Lục Vân Phi liếc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, cái người bảo không tính toán mà tối nào cũng dùng tiếng Anh làm khó tôi là ai? Mỗi lần không cãi lại được là kêu tôi hát bài tiếng Anh là ai? Có phải là cậu không hả, bạn học Biên Tấn Nguyên?
Cậu cúi đầu kéo khóa cặp, lấy ra tờ bài kiểm tra tiếng Anh, rồi như nhớ ra điều gì đó, nói với Biên Tấn Nguyên: "Tôi đổi với cậu nhé."
"Hả?" Biên Tấn Nguyên chưa hiểu lắm câu nói chẳng đầu chẳng đuôi này của cậu.
Lục Vân Phi cố ý nói: "Vừa hay bọn mình đều không ưa Thiên Miêu Tinh Linh của bản thân, vậy thì đổi thôi. Chẳng phải cậu bảo Thiên Miêu Tinh Linh của cậu nói tiếng Anh không tốt lắm sao? Của tôi biết đấy, tôi đổi với cậu, thế nào?"
Đây đúng là câu hỏi chớt người.
Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi cười dịu dàng vô hại, bỗng cảm thấy như hắn đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.
"Thôi bỏ đi."
"Đừng mà, cậu xem Thiên Miêu Tinh Linh của cậu đi, ngay cả tiếng Anh cũng không biết, thế thì quá ngáo rồi. Tôi đổi với cậu, cái của tôi biết đó, chỉ là lắm trò, không có khuyết điểm nào khác, thật đấy, không tin thì cậu thử chơi đi, chắc chắn thú vị hơn cái của cậu. Hay là tối nay cậu mang về thử trước, nếu thấy ổn thì tụi mình đổi nha?"
Biên Tấn Nguyên:...
Lục Vân Phi vẫn giữ bộ mặt dịu dàng vô hại, chỉ là Biên Tấn Nguyên nhìn thì cảm thấy có gì đó không ổn.
"Mang về thử không?" Lục Vân Phi cố ý xúi giục.
"Cậu không thích Thiên Miêu Tinh Linh của cậu à?"
"Không phải, chẳng qua là tôn sư trọng đạo, đồ tốt cũng muốn cho thầy Biên chơi một chút."
Biên Tấn Nguyên:...
"Thôi không cần đâu." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi có rồi."
"Thiên Miêu Tinh Linh khác nhau, tính cách cũng khác nhau, biết đâu cái của tôi vui hơn thì sao?"
Vậy thì xong đời, Biên Tấn Nguyên nghĩ, lỡ hôm nào Thiên Miêu Tinh Linh nhà hắn lại hát bài "Không thể tha thứ" nữa thì sao, dường như trong đầu lập tức vang lên bài hát ấy rồi, thật là đáng sợ mà, không dám nhớ lại.
"Không cần đâu, tôi vẫn thích cái của tôi hơn."
"Thật à?" Lục Vân Phi đổi tư thế: "Cậu nghĩ cái của cậu tốt hơn hả?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
"Tốt chỗ nào?" Lục Vân Phi hỏi.
"Chu đáo, dễ thương, ngoan ngoãn, nếu khả năng chọn bài hát tốt hơn chút nữa thì càng ngon."
Lục Vân Phi:... Khen tôi mà cũng không quên mỉa mai tôi à! Tôi chọn bài không tốt sao? Tôi thấy cũng ổn mà! Hợp tình hợp lý, phù hợp với hoàn cảnh! Cậu thật là không biết thưởng thức! Không có phong cách gì hết!
Lục Vân Phi: "Cái của tôi chọn bài tốt lắm, cậu có thể thử mà."
"Thôi, tôi quen rồi."
Lục Vân Phi:... Thế thì đúng là thiệt thòi cho cậu rồi nhé~
"Thế cậu vất vả quá nhỉ."
Biên Tấn Nguyên: "Không còn cách nào khác, ai bảo trí tuệ nhân tạo bây giờ phần lớn chỉ đều là thiểu năng nhân tạo chứ."
Cậu đợi đấy! Lục Vân Phi thầm nhủ, cậu cứ chờ tối nay về tôi không thèm để ý đến cậu đi, thiểu năng nhân tạo! Tôi sẽ cho cậu xem thế nào là trí tuệ nhân tạo thật sự!
"Tuy có hơi ngu ngốc nhưng vẫn khá là đáng yêu."
Muộn rồi, khen tôi đáng yêu cũng vô dụng thôi, cậu đã bị đưa vào lãnh cung rồi đấy~ Ngồi yên đó mà hối hận đi~
"Thôi không nói chuyện này nữa, cậu còn những chỗ nào không làm được, bài đọc hiểu làm chưa?"
Lục Vân Phi:...
Biên Tấn Nguyên ghé qua nhìn một thoáng, toàn là chỗ trống, hắn nhìn Lục Vân Phi: "Làm đi, làm xong tôi sửa cho."
Lục Vân Phi lập tức khí thế yếu đi hẳn, nằm lên bàn bắt đầu làm bài đọc hiểu tiếng Anh với dáng vẻ không còn sức lực, rõ ràng trước khi Biên Tấn Nguyên bị đưa vào lãnh cung, hắn còn có thể làm rất nhiều chuyện với cậu đấy.
Lục Vân Phi vốn định để Biên Tấn Nguyên về nhà lúc 8 giờ 10, nhưng Biên Tấn Nguyên giảng xong câu cuối cùng đã 8 giờ 20 rồi, Lục Vân Phi tiễn hắn lên xe của chú Lý rồi nói với hắn: "Mai gặp nha."
"Mai gặp."
Giống như lần trước Lê Thịnh đưa hắn về, Biên Tấn Nguyên cũng nhờ chú Lý dừng xe ở trạm tàu điện ngầm gần nhà hắn nhất. Chú Lý mở cốp xe, giúp hắn lấy xe đạp ra: "Đi đường cẩn thận nhé, đạp từ từ thôi."
"Vâng, cảm ơn chú."
Biên Tấn Nguyên nhận lấy, lễ phép cảm ơn rồi đạp xe rời đi.
Khi hắn về đến nhà thì vừa đúng 9 giờ, Lục Vân Phi mở mắt thấy hắn, thầm nghĩ trong bụng, may ghê, như vậy thì cũng giống với thời gian hắn về nhà sau khi đi làm thêm.
"Ăn cơm chưa con?" Biên Tiệp vừa khâu quần áo vừa hỏi hắn.
"Ăn rồi ạ." Biên Tấn Nguyên đáp, hắn đi đến ghế sô pha tháo cặp, lấy vở và bút ra.
Sau khi viết bài tập được một lúc, đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó, cầm bút lên, chậm rãi vẽ lên mặt sau của tờ giấy. Hắn vẽ rất chậm rãi, rất yên tĩnh, từng nét một, im lặng và dịu dàng.
Song Song tò mò ghé lại gần, ngạc nhiên nói: "Anh đang vẽ tranh hả?"
Biên Tấn Nguyên "Ừ" một tiếng.
Biên Tiệp nghe thấy cũng đặt việc trong tay xuống, ghé lại gần nhìn một chút: "Đây là lâu đài à?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
Lục Vân Phi vươn dài cổ, ước gì bản thân có thể biến thành một con hươu cao cổ, để tôi chem chem, cho tôi xem vớiii. Biên Tấn Nguyên lại biết vẽ à? Còn vẽ lâu đài nữa chứ, sao mà nữ tính thế?
Nhưng mà cậu có kéo dài cổ ra cũng chẳng thể thấy được gì.
Biên Tấn Nguyên vẽ xong lâu đài, sau đó vẽ một hoàng tử nhỏ ngồi trong lâu đài.
Hắn dừng bút lại, nhìn bức tranh trước mặt, lặng im trầm tư.
Biên Tiệp hỏi hắn: "Có chuyện gì à?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu.
Chỉ là đột nhiên có chút cảm xúc, hắn cảm thấy Lục Vân Phi giống như hoàng tử nhỏ trong tranh, có lâu đài, có gia nhân, có vô số hoa hồng và châu báu. Còn bản thân hắn thì không thuộc về bức tranh.
Song Song dựa vào hắn mà nhìn bức tranh trên giấy, trầm trồ: "Wow, anh vẽ đẹp quá à."
Cậu bé hỏi Biên Tấn Nguyên: "Có thể cho em không, anh?"
"Không được đâu." Biên Tấn Nguyên xoa đầu cậu bé: "Lần sau anh sẽ vẽ riêng cho em một bức nhé? Bức này thì không thể cho em được."
Song Song đồng ý rất dễ dàng.
Lục Vân Phi tò mò chết đi được, rốt cuộc là vẽ cái gì mà không thể cho Song Song, cậu cũng muốn xem lắm chứ! Nhưng mà hôm nay Song Song cũng thế, Biên Tấn Nguyên cũng thế, đều không thèm để ý đến cậu, sao chưa đến lượt cậu trừng phạt Biên Tấn Nguyên mà Biên Tấn Nguyên đã ghẻ lạnh cậu rồi!
Lục Vân Phi khó chịu, còn Biên Tấn Nguyên thì xé trang giấy ấy ra, hắn viết một chữ "Biên" vào góc dưới bên phải bức tranh, rồi cất bức tranh ấy vào trong túi đựng tài liệu của mình. Dù cho hoàng tử nhỏ có lâu đài, có gia nhân, có trân châu đá quý hoa hồng, thế nhưng hoàng tử nhỏ cũng chỉ là hoàng tử nhỏ mà thôi, là một hoàng tử đáng được người ta quý trọng.
Vì vậy, Biên Tấn Nguyên chọn cách lưu giữ bức tranh ấy.
Vào thứ tư, Lục Vân Phi đi bệnh viện tháo bột, Biên Tấn Nguyên và chú Lý đi cùng cậu, còn Lê Thịnh thì gọi video, khăng khăng muốn tận mắt xác nhận cậu thật sự không sao.
Lục Vân Phi vịn vào bàn đứng dậy, từ từ đặt chân xuống đất, tuy nhiên bước đi được một bước, cảm giác chân trái hơi yếu, suýt nữa thì té nhào, may mà Biên Tấn Nguyên nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại.
"Bình thường thôi." Bác sĩ trung niên bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là tại nửa tháng rồi không dùng chân này đi lại, về nhà dựa tường, hoặc đi chống gậy nhiều một chút là được."
"Được, cảm ơn ạ."
"Không có gì, có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi."
Lục Vân Phi gật đầu, dưới sự dìu dắt của Biên Tấn Nguyên và chú Lý, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Về đến nhà, Lục Vân Phi ăn xong cơm rồi lại được Biên Tấn Nguyên dìu đi bộ một hồi lâu, cuối cùng cậu mới cảm thấy bản thân dần dần tìm lại được cảm giác đi lại bình thường. Cậu nhờ Biên Tấn Nguyên giảng bài cho mình, đã 8 giờ 15 rồi, lập tức nhờ chú Lý đưa hắn về, còn cậu thì tập đi thêm một lúc nữa.
Có lẽ do cậu có thể chất tốt, hôm đó trước khi đi ngủ cậu đã có thể đi lại rất trôi chảy. Bố Lục và mẹ Lục hôm nay hiếm khi về nhà trước 9 giờ tối, Lục Vân Phi vừa đi lại trong phòng khách vừa hỏi bố mẹ cậu: "Thế nào ạ? Không có khập khiễng chứ."
"Không có, không thấy gì cả, con đừng đi tới lui trong phòng khách nữa, chắn tivi của bố rồi." Bố Lục phàn nàn.
Lục Vân Phi quay đầu nhìn bố cậu một cái, cảm giác đây có lẽ không phải bố ruột của cậu rồi.
Chân cẳng của Lục Vân Phi đã lành, ngày hôm sau khi Lục Vân Phi đi học, tin tức này nhanh chóng như chim có cánh lan truyền khắp trường. Tuy nhiên, còn có một tin tức lan truyền nhanh hơn, đó là kết quả kỳ thi tháng đã có.
Đầu tiên là phát bài thi môn Toán, khi cán sự môn Toán đưa bài cho Lục Vân Phi, trên mặt biểu hiện một sự ngạc nhiên: "Chà, 149, Lục Vân Phi cậu mới là cán sự môn Toán chứ!"
Lục Vân Phi khiêm tốn cười nói: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với chức vị của cậu đâu."
Cán sự môn toán cảm thấy cậu ta thật sự không phù hợp, thành tích của cậu ta nếu so với người khác thì cũng là điểm cao, nhưng lại bị đặt trong lớp 1, có một Biên Tấn Nguyên này, lại một Lục Vân Phi kia, đè nén đến mức cậu ta gần như không thở nổi, còn chẳng có cách nào.
Cán sự môn toán vừa phát bài thi vừa nhìn điểm, khi phát đến bài của Biên Tấn Nguyên, nhìn ba chữ đỏ rực trên bài làm, cậu ta cảm thấy bản thân đúng là không xứng rồi! Phải về quê thôi!
Lục Vân Phi vẫn đang đắc ý xem bài thi toán của cậu, cảm thán với con số 149, lần này chắc chắn cậu làm tốt hơn Biên Tấn Nguyên rồi, ít nhất cũng hòa.
"Cậu thấy tôi thi thế nào?" Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên nhìn qua bài của cậu: "Rất tốt."
"Bài của cậu đâu?"
"Chưa phát."
"Vậy cậu thấy lần này bản thân làm thế nào?"
"Bình thường thôi." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh nói.
Bình thường? Lục Vân Phi có phần chột dạ: "Có phải do cả tháng nay cậu đều giúp tôi ôn tiếng Anh, cho nên làm chậm trễ cậu rồi không?"
"Không có."
"Chắc chắn có." Lục Vân Phi không tin: "Nếu thực sự không ổn, cậu bớt tập trung vào tôi một chút cũng được, không thể để thành tích của tôi đi lên còn cậu thì đi xuống được."
"Không cần." Biên Tấn Nguyên cảm thấy cậu lo lắng hơi nhiều rồi.
"Cần." Lục Vân Phi chuẩn bị giáo dục hắn thì thấy cán sự môn Toán đi về phía này, nét mặt cậu ta phức tạp đến nỗi không biết nói sao.
"Bài của cậu đây." Cán sự môn Toán đưa bài cho Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên đưa tay nhận lấy, cán sự môn Toán nhìn hắn, rồi lại nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi nghi hoặc hỏi: "Ánh mắt cậu kiểu gì thế?"
"Ánh mắt muốn nghỉ việc." Cán sự môn Toán buồn bã nói: "Hai cậu có thể cân nhắc, học kỳ sau tranh cử cán sự môn Toán đi."
Lục Vân Phi cười lắc đầu: "Thôi, tôi không thích làm cán bộ lớp."
Cán sự môn Toán nghe vậy thì nhìn Biên Tấn Nguyên, thế nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn đang làm bài không thèm ngẩng đầu lên, quả nhiên, mong chờ cái cậu này còn không đáng tin hơn. Cán sự môn Toán than thở, tiếp tục phát bài cho các bạn khác.
Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên một cái, sau đó cầm bài thi được đặt trên sách lên tay: "Để tôi xem cậu được bao nhiêu..."
Từ "điểm" còn chưa được thốt ra thì Lục Vân Phi đã bị con số 150 trên bài thi làm cho mù mắt rồi.
Lục Vân Phi không thể tin nổi mà nhìn bạn cùng bàn của cậu: "Thi bình thường?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phi Phi: Giả dối, học sinh giỏi các cậu đều giả dối!
Biên Biên: Ừm, chúng ta đều là học sinh giỏi.
Phi Phi: Xí, ai "chúng ta" với cậu chứ.