Lý Lị đặt cuốn sách giáo khoa trong tay lên bàn làm việc của mình rồi hỏi Lý Nguyên Thanh: "Có chuyện gì vậy em?"
Lúc này, Lục Vân Phi và những người khác cũng đi từ bàn của Tiêu Cẩn đến chỗ Lý Lị.
"Cô Lý." Lục Vân Phi nhìn cô và đi thẳng vào vấn đề: "Em tưởng vụ cô Trương vu khống em lần trước, sau khi ra khỏi văn phòng giám thị đã kết thúc rồi. Nhưng rõ ràng cô Trương không nghĩ như vậy, cô ấy miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng lại không thấy mình sai, có lẽ còn rất căm hận em, đến nỗi mỗi lần học tiếng Anh đều bắt em ra ngoài đứng phạt. Cứ thế này, liệu em có nên bỏ học môn tiếng Anh luôn không ạ?"
Lý Lị không ngờ chuyện này lại xảy ra cớ sự như vậy, cô khó có thể tin được mà nhìn về phía Trương Yến Dung. Trương Yến Dung thì bình tĩnh nói: "Nó nói chuyện trong giờ học làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp, tôi bắt nó ra ngoài đứng thì có gì sai?"
"Em nói gì chứ?" Lục Vân Phi cười lạnh: "Muốn buộc tội thì đúng là không cần lý do."
"Cô Lý, không chỉ có Lục Vân Phi đâu ạ." Lý Nguyên Thanh lên tiếng: "Còn có cả bọn em nữa, đều bị cô Trương phạt đứng."
"Đó là vì các em muốn bênh vực Lục Vân Phi, cả đám không chịu nghe giảng bài đàng hoàng."
"Bọn em thật ra cũng muốn nghe, nhưng cô phải giảng bài chứ." Hà Phàn nói nhỏ: "Cô chẳng giảng gì cả, bọn em nghe cái gì đây?"
Trương Yến Dung "A" một tiếng: "Các em không coi trọng kỷ luật lớp học, đứa thì nói chuyện, đứa thì ngủ gật, tôi còn tâm trạng nào mà giảng bài cho các em nữa."
Lý Lị đau đầu, cô nhìn những học sinh trước mặt rồi lại nhìn về phía Trương Yến Dung.
"Cô Trương, nếu chúng không tuân thủ kỷ luật trong lớp, cô có thể phê bình, cô cũng có thể phạt đứng, thế nhưng không cần thiết phải bắt chúng ra ngoài đứng. Còn vài ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, cô làm vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả của chúng lần này, điều này là không có trách nhiệm với học sinh và lớp học. Cô vẫn nên để chúng quay lại lớp học đi."
"Không hổ danh là giáo viên chủ nhiệm ha, cô Lý thật chu đáo với học sinh nhỉ. Nhưng mỗi giáo viên có một phương pháp giảng dạy riêng, cô là giáo viên Toán chứ đâu phải giáo viên tiếng Anh, đừng can thiệp vào việc dạy học của tôi."
"Không thể nói vậy được, cô Trương à." Tiêu Cẩn cười nói: "Cô làm vậy coi như là trừng phạt thể xác rồi. Bây giờ khác hồi chúng ta đi học, không cho phép trừng phạt thể xác đâu. Cô làm vậy, hên là mấy đứa nhỏ này cũng ngoan nên chưa quay video đăng lên mạng đó, chứ không thì giờ này chắc đã có phóng viên đến phỏng vấn cô rồi."
Lục Vân Phi khẽ cười, cảm thấy thầy Tiêu Cẩn cũng khá thú vị. Mà ai bảo cậu không quay video chứ? Chỉ là Trương Yến Dung có lỗi thì đó là lỗi của Trương Yến Dung, không liên quan gì đến trường Nhất Trung và các giáo viên khác. Nếu video được đăng lên mạng, người ta sẽ không chỉ nói về Trương Yến Dung, mà còn lợi dụng cơ hội này để bôi nhọ trường Nhất Trung, đó không phải là điều Lục Vân Phi muốn thấy.
Trương Yến Dung nghe lời Tiêu Cẩn nói, chỉ cười khinh miệt: "Thầy Tiêu đang khuyên tôi hay đang chỉ bảo cho đám học sinh này?"
"Dĩ nhiên là khuyên cô rồi. Cô Trương, cô là giáo viên, là người lớn, cần gì phải so đo với mấy đứa trẻ này chứ. Cô đã bắt chúng đứng nhiều ngày rồi, chúng cũng biết lỗi rồi, chắc chắn không dám phá kỷ luật nữa đâu, thôi bỏ qua đi."
Lý Lị cũng khuyên: "Đúng vậy, cô Trương, chúng đều đã nhận lỗi rồi, cô hãy tha thứ cho chúng đi."
Nghe vậy, Trương Yến Dung hỏi: "Phải không? Lục Vân Phi, em đã nhận lỗi chưa?"
Lục Vân Phi đi học bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên gặp phải một giáo viên như Trương Yến Dung. Cậu gật đầu: "Lỗi lớn nhất của em có lẽ là đã coi cô như một giáo viên bình thường đấy."
"Mày..."
"Em sao? Em có lỗi gì, cô nói ra em nghe thử xem."
Trương Yến Dung nổi giận đùng đùng, Lý Lị đau đầu, Lục Vân Phi thì bình tĩnh nói: "Cô không phải đang nhắm vào em sao? Được thôi, nhưng đừng trút giận lên người khác, đừng trút giận lên các bạn trong lớp em."
"Ai trút giận lên lớp các cậu chứ!"
"Ngoài cô ra thì còn ai nữa?"
Hai người lại cãi nhau ầm ĩ.
"Reng——" Chuông vào lớp reo lên, tiết này là tiết Toán của Lý Lị. Cô đặt tay lên vai Lục Vân Phi và nói: "Đi thôi, vào lớp học trước đã."
Mọi người đi theo Lý Lị trở về lớp học. Lý Lị đóng cửa lại, nhìn các học sinh trong lớp, có vẻ lo lắng.
"Gần đây các em có mâu thuẫn gì với cô Trương phải không?" Cô hỏi.
"Có một chút ạ." Có người nói nhỏ.
"Không phải bọn em không hòa thuận với cô ấy, mà là cô ấy không chịu dạy bài đàng hoàng, bọn em biết làm sao được chứ." Lý Nguyên Thanh phàn nàn.
"Đúng vậy." Mọi người đồng tình: "Ngày nào cũng bắt bọn em tự học, bọn em đã tự học hai ngày rồi, tiết tiếng Anh này còn học được nữa không?"
"Hơn nữa cô ấy còn hay nổi cáu với bọn em, bọn em đâu có đắc tội gì với cô ấy đâu, sao lại trút giận lên bọn em chứ."
"Cô ơi, có thể đổi giáo viên tiếng Anh khác cho bọn em được không ạ?" Có người hỏi.
Câu nói này vừa ra lò, như thể có ai đó mở ra một mạch nước ngầm, nguồn nước phun trào ra ngay lập tức. "Đúng vậy, cô Lý, có thể đổi giáo viên tiếng Anh khác cho bọn em được không? Cô Trương không muốn dạy bài đàng hoàng, thế nhưng bọn em vẫn muốn học tốt mà."
Lý Lị không ngờ mâu thuẫn giữa Trương Yến Dung và lớp lại nghiêm trọng đến vậy, cô khó xử nói: "Đổi giáo viên đâu có dễ như vậy. Cô Trương đã dạy học bao nhiêu năm rồi, lại còn là tổ trưởng tổ tiếng Anh, làm sao có thể dễ dàng đổi được."
"Nhưng bây giờ cô ấy không muốn dạy bọn em, vậy bọn em phải làm sao đây?"
"Chuyện này cô sẽ nói chuyện với cô Trương, nhưng các em cũng nên nhượng bộ một chút, đừng cãi cọ với cô Trương nữa. Các em là học sinh, cãi cọ với giáo viên, người thiệt thòi là các em thôi. Hiểu không?"
Mọi người nhìn cô, khuôn mặt đầy bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi tan học, Lý Lị gọi Lục Vân Phi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Lục Vân Phi, sau khi về cô sẽ nói chuyện lại với cô Trương, sẽ bảo cô ấy dạy các em đàng hoàng. Vì vậy em cũng nể mặt cô, đừng giận cô ấy nữa nhé."
Lục Vân Phi vốn không nghĩ sự việc sẽ phát triển đến mức này: "Em còn chẳng thèm để ý đến cô ấy cơ, đều là cô ấy tự làm loạn, miễn là cô ấy dạy lớp đàng hoàng, em sẽ không giận cô ấy đâu."
Lý Lị cười một chút: "Bạn học Lục Vân Phi của chúng ta quả là biết lý lẽ, biết nhìn xa trông rộng lắm."
"Đương nhiên rồi ạ." Lục Vân Phi không thèm khiêm tốn chút nào: "Em còn biết điều hơn cô ấy nhiều."
"Ừm, vậy em về đi, học hành chăm chỉ nhé."
Lục Vân Phi quay về, Lý Nguyên Thanh thấy cậu trở lại lập tức hỏi: "Cô Lý nói gì với cậu vậy?"
"Chẳng có gì, chỉ nói là cô ấy sẽ bảo Trương Yến Dung dạy chúng ta đàng hoàng, bảo tớ đừng so đo với Trương Yến Dung nữa."
Lý Nguyên Thanh thở dài: "Ai so đo với cô ta chứ, chính cô ta đuổi theo chúng ta muốn so đo còn gì."
"Thôi bỏ đi, miễn là sau này cô ta dạy đàng hoàng là được." Lục Vân Phi lười so đo: "Chỉ sợ cô ta lại miệng thì đồng ý, mà trong lòng lại tính toán chuyện khác thôi."
"Haiz, cũng tại chúng ta xui xẻo gặp phải một giáo viên như vậy, phiền quá à."
"Đừng phiền nữa." Lục Vân Phi vỗ vai cậu ta, rồi quay về chỗ ngồi.
Cũng không biết Lý Lị và Trương Yến Dung đã nói gì, nhưng buổi chiều khi Trương Yến Dung đến lớp thì quả thật không bắt Lục Vân Phi ra đứng nữa. Cả lớp 1 thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc và có thể học hành bình thường rồi. Nhưng ai ngờ, Trương Yến Dung giảng được mười phút bài thi thì bỗng nói: "Hôm nay học đến đây thôi, thời gian còn lại các em tự học đi."
Mọi người nhìn nhau, bối rối nhắn tin trong nhóm lớp.
"Cái này là sao chứ? Mới giảng được hai câu hỏi trắc nghiệm mà?"
"Chuyện này chưa xong à?"
"Bó tay thiệt chứ, ba ngày rồi mà vẫn chưa giảng xong một bài kiểm tra tháng! Cô ta tính làm cái gì thế?"
"Trương Yến Dung rốt cuộc muốn làm gì đây?"
"M* nó, cô ta còn muốn làm giáo viên nữa không!"
"Vài ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, cô ấy mà cứ như vậy thì chúng ta thi kiểu gì?"
"Tuyệt thật, thi xong lại còn phải họp phụ huynh nữa."
"Tao thề, tao bực lắm rồi đó."
Lục Vân Phi nhìn những tin nhắn trong nhóm, cậu đã đoán trước sẽ như vậy rồi. Trương Yến Dung lúc đó đã xin lỗi cậu trước mặt chủ nhiệm và Lý Lị, kết quả sau đó lại bắt cậu ra ngoài phạt đứng. Bây giờ các bạn trong lớp náo loạn thế này, cô ta làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được, chắc chắn sẽ ép bọn họ phải cúi đầu nhận lỗi mà phục tùng.
"Rác rưởi thật." Lục Vân Phi chửi trong bụng.
Nhóm lớp vẫn đang bàn tán xôn xao: "Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự không học nữa à?"
"Không học thì thôi, đâu phải chúng ta không muốn học đâu."
"Tiền Phong, cậu bình tĩnh đi, thi giữa kỳ là chuyện của chúng ta, không phải của Trương Yến Dung."
"Thế thì càng tốt, thi xong điểm kém, mẹ hỏi tao sao thế, tao sẽ bảo là cô giáo không giảng bài. Thi xong giữa kỳ không phải còn họp phụ huynh à, để cô Trương tự mà giải thích với phụ huynh đi."
"Mày nói thế là do giận quá thôi, đến lúc đó Trương Yến Dung mà đổ thừa ngược lại, bố mẹ lại mắng chúng ta."
"Giá mà có giáo viên khác dạy chúng ta thì tốt biết mấy."
"Đúng rồi, Trương Yến Dung chẳng phải ỷ vào việc chúng ta không thể đổi giáo viên nên mới lộng hành như vậy à."
"Không còn cách nào khác, chúng ta chắc phải tự học thôi."
"Chị gái à, nếu tự học được thì chúng ta cần gì phải đi học chứ, cứ ở nhà ôn thi cho xong."
Lý Nguyên Thanh nhìn tin nhắn, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nhắn riêng cho Lục Vân Phi: "Cậu thấy tin nhắn nhóm chưa?"
"Thấy rồi, sao thế?" Lục Vân Phi nghi hoặc.
"Tớ vừa nghĩ ra, thật ra nếu Biên Tấn Nguyên chịu giúp, cậu ấy có thể dạy cho cả lớp mà."
Lục Vân Phi:?
Lục Vân Phi nghĩ rằng Lý Nguyên Thanh bị điên rồi: "Cậu xem nhiều anime quá rồi phải không? Hay bị Ôn Minh Dịch lây cái tính khùng khùng của cậu ta rồi, nói mấy lời như thế mà cũng nói ra được!"
Lý Nguyên Thanh lại cảm thấy ý tưởng của cậu ta rất hợp lý: "Tớ nghiêm túc đấy. Cậu nhìn đi, bây giờ rõ ràng Trương Yến Dung không định dạy chúng ta đàng hoàng, thế nhưng sắp tới còn có kỳ thi, cứ tiếp tục không học thế này thì chúng ta thi cử kiểu gì. Thà để Biên Tấn Nguyên lên giảng bài còn hơn, đến lúc thi giữa kỳ, nếu chúng ta làm bài tốt, sẽ có lý do yêu cầu đổi giáo viên trong buổi họp phụ huynh. Nếu thi không tốt, chúng ta có thể kể khổ, nhờ phụ huynh yêu cầu đổi giáo viên. Quan trọng nhất là chúng ta phải làm cho cô ta bớt kiêu ngạo, đừng nghĩ rằng chúng ta thật sự không có cách nào với cô ta."
Lục Vân Phi nhìn những lời của Lý Nguyên Thanh, cảm thấy cũng có lý, nhưng có vẻ hơi quá trớn rồi. Học sinh đứng lên giảng bài thì cậu tin rằng Biên Tấn Nguyên có thể làm được, nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai như làm vậy hết, đúng là quá to gan mà.
Bên kia, trong nhóm lớp, mọi người cũng đang tích cực tìm cách: "Nếu không được thì chúng ta phải tự học thôi. Mọi người thử tìm gia sư đi, hoặc mượn vở ghi chép của các bạn lớp khác."
Có bạn sợ rắc rối đề xuất: "Hay chúng ta đi xin lỗi cô Trương đi. Nếu chúng ta xin lỗi, cô ấy chắc sẽ dạy học trở lại thôi."
Kết quả vừa gửi tin, lập tức bị mấy nam sinh nóng tính trong lớp mắng mỏ: "Nếu muốn xin lỗi thì cậu tự đi mà xin lỗi đi. Chúng ta đâu làm sai gì, sao phải xin lỗi chứ."
"Đúng rồi, lần này xin lỗi, chẳng lẽ sau này cô ta lại nổi giận thì chúng ta lại phải xin lỗi nữa à? Chúng ta đi học chứ có phải đi làm bao cát chịu đấm đâu."
Học sinh nam nữ trong lớp đều đồng loạt tuyên bố: Xin lỗi là chuyện không thể, có chết cũng không xin lỗi.
Lục Vân Phi xem mà bất đắc dĩ thở dài, rồi hỏi Biên Tấn Nguyên: "Thầy Biên à, cậu có muốn phát triển lên một sân khấu lớn hơn không?"