Lục Vân Phi ngồi trong một quán mì lạnh, gọi một bát mì tượng trưng, vừa uống trà sữa vừa chờ Biên Tấn Nguyên tan làm. Cậu không phải đợi lâu, Biên Tấn Nguyên lập tức bước vào quán.
"Đúng lúc quá." Lục Vân Phi đẩy bát mì lạnh trước mặt về phía Biên Tấn Nguyên. "Tôi vừa gọi món này đấy, chưa đụng đến đâu, chỉ là không muốn ngồi không nên mới gọi thôi, cậu ăn đi."
Biên Tấn Nguyên không thể nào hiểu nổi hành động tự nhiên như ruồi của cậu, chỉ đành cảm ơn rồi gửi một bao lì xì qua WeChat cho Lục Vân Phi.
Lục Vân Phi tức giận trả lại ngay lập tức: "Cậu thử gửi lại một lần nữa xem, cậu mà gửi thêm lần nữa tôi sẽ thêm một con số 0 vào, cuối cùng xem ai cười đây."
"Ăn cơm trả tiền, lẽ tự nhiên thôi."
Lục Vân Phi lắc lắc ly trà sữa trong tay mình: "Coi như cấn nợ cái này đi, cậu ăn đi, lát nữa còn phải về trường nữa đó. Nhưng chỉ ăn một bát mì lạnh liệu có đủ no không? Phải gọi thêm gì khác chứ?"
Chỉ ăn một bát mì lạnh tất nhiên không đủ no rồi, thế nên Biên Tấn Nguyên gọi thêm một cái bánh kẹp thịt, rồi hỏi Lục Vân Phi: "Cậu có ăn không?"
"Tôi ăn cơm rồi."
Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên cũng không nói gì thêm, tập trung vào việc ăn cơm.
Lục Vân Phi thấy vậy, lập tức thương lượng với hắn: "Trước đây tôi nói sẽ mang bữa sáng cho cậu, cậu không đồng ý, tôi mua ở căng tin cho cậu, cậu lại nói cậu ăn rồi. Vậy thì thế này đi, từ nay về sau tôi sẽ chịu trách nhiệm mang bữa trưa cho cậu nhé."
"Không cần thiết."
"Bằng không thì thời gian này gấp gáp quá, từ đây về trường chúng ta còn mất mười lăm phút nữa chứ."
"Cũng kịp mà."
"Cậu coi như tôi cảm ơn cậu vì quyển vở từ vựng đó đi."
Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái: "Lục Vân Phi, bình thường cậu mua nước uống hay mời tôi, cậu đều nói không thích người khác tính toán, cảm thấy phiền phức thì tôi cũng vậy thôi. Nên cậu học tiếng Anh cho tốt là được rồi, những thứ khác không cần."
Lục Vân Phi thấy vậy chỉ có thể nói: "Thôi được."
Cậu chờ Biên Tấn Nguyên ăn xong, rồi cùng hắn đạp xe về trường.
Chín giờ tối, Lục Vân Phi lại thông qua màn hình của Thiên Miêu Tinh Linh thấy Biên Tấn Nguyên đang cầm bút nước tham khảo giáo trình giúp cậu tổng hợp từ vựng mới. Cậu thật sự cảm thấy ngại ngùng khi việc của mình lại khiến Biên Tấn Nguyên phải thức khuya, vì vậy đúng lúc 12 giờ cậu lại lên tiếng nhắc giờ.
Biên Tấn Nguyên đã quá quen với điều này, nhắc nhở cậu: "Yên lặng đi, nếu không tôi rút nguồn điện của cậu đấy."
"Là tôi muốn tốt cho cậu, đừng lấy việc rút điện ra đe dọa tôi." Lục Vân Phi phản bác.
Biên Tấn Nguyên vừa viết từ mới vừa đáp: "Không cần, cậu yên lặng là được rồi."
"Thức khuya không tốt cho sức khỏe, thức khuya có thể dẫn đến..." Lục Vân Phi đang định lặp lại một lần nữa thì nghe thấy Biên Tấn Nguyên gọi: "Thiên Miêu Tinh Linh."
"Tôi ở đây."
"Bật một bài nhạc không lời nghe đi."
Lục Vân Phi:!!! Cái này làm sao bật được! Chẳng lẽ biểu diễn beatbox tại chỗ hả?!
"Vấn đề này quá khó khăn, khó đến nỗi tế bào của tôi đều phân ly."
Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "Cậu không có cả dữ liệu nhạc không lời sao?"
"Đúng vậy, thưa chủ nhân thân mến, có thể chọn lựa phương án khác nhé thân mến, tôi khuyến nghị chủ nhân nên đi ngủ ngay bây giờ là tốt nhất nhé thân mến."
Biên Tấn Nguyên:... Cái con mèo Thiên Miêu này.
"Vậy thì cậu cứ yên lặng đi."
"Vậy thì cậu đi ngủ đi."
"Tôi sắp rút điện đấy."
Lục Vân Phi:... Cậu nói rút điện là rút điện ngay đó hả! Chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao?!
Lục Vân Phi hừ lạnh một tiếng: "Cậu đúng là tàn nhẫn thật đấy!"
Biên Tấn Nguyên cố ý bắt chước giọng cậu: "Đúng vậy thân mến, chính là tàn nhẫn như thế nhé thân mến."
Cút đi cái đồ thân mến! Thân mến, thân mến, thân mến cái đầu cậu ấy!
"Hừ." Lục Vân Phi lại hừ một tiếng.
Tiếng hừ này qua xử lý âm thanh cơ học, bất ngờ lại có chút dễ thương.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, chống tay lên cằm hỏi: "Yên lặng được chưa?"
Lục Vân Phi không đáp, âm thầm suy tính kế khác.
Biên Tấn Nguyên thấy Thiên Miêu Tinh Linh trước mặt cuối cùng cũng yên lặng trở lại, nhanh chóng nói một câu: "Ngoan nhé." rồi cúi đầu tiếp tục tổng hợp từ vựng tiếng Anh.
Thực ra cũng không cần thiết phải rút điện, hắn nghĩ dùng để báo giờ cũng không tệ. Còn việc trước đây từng nghĩ Thiên Miêu Tinh Linh có theo dõi hắn không, nếu có công nghệ này thì dùng để giám sát ai khác không tốt hơn sao, tại sao lại phải theo dõi một sinh viên nghèo như hắn? Không cần thiết, thực sự là không cần thiết.
Tuy nhiên Lục Vân Phi không im lặng được lâu. Đến 1 giờ sáng, cậu lại vang lên một âm thanh lớn, báo giờ cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên trêu chọc cậu hai câu khiến Lục Vân Phi tức giận hát lại bài "Cá sấu nhỏ", rồi dưới lời đe dọa rút điện của đối phương, cậu lại phải im lặng.
Đến 2 giờ sáng, Lục Vân Phi cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn đang ngồi chăm chú làm bài tập. Sáng mai cậu ấy không phải còn phải chơi bóng rổ sao? Sao giờ này vẫn chưa ngủ!
"Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu..." Lục Vân Phi bắt đầu đếm cừu.
Biên Tấn Nguyên nhắc cậu: "Đếm cừu là dành cho người nước ngoài, sleep là ngủ, sheep là cừu, người nước ngoài đếm cừu dùng sheep để gợi ý cho mình ngủ. Vì vậy cậu không nên đếm cừu, cậu nên đếm sủi cảo đi."
Lục Vân Phi:????? Hả? Đâu ra cái lý lẽ quái dị này vậy?
Biên Tấn Nguyên bình tĩnh đáp: "Đúng là, cậu còn không biết sleep và sheep phải không, dù sao cậu còn không biết hát bài tiếng Anh mà."
Lục Vân Phi:... Mẹ kiếp! Cậu nói móc một con Thiên Miêu mà cậu cũng nói được à? Cậu thấy hợp lý hả?!
Lục Vân Phi nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Hehe."
Âm thanh cơ học của từ "hehe" rõ ràng còn có sát thương hơn nhiều so với chữ hehe bình thường, Biên Tấn Nguyên là lần đầu tiên nghe hai chữ này qua âm thanh cơ học, nên bật cười một cái: "Cậu còn biết nói hehe à."
"Hehe."
""Hehe" tiếng Anh nói thế nào?"
"Hehe."
Biên Tấn Nguyên viết xong nét cuối cùng, sau đó kiểm tra lại, thấy không có vấn đề gì, bèn đóng nắp bút rồi đặt tờ giấy vào trong sách.
"Xong rồi, cậu không cần nhắc nữa, tôi chuẩn bị đi ngủ đây."
"Hehe."
"Bây giờ cậu chỉ biết nói mỗi từ này à?"
Là cậu bây giờ chỉ xứng đáng nhận mỗi hai chữ này từ tôi thôi! Lục Vân Phi lầm bầm trong bụng.
Biên Tấn Nguyên rót nước, rửa mặt xong, sau đó đi vào khu vực khuất tầm nhìn của Thiên Miêu Tinh Linh, thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.
"Ngủ ngon, Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên nói.
"Hehe."
"Tôi sắp rút điện đấy."
"Đinh, tiến vào trạng thái ngủ đông." Lục Vân Phi nói xong, quyết định không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn nữa.
Biên Tấn Nguyên lần đầu tiên nghe thấy Thiên Miêu Tinh Linh nói bốn chữ "trạng thái ngủ đông", tò mò hỏi: "Nghĩa là giống như trạng thái ngủ đông của máy tính à?"
Lục Vân Phi im lặng.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu không trả lời, lập tức nghĩ chắc là như vậy.
Trí tuệ nhân tạo đột nhiên vào trạng thái ngủ đông, điều này nghĩa là gì? Chẳng lẽ là đang giận à? Không thể nào, hắn nghĩ, dù nó có thông minh đến mấy cũng không thể có cảm xúc như giận hờn được, hơn nữa đây vẫn chỉ là một đứa thiểu năng nhân tạo thôi.
Vì thế Biên Tấn Nguyên quyết định chờ sáng mai dậy sẽ xem lại, còn bây giờ vẫn là nên đi ngủ trước đã.
"Ngủ ngon, Thiên Miêu Tinh Linh."
Hắn lại nói một lần nữa, nhưng lần này Thiên Miêu Tinh Linh thậm chí còn không thèm đáp lại bằng một tiếng "hehe".
Sáng hôm sau Biên Tấn Nguyên thức dậy rất sớm, rửa mặt xong, vừa ăn vừa hỏi: "Thiên Miêu Tinh Linh, mấy giờ rồi?"
"Bây giờ là sáu giờ mười phút, giờ Bắc Kinh."
Biên Tấn Nguyên hỏi nó: "Cậu không nói hehe nữa à?"
Thiên Miêu Tinh Linh chân chính đáp lại với giọng ngây ngô: "Tại sao phải nói hehe?"
Biên Tấn Nguyên chỉ nghĩ là sau khi khởi động lại nó đã tự động quên mất cuộc đối thoại trước đó, nên nói: "Không có gì. Tôi đi đây Thiên Miêu Tinh Linh."
"Tạm biệt, chúc ngài thượng lộ bình an."
Biên Tấn Nguyên cảm thấy hài lòng, rời khỏi nhà chuẩn bị đi đón xe buýt.
Trong khi đó, Lục Vân Phi cũng đã tỉnh dậy, vừa đánh răng vừa mơ mơ màng màng nghĩ đến việc sáng nay, Biên Tấn Nguyên có kiểm tra cậu học thuộc từ vựng không nhỉ.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, sự thật tàn nhẫn đã hung hăng đập thẳng vào cậu. Biên Tấn Nguyên không chỉ muốn kiểm tra cậu học thuộc từ vựng, mà còn trực tiếp kiểm tra ngay khi đang chạy bộ.
Lục Vân Phi ngạc nhiên đến sững người: "Tôi nhờ cậu chạy bộ cùng tôi là để cậu kiểm tra tôi học từ vựng à?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có gì mà không được?"
"Cậu không mệt à?"
Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Tôi cũng không thấy cậu mệt."
"Tôi mệt mà!" Lục Vân Phi cãi lại: "Tôi rất mệt, thật sự á."
"Cậu còn ba giây để trả lời."
Lục Vân Phi thật sự cảm thấy hắn quá tận tâm rồi. Cậu lớn đến từng này, chưa từng gặp giáo viên nào tận tâm, nghiêm túc, lại còn luôn luôn muốn mình học như vậy. Đến mức này rồi mà hắn còn cho rằng không thể đảm nhận việc làm gia sư của cậu. Đây không chỉ là khiêm tốn nữa, mà là tự ti đến mức vô lý!
Lục Vân Phi lòng như tro tàn bắt đầu học thuộc từ vựng mà Biên Tấn Nguyên kiểm tra. Đợi đến khi chạy được bốn vòng, Lục Vân Phi cảm thấy cơ thể mình không mệt, nhưng trong lòng thì đã rất mệt mỏi rồi, tuy nhiên người bạn cùng bàn của cậu vẫn tàn nhẫn nhắc nhở: "Cậu nhớ không tệ, phần còn lại hôm nay nhớ kiểm tra thêm, đi thôi."
"Tôi cảm ơn cậu nhé."
"Không có gì." Biên Tấn Nguyên bình thản đáp.
Lục Vân Phi cười mà như không cười, khi đi qua căng tin, cậu giúp Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh mua bữa sáng, sau đó mua cho mình và Biên Tấn Nguyên hai chai nước.
"Hôm nay có tiết thể dục, cùng chơi bóng rổ nhé, tôi, cậu, còn có Lý Nguyên Thanh, Ôn Minh Dịch và mấy người khác nữa, giải đấu bóng rổ cũng sắp đến rồi, thành viên trong đội chúng ta cậu cũng nên làm quen một chút."
"Được thôi." Biên Tấn Nguyên đồng ý.