, múc nước để cậu rửa mặt.
Lục Vân Phi rửa mặt và chân xong, nhìn thấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trên tủ thì nhanh chóng bước tới gọi: "Thiên Miêu Tinh Linh ơi~"
"Tôi ở đây." Là chất giọng máy móc quen thuộc.
Sắp đến lúc ta đổi ca cho nhà ngươi đấy, Lục Vân Phi ngẫm nghĩ, nhà ngươi sắp hết giờ làm việc rồi, có vui không nào? Cậu vuốt ve chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trước mặt.
Biên Tấn Nguyên nhìn thấy thì hỏi cậu: "Cậu muốn chơi với nó à?"
"Không đâu. Thiên Miêu Tinh Linh nhà cậu có vui không?"
Lại là câu hỏi muốn mạng người ta.
Bạn học Biên Tấn Nguyên thành thật trả lời: "Cũng khá thú vị."
"Vậy cậu có thích nó không?"
"Rất thích."
Được rồi, Lục Vân Phi gật đầu, mạng của cậu giữ được rồi đó.
Cậu cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, khi cởi đến áo len mới nhớ ra: "Cậu phải cho tôi mượn bộ đồ ngủ á, nếu không thì tôi không thể ngủ được đâu."
Biên Tấn Nguyên tìm trong tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Lục Vân Phi nhận lấy, giơ tay lên, cởi áo len ra. Dưới lớp áo len, làn da của cậu trắng đến lóa mắt.
Biên Tấn Nguyên không tự chủ được mà cúi đầu, không nhìn Lục Vân Phi, đi đến chiếc bàn bắt đầu dọn dẹp, thế nhưng trong đầu vẫn không xóa được hình ảnh một mảng trắng ngần ấy.
Lục Vân Phi thay xong đồ ngủ, nằm vào giường rồi ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên: "Cậu không ngủ à?"
"Ngủ." Biên Tấn Nguyên thấp giọng đáp.
Nói xong lại hối hận, bình thường hắn không ngủ sớm như vậy, giờ này ngủ chỉ là để hộ tống Thái tử đi ngủ, Thái tử ngủ là đủ rồi, còn hắn chắc chắn không thể nào ngủ được.
Hắn thay đồ ngủ, tắt đèn, mò mẫm nằm lên giường.
Chiếc giường rộng 1m2 cho hai chàng trai cao 1m8, không đủ rộng rãi, hắn nghĩ nghĩ rồi xoay người lại, cố gắng để Lục Vân Phi có thể ngủ thoải mái hơn.
Lục Vân Phi lâu rồi không ngủ chung giường với ai, lúc này lại cảm thấy có chút kích động.
"Tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối, Biên Biên à, bây giờ chúng ta cũng coi như có tình bạn trăm năm rồi á."
Lại là cái lý lẽ tào lao này, Biên Tấn Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng coi như đồng ý.
"Trước đây cậu đã từng ngủ chung giường với ai chưa?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.
"Chưa." Biên Tấn Nguyên trả lời, rồi bổ sung thêm: "Lúc nhỏ tôi được mẹ ôm ngủ, lớn lên thì ngủ một mình."
Hắn nhắc đến mẹ hắn, Lục Vân Phi cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ trong đêm, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu vừa nói, bên trong là dì và em trai cậu..."
Biên Tấn Nguyên thông minh, hiểu ngay ý của cậu.
Hắn không nói gì, bất giác nằm thẳng, nhìn vào màn đêm đen kịt.
Lục Vân Phi thấy hắn không nói gì, cũng không tiện hỏi thêm mà chỉ nói: "Hình như tôi rất ít khi nghe cậu kể về gia đình của mình."
"Không có gì để nói cả." Biên Tấn Nguyên bình tĩnh đáp.
Lục Vân Phi xoay người, nhìn hắn trong bóng tối, muốn hỏi gì đó nhưng không dám.
Biên Tấn Nguyên cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu nhìn lại.
"Cậu nằm cái tư thế này mà không thấy khó chịu à."
Thế là Biên Tấn Nguyên cũng xoay người, đối diện với cậu.
Hai người im lặng một lúc, vẫn là Lục Vân Phi phá vỡ sự yên tĩnh: "Hồi nhỏ, mẹ tôi không ôm tôi ngủ bao giờ." Lục Vân Phi nói: "Mẹ nói lúc nhỏ tôi rất nghịch ngợm, chỉ thích ngủ một mình, có ai ngủ cùng là tôi bắt đầu khóc, cho nên từ nhỏ tôi toàn ngủ một mình thôi."
"Vậy sao?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Chẳng qua tôi nghĩ cũng không đáng tin lắm, hồi tiểu học tôi đi trại hè, ngủ chung lều với Lý Nguyên Thanh, tôi ngủ rất ngon, không khóc cũng không nghịch gì hết."
Biên Tấn Nguyên nắm bắt mấu chốt chính xác: "Cậu ngủ chung lều với Lý Nguyên Thanh? Hai người quen nhau từ nhỏ à?"
"Ừm, tôi còn từng ở nhà cậu ta nữa."
Biên Tấn Nguyên nhẹ gật đầu, ở trong lòng ghi sổ Lý Nguyên Thanh.
Lục Vân Phi hoàn toàn không biết người bạn tốt của cậu đã bị bạn cùng bàn ghi vào sổ đen, vẫn hứng thú kể vài chuyện xấu hổ hồi nhỏ của cậu và Lý Nguyên Thanh, vừa kể vừa cười.
Biên Tấn Nguyên lắng nghe, vô cớ cảm thấy tiếc nuối, đó là một Lục Vân Phi mà hắn chưa từng gặp, một quá khứ mà hắn chưa từng tham gia.
Nhưng hắn nghĩ, cho dù có quay lại thời gian trở về tuổi thơ, hắn và Lục Vân Phi vẫn sẽ không gặp nhau. Lục Vân Phi đi trên mây, còn hắn lại lội dưới bùn. Không gặp nhau, cũng sẽ không giao nhau.
"Sao cậu chỉ nghe thôi vậy." Lục Vân Phi không hài lòng nói: "Cậu cũng kể về hồi nhỏ của cậu đi."
"Không có gì để kể cả." Biên Tấn Nguyên đáp.
"Sao lại không có gì để kể? Cậu nói ra đi tôi nghe xem nào." Lục Vân Phi đẩy hắn: "Đừng có thẹn thùng như thế chứ."
Bị ép gọi là thẹn thùng Biên Tấn Nguyên:...
Hắn thực sự không thẹn thùng, chỉ là thực sự không có gì để kể.
Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "Hồi nhỏ tôi sống với mẹ, sau này mẹ tôi đi, tôi sống với dì và dượng, tiếc là dượng tôi cũng không còn."
Lục Vân Phi nghe trong lòng "lộp bộp" một tiếng, không ngờ hắn lại lớn lên như vậy. Cậu không biết nói gì, dường như mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cậu rất đau lòng cho người trước mặt này, lặng lẽ đưa tay, nắm lấy cổ tay Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên cảm nhận được nhiệt độ từ tay cậu, cười nói: "Không sao đâu, chuyện đã qua rồi, tôi đã nói mà, không có gì để kể cả."
"Xin lỗi." Lục Vân Phi nói. Cậu không nên ép hắn. Biên Tấn Nguyên đã nói là không có gì để nói rồi, cậu không nên bắt hắn phải nói ra.
Thật ra cậu cũng có thể đoán được một chút, bằng không thì cậu cũng sẽ không dám hỏi thẳng như thế, vậy mà vì cớ gì vẫn cứ muốn ép hắn phải nói?
"Thật lòng xin lỗi." Lục Vân Phi lặp lại. Cậu cảm thấy cậu thật không biết điều, bướng bỉnh, nghịch ngợm, còn quá đáng nữa. Khó trách ban đầu Biên Tấn Nguyên không muốn cậu đến nhà hắn.
Biên Tấn Nguyên nghe lời xin lỗi đầy áy náy của cậu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, không cần phải xin lỗi, không phải lỗi của cậu."
"Tôi không nên nói những điều này với cậu." Lục Vân Phi nói.
Biên Tấn Nguyên thở dài: "Cũng không phải chuyện gì lớn, nói ra cũng không sao."
Lục Vân Phi ngước mắt nhìn hắn, trong bóng tối không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn hiện giờ.
Biên Tấn Nguyên rút cổ tay ra khỏi tay Lục Vân Phi đang nắm chặt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
"Không có việc gì đâu, đây không phải là chủ đề bí mật gì. Chỉ là tôi chưa bao giờ tìm thấy người có thể nghe tôi nói thôi."
Lục Vân Phi im lặng.
"Cậu có thấy tôi đáng thương không?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.
Lục Vân Phi vội vàng phủ nhận: "Không có."
Biên Tấn Nguyên cười khẽ: "Ngày mẹ tôi mất, tôi rất đau buồn. Ngày đó, tôi cảm thấy bản thân rất đáng thương. Từ nhỏ tôi đã không có bố, chỉ có mẹ mà thôi. Nhưng bà không còn nữa, cho nên tôi cảm thấy mình đáng thương. Nhưng sau đó, dì tôi đón tôi về nhà bà ấy, bà ấy đối xử với tôi rất tốt, dượng cũng vậy. Khi dì tôi phát hiện bà ấy mang thai, bà ấy còn lén hỏi tôi có chấp nhận em trai em gái hay không. Bà ấy nói, nếu Tiểu Nguyên không muốn, chúng ta sẽ chờ thêm hai năm nữa."
"Lúc đó, tôi nhìn bà ấy, lờ mờ thấy được hình bóng của mẹ tôi."
"Mẹ và dì tôi thật ra tính cách rất khác nhau, tuy nhiên lại có một điểm chung là họ đều rất yêu thương tôi. Nên thật ra tôi không đáng thương chút nào, tôi cũng không thấy bản thân mình đáng thương."
"Ừm." Lục Vân Phi khẽ nói.
"Vì vậy, cậu cũng không cần phải thấy tôi đáng thương."
"Tôi không thấy cậu đáng thương." Lục Vân Phi nói: "Tôi chỉ là... đau lòng cho cậu thôi."
Biên Tấn Nguyên ngẩn người.
Lục Vân Phi khẽ nói: "Chắc cậu đã từ nhỏ đến lớn đã rất vất vả nhỉ. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu tôi gặp cậu sớm hơn, có lẽ tôi đã có thể giúp cậu một chút rồi. Ít nhất, tôi có thể ở bên cạnh cậu, không để cậu phải một mình chịu đựng như thế."
Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu hơn.
Trái tim hắn nóng bừng lên, cảm giác yên tĩnh mà lại cháy bỏng. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, chẳng qua lại im lặng. Hắn chỉ muốn ôm Lục Vân Phi vào lòng mà thôi. Hắn không cần sự thương hại của bất kỳ ai, cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng sự đau lòng của Lục Vân Phi khiến trái tim hắn run rẩy loạn nhịp. Nóng đến mức hắn nắm chặt tay Lục Vân Phi, nhưng lại cảm thấy bản thân không còn cảm giác.
Lục Vân Phi khác biệt, Biên Tấn Nguyên biết. Giữa biển người mênh mông, chỉ có cậu là khác biệt, chỉ có cậu là người mà hắn quan tâm.
Lục Vân Phi cảm nhận được lực tay của hắn ngày càng chặt, lờ mờ nhận ra sự xao động trong lòng hắn. Cậu muốn nắm chặt tay Biên Tấn Nguyên, đáp lại hắn, nhưng nhận ra Biên Tấn Nguyên nắm quá chặt, cậu không thể cử động được.
Cậu chỉ có thể trong bóng tối mà nhìn Biên Tấn Nguyên, lặng lẽ ở bên cạnh hắn.
"Ngủ đi." Biên Tấn Nguyên nói.
Lục Vân Phi nhắm mắt lại, mơ màng nhận ra điều gì đó. Cậu trở mình, dùng tay kia bật điện thoại lên, 9 giờ 40 phút! Lục Vân Phi kinh ngạc, vậy là cậu không bị kéo vào Thiên Miêu Tinh Linh gần đó sao? Sao lại thế được? Ở nhà chỉ cần đến 9 giờ là cậu sẽ buồn ngủ rồi. Thế mà bây giờ vẫn còn chưa ngủ.
"Sao vậy?" Biên Tấn Nguyên khó hiểu nhìn cậu bật điện thoại lên.
"Không có gì đâu." Lục Vân Phi ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ muốn xem giờ thôi."
"Mấy giờ rồi?"
"9 giờ 40."
"Ngủ đi." Biên Tấn Nguyên lại nói.
Lục Vân Phi "Ừm" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Cậu nghĩ đến Thiên Miêu Tinh Linh nằm gần đó, thử gọi một tiếng "Thiên Miêu Tinh Linh."
Không có tiếng đáp lại.
Ngược lại là Biên Tấn Nguyên hỏi cậu: "Cậu gọi Thiên Miêu Tinh Linh làm gì?"
"Không có gì." Lục Vân Phi nghĩ ra một cái cớ: "Ở nhà tôi thường nói chúc ngủ ngon với Thiên Miêu Tinh Linh á."
Biên Tấn Nguyên không thắc mắc thêm, chỉ nói: "Vậy bây giờ cậu có thể nói với tôi."
Lục Vân Phi làm theo: "Chúc ngủ ngon nha Biên Biên."
"Chúc ngủ ngon." Biên Tấn Nguyên học theo cậu: "Phi Phi."
Lục Vân Phi bật cười. Cậu ít khi nghe người khác gọi mình như vậy, ở nhà mọi người đều gọi cậu là Tiểu Phi. Cái tên Phi Phi này, cậu thật sự không quen. Nhưng không sao, cậu nghĩ từ từ sẽ quen thôi, giống như cậu đã quen với sự hiện diện của Biên Tấn Nguyên ở bên cạnh vậy.
Lục Vân Phi nhắm mắt trong im lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, Biên Tấn Nguyên cũng đã tỉnh. Hắn định giơ tay xem giờ, nhưng nhận ra bản thân đang bị Lục Vân Phi ôm chặt.
Lục Vân Phi vẫn đang ngủ nhưng không giống như tư thế lúc tối. Bây giờ cậu gần như nằm trọn trong vòng tay của Biên Tấn Nguyên. Đầu cậu dựa vào bả vai của Biên Tấn Nguyên, một tay ôm lấy hắn, chân cũng gác lên người hắn. Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, không dám cử động, sợ cậu bị hắn làm tỉnh giấc.
Lục Vân Phi như mơ thấy gì đó, dụi dụi vào bờ vai hắn, môi lướt qua áo ngủ, như có ngọn lửa chạm vào da thịt, nóng bỏng đến mức khiến trái tim Biên Tấn Nguyên đập mạnh liên hồi.
Biên Tấn Nguyên không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào Lục Vân Phi, ngắm nhìn mái tóc đen mềm mại, bộ đồ ngủ hơi dài cùng cơ thể gầy gò bên dưới lớp vải. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lục Vân Phi.
Khoảnh khắc này, thời gian bất chợt ngừng trôi.
Biên Tấn Nguyên cảm nhận được hơi ấm của cậu, cả thế giới dường như lặng yên.
Hắn ôm lấy Lục Vân Phi, dịu dàng, kiềm chế, lặng lẽ nhìn thiếu niên trong lòng hắn, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng vài phút sau lại mở mắt chờ người trong lòng thức dậy.
Lục Vân Phi tỉnh dậy lúc 9 giờ hơn. Trước khi tỉnh giấc, cậu còn cọ cọ trong lòng Biên Tấn Nguyên một hồi lâu, đến nỗi khiến Biên Tấn Nguyên phải lẩm bẩm vài công thức hóa học trong đầu, cuối cùng cậu mới chậm rãi mở mắt, lên tiếng: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Biên Tấn Nguyên đáp lại, đôi mắt luôn nhìn vào cậu.
Lục Vân Phi vừa tỉnh dậy còn mơ màng, xoa xoa mắt, nhìn trần nhà, không nhận ra rằng bản thân đang tỉnh dậy trong lòng người khác, mắt lờ đờ chờ ý thức trở lại.
Biên Tấn Nguyên nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Cậu có muốn ăn sáng không?"
Lục Vân Phi gật đầu: "Ăn gì vậy?"-/*-
"Cậu muốn ăn gì?" Biên Tấn Nguyên hỏi lại.
"Giờ này chắc không có ai bán đồ ăn sáng đâu nhỉ." Lục Vân Phi đoán thế.
"Tôi sẽ nấu cho cậu." Biên Tấn Nguyên dịu dàng đáp.
Lục Vân Phi tỉnh táo hẳn ra: "Cậu nấu cho tôi sao?"
Biên Tấn Nguyên cười: "Cậu không muốn ăn à?"
"Tất nhiên là muốn rồi." Lục Vân Phi vui vẻ nói.
Cậu chưa từng thấy Biên Tấn Nguyên nấu ăn bao giờ, lần này không chỉ được xem mà còn được ăn nữa, Lục Vân Phi cảm thấy đúng là lời rồi.
"Cậu đi nấu đi." Cậu đẩy Biên Tấn Nguyên, bản thân thì ngồi dậy khỏi chăn: "Tôi sẽ nhìn cậu nấu."
Biên Tấn Nguyên cũng ngồi dậy, thuận tay kéo rèm, lấy chiếc áo khoác lông vũ từ ghế ngoài đặt lên vai Lục Vân Phi: "Cậu muốn ăn gì?"
"Tôi ăn gì cũng được á." Lục Vân Phi nói: "Cậu thấy cái gì tiện thì nấu."
Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một lúc: "Vậy sáng nay ăn đơn giản thôi, trong nhà vẫn còn sủi cảo, tôi sẽ luộc cho cậu, giữa trưa thì chúng ta xào rau."
Lục Vân Phi gật đầu: "Được đó."
Biên Tấn Nguyên nói xong lập tức bắt đầu thay đồ. Lục Vân Phi thấy hắn thay đồ cũng thay theo, xuống giường chuẩn bị nhìn hắn nấu ăn.
Hai người rửa mặt xong, Biên Tấn Nguyên lấy một bịch sữa tươi từ tủ ra, bảo cậu uống lót dạ trước.
Lục Vân Phi không kén chọn, cắn mở rồi uống ngay.
"Cậu không uống à?"
"Cậu uống đi, tôi không thích." Nói đến đây, Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi: "Đây là sữa của Song Song."
Lục Vân Phi suýt bị sặc: "Vậy Song Song về sẽ mắng tôi mất."
"Không đâu, nó rất thích cậu, với lại nó đâu biết có bao nhiêu bịch."
"Cậu đúng là chơi khăm em trai cậu mà."
"Tôi làm vì ai chứ?" Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, bất chợt tiến gần nhẹ nhàng gọi: "Anh trai~"
Lục Vân Phi lần này thật sự bị sặc, ho một hồi, Biên Tấn Nguyên vỗ lưng giúp cậu, Lục Vân Phi xấu hổ mà nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên tỏ vẻ vô tội: "Tôi gọi sai à? Không phải cậu bảo tôi gọi như vậy sao?"
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi thật không ngờ hắn còn nhớ chuyện cậu bảo hắn gọi cậu là "anh", đành xin tha: "Đại ca, tha cho em đi."
Biên Tấn Nguyên cười: "Anh trai sao thế? Ngại à?"
"Cậu im đi!"
"Haiz, anh trai ngại rồi, nhìn cũng đáng yêu đấy chứ."
Lục Vân Phi chỉ biết im lặng đỡ trán, sao mà vừa ngủ dậy Biên Tấn Nguyên đã trở thành tên biến thái thế này, ông trời ơi, hãy trả lại thầy Biên dịu dàng đáng yêu chính trực lại cho con đi!
Biên Tấn Nguyên chọc đủ rồi, lại lấy sủi cảo ra ngoài nấu cho Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi đi theo ra ngoài, nhìn hắn từng chiếc từng chiếc bỏ vào nồi: "Nhân gì vậy?"
"Nhân cải thảo thịt lợn." Biên Tấn Nguyên nói, là loại nhân bình thường nhất.
"Cậu gói à?"
"Tôi gói cùng dì tôi."
Lục Vân Phi gật đầu, chờ ăn sủi cảo.
Vì là bữa sáng nên Biên Tấn Nguyên không nấu nhiều, hai người ăn xong, hắn lập tức cầm nồi bát ra bồn rửa. Lục Vân Phi cũng muốn giúp nhưng bị hắn từ chối.
"Tôi đã nói là không cần chiều chuộng tôi như vậy mà."
"Ừm." Biên Tấn Nguyên đáp, nhưng không cho cậu đụng đến vòi nước.
Lục Vân Phi bất lực: "Trong mắt cậu tôi là hoàng tử hạt đậu à? Đụng một hạt đậu cũng đau sao?"
Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể."
Lục Vân Phi suýt phát điên: "Tôi không muốn."
"Vậy thì cậu vào trong đi."
"Biên Tấn Nguyên cậu đúng là..." Lục Vân Phi chỉ tay vào hắn, nhưng rồi lại buông tay: "Bướng bỉnh không chịu thay đổi."
"Vậy thì đừng tranh luận với người bướng bỉnh, có hiểu không?"
Lục Vân Phi mệt mỏi, chỉ có thể vừa nói chuyện với hắn vừa nhìn hắn rửa bát.
Rửa bát xong, Biên Tấn Nguyên tự giác bắt đầu giám sát Lục Vân Phi làm bài tập tiếng Anh, đợi cậu làm xong một tờ bài tập thì đã đến giờ ăn trưa.
Biên Tấn Nguyên lấy rau củ từ tủ lạnh, đem ra bồn rửa sạch rồi đem về thái trên thớt. Lục Vân Phi nhìn mà thỉnh thoảng trầm trồ: "Wow, cậu giỏi thật đấy", thỉnh thoảng còn ăn trộm nửa quả dưa chuột. Cậu chưa từng nấu ăn, cho nên háo hức nói: "Tôi cũng muốn thử."
Biên Tấn Nguyên đưa dao cho cậu, nhắc nhớ: "Cẩn thận chút, đừng cắt vào tay đấy."
Lục Vân Phi rất cẩn thận cắt một quả dưa chuột, cắt thành những lát gần như giống nhau, chỉ là độ dày thì không đồng đều.
Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Thấy thế nào?"
Biên Tấn Nguyên nhắm mắt khen: "Tốt lắm."
"Vậy cậu định xào món gì với cái này?"
"Không xào." Biên Tấn Nguyên nói: "Trộn gỏi dưa chuột là được rồi."
Lục Vân Phi cũng không kén chọn: "Được, cậu làm đi."
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu mặt đầy mong đợi, dưới ánh mắt chăm chú của cậu bắt đầu làm món gỏi.
Các hộ dân trong sân cũng bắt đầu nấu ăn, thấy Biên Tấn Nguyên đang nấu cũng chào hỏi hắn, Biên Tấn Nguyên thì lạnh nhạt đáp lại. Mọi người vừa trò chuyện vừa nấu ăn, Lục Vân Phi nhìn bằng ánh mắt mang đầy sự tò mò, đây là lối sống cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của cậu.
Là một trong những hình thái nhân sinh mà cậu chưa từng gặp qua.
Có lẽ do mang theo niềm vui tự mình nấu ăn, bữa trưa này Lục Vân Phi ăn rất hài lòng, thậm chí ăn tới căng cả bụng. Ăn xong, cậu không muốn làm bài tập, thế là lại lấy điện thoại ra chuẩn bị xem video, còn kéo Biên Tấn Nguyên cùng xem.
Biên Tấn Nguyên sợ cậu lạnh nên để cậu ngồi lên giường, đắp chăn cho cậu, hai người bày bàn gấp trên giường, đặt chút đồ ăn vặt, vừa xem phim vừa ăn. Trước Tết Biên Tiệp có mua ít hạnh nhân, Lục Vân Phi khá thích ăn thứ này, từ khi xem video là tay không ngừng nghỉ. Sau đó đến đoạn hay, cậu mới ngừng tay chăm chú xem phim, Biên Tấn Nguyên thấy vậy thì bóc hạnh nhân cho cậu.
Ban đầu hắn định bóc xong thì đặt trước mặt Lục Vân Phi, nhưng không biết nghĩ gì, lại đưa thẳng đến miệng cậu.
Lục Vân Phi quay đầu nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Không ăn sao?"
Lục Vân Phi ngơ ngác há miệng, Biên Tấn Nguyên lập tức đút hạnh nhân vào.
Lục Vân Phi:...
"Cậu đang cho thú cưng ăn đó hả?"
"Vậy cậu kêu meo một tiếng thử xem?"
Lục Vân Phi:?
Cậu là Thiên Miêu Tinh Linh mà, có phải mèo đâu!
"Cậu mới là mèo á."
Biên Tấn Nguyên thuận tay đút thêm một quả hạnh nhân: "Xem phim đi."
"Cậu đừng chỉ đút cho tôi, cậu cũng ăn đi." Lục Vân Phi nhắc hắn.
Thế là Biên Tấn Nguyên cũng tự ăn một quả.
Lục Vân Phi thấy vậy cũng không để ý nữa, lại tiếp tục xem phim, chấp nhận việc Biên Tấn Nguyên đút cậu.
Biên Tấn Nguyên đút hết đĩa hạnh nhân mới dừng lại, trong lòng cảm thấy thú vị, nghĩ rằng lần sau có dịp sẽ lại đút Lục Vân Phi ăn nữa.
Xem phim xong, Lục Vân Phi lại tiếp tục làm bài tập, Biên Tấn Nguyên ngồi phía đối diện, hai người làm bài cùng nhau. Trong nhà rất yên tĩnh, cả hai đều được đắp chăn nên rất ấm áp.
Buổi tối Biên Tấn Nguyên làm bánh pancake cho Lục Vân Phi, Lục Vân Phi chợt hỏi hắn: "Dì của cậu hôm nay có về không?"