Biên Tấn Nguyên cười nhẹ trả lời: "Vậy thì tôi thật sự không có thời gian rồi."
Hắn nhìn Lục Vân Phi: "Dù sao thì cứ thế này đi, phần còn lại để sau kỳ thi tháng rồi nói tiếp."
"Còn chờ thi tháng xong sao, cậu rõ ràng chỉ đổi lời từ chối tôi một cách uyển chuyển thôi."
"Lúc này cậu lại không tin tưởng vào chính mình sao?"
Lục Vân Phi thở dài bất lực: "Bạn học Biên, cậu biết con người quý ở chỗ nào không? Quý ở chỗ tôi tự biết thân biết phận đó. Trình độ tiếng Anh của tôi như thế nào chẳng lẽ tôi không tự biết sao?"
Lời này thật sự rất cay đắng, Biên Tấn Nguyên khuyên cậu: "Có lẽ cậu có thể tin tưởng tôi."
"Tin cậu thật sự không muốn làm gia sư cho tôi? Tôi tin đấy."
Biên Tấn Nguyên bật cười, nhìn gương mặt u sầu chán nản của Lục Vân Phi, quyết định kết thúc chủ đề này.
"Vừa nãy không phải cậu muốn tôi sửa bài tập trang thứ tư sao? Đưa tôi đi."
Lục Vân Phi thầm nghĩ sửa bài tập gì chứ, bây giờ cậu còn tâm trạng nào mà sửa bài tập nữa. Làm gia sư cho cậu là chuyện gì khó nói đến thế sao? Phải từ chối đến mức này à? Lục Vân Phi bực bội đưa cuốn vở ra, suy nghĩ đến một kế sách khác, nếu cách này không được thì đổi cách khác vậy.
Tuy nhiên cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách nào khác thì thấy Biên Tấn Nguyên đưa cuốn vở lại, chỉ vào hai bài trong đó và nói: "Hai bài này làm sai rồi."
Lục Vân Phi lập tức chú ý vào cuốn vở, nhìn kỹ hồi lâu rồi nghi ngờ hỏi: "Sai ở chỗ nào?"
Biên Tấn Nguyên lớn thế này thật ra chưa từng giảng bài cho ai, điều này rất bình thường. Bản tính hắn không phải là người hòa đồng dễ nói chuyện, việc từ chối người khác đối với người bình thường có thể vì mặt mũi mà khó mở lời, còn đối với hắn lại là chuyện rất đơn giản.
Nhưng điều này không cản trở hắn có năng khiếu trong lĩnh vực này. Lục Vân Phi nghe hắn phân tích rõ ràng nhanh chóng hiểu ra: "Vậy nên chỗ này kiểm tra không phải là cụm từ, mà là ý nghĩa của nó, "in" ở đây được sử dụng như một giới từ riêng."
"Đúng vậy." Biên Tấn Nguyên đáp.
"Điều này cậu có thể kết hợp với ngữ cảnh để xác định." Biên Tấn Nguyên nói, nhanh chóng viết ra bốn câu ví dụ: "Ví dụ như bốn câu này, hai câu này rõ ràng kiểm tra cụm từ kết hợp, nên cậu phải chọn "on", hai câu này rõ ràng là ý nghĩa bản thân của nó, kết hợp với giới từ "in" thì dịch sẽ tốt hơn."
Lục Vân Phi gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Vậy cậu thử xem bốn câu này nên điền như thế nào." Biên Tấn Nguyên nói, rồi viết thêm bốn câu nữa.
Lục Vân Phi cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Cậu không cần suy nghĩ gì luôn à, cứ như thế mà viết ra được."
"Khi nào cậu có thể dùng cụm từ tiếng Anh như thành ngữ tiếng Trung, thì chắc chắn cậu sẽ vượt qua mức trung bình."
Lục Vân Phi nghĩ đây đúng là chuyện viển vông, cậu nhìn bốn câu trên giấy, suy nghĩ kỹ một lúc: "Ngoài câu thứ ba là "in", còn lại đều là "on", đúng không?"
"Không tệ, xem ra đã nắm vững rồi. Vậy xem câu tiếp theo..."
Lục Vân Phi còn đang hăng say học cụm từ, bên kia, diễn đàn của trường lại nổi lên một bài đăng.
"Chuyện chưa từng thấy! Biên học thần lại giảng bài cho người khác!"
Bài đăng: Ôi trời ơi!!! Đời này thật sự có chuyện như vậy!! Tôi luôn nghĩ rằng Biên học thần lạnh lùng như thế sẽ không bao giờ giảng bài cho ai, dù sao cũng có rất nhiều cô gái đến hỏi bài cậu ấy, cậu ấy không thèm nhìn, chỉ nói là không có thời gian. Không ngờ cậu ấy cũng giảng bài cho người khác!!!
Tôi là số 1: Tranh thủ ngồi hàng đầu, hóng chuyện.
Còn lâu mới được nghỉ: Nam thần giảng bài cho ai? Ai có mặt mũi lớn thế.
Sườn xào chua ngọt: Đoán bừa là Lục Vân Phi đi, lần trước không phải có người tiết lộ học thần cho cậu ấy nghe chính tả sao?
Vừa nói vừa cười: Cái lầu lần trước của tôi à!!! Nếu thật sự là Lục Vân Phi, tôi mất một tỷ!!!
Tôi là chủ thớt: Lầu trên, mặc dù tàn nhẫn, nhưng quả thật là Lục Vân Phi.
Vừa nói vừa cười: A a a a a!!!! DooDoo Deer rốt cuộc là tên khốn nào! Đứng ra đây tôi đảm bảo không đánh chết cậu!!
Lục Vân Phi hắt xì một cái, Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Vân Phi bình tĩnh nói: "Không sao, cậu nói tiếp đi."
Bên kia bài đăng vẫn đang tiếp tục nóng lên.
Hoa tai Hồng Bảo Thạch: Tôi không tin, chụp ảnh xem nào.
Tôi là chủ thớt: Không dám, sợ chết, cảm ơn.
Ếch nhảy xuống giữa ao: Chụp lén đi!
Tôi là chủ thớt: Tôi không làm được, cậu làm được thì cậu làm đi.
Ếch nhảy xuống giữa ao:......
Jasmine: Vậy nên Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi có mối quan hệ tốt đúng không?
Tôi là chủ thớt: Chắc vậy, cũng không thấy học thần giảng bài cho người khác.
Kỳ biến ngẫu bất biến: Có khi nào học thần chỉ không giảng bài cho nữ sinh, còn nam sinh thì được không.
Tôi là chủ thớt: Nào, các nam tử hán đội mũ bảo hiểm lên, tôi cho các cậu một sân khấu, thử xem.
Kỳ biến ngẫu bất biến: Đáng tiếc, tôi cũng là nữ sinh.
Mọi người sôi nổi thảo luận, trong khi Jasmine thì nắm chặt điện thoại, nhìn câu trả lời của chủ thớt.
Buổi sáng của Lục Vân Phi trôi qua trong việc học, làm bài tập và ôn từ vựng tiếng Anh. Biên Tấn Nguyên thậm chí còn kiểm tra lại bài viết chính tả của cậu, khiến Lục Vân Phi sợ hãi mà suýt viết sai.
"Tôi tưởng cậu đã quen với việc viết chính tả hàng ngày rồi." Biên Tấn Nguyên nói nhẹ nhàng.
"Quen là không thể nào, mãi mãi không thể nào."
Biên Tấn Nguyên thấy PTSD tiếng Anh của cậu thật sự nghiêm trọng, chỉ có thể động viên cậu: "Cố lên."
Buổi trưa, Biên Tấn Nguyên vẫn đúng giờ rời khỏi lớp học để đi làm thêm. Lục Vân Phi cùng Ôn Minh Dịch và Lý Nguyên Thanh cũng tiếp tục sau khi ăn cơm xong, đi tìm địa điểm làm thêm của hắn.
Họ dự định trong ba ngày sẽ kiểm tra hết tất cả các tiệm trà sữa xung quanh trường, bao gồm cả các tiệm bánh ngọt. Nếu không có thì sẽ chuyển sang các trung tâm thương mại lớn trong khu vực.
Một giờ bốn mươi, Lục Vân Phi trở về trường đầu tiên, vẫn không có kết quả gì. Lần đầu tiên cậu cảm thấy khu vực này nhiều đường thật, ba rẽ hai rẽ, có thể kết hợp thành nhiều con đường khác nhau.
Cậu đang chuẩn bị vào lớp thì đột nhiên nghe có người gọi mình, Lục Vân Phi quay đầu lại thì thấy một cô gái mà cậu không quen biết.
Cô gái trông rất dễ thương, mặt trái xoan lông mày lá liễu, môi thì mỉm cười, trông rất dịu dàng. Lục Vân Phi chú ý thấy tóc cô nàng xõa xuống. Trường Nhất Trung không nghiêm ngặt đến mức yêu cầu nữ sinh phải cắt tóc ngắn, nhưng cũng không cho phép xõa tóc. Những nữ sinh tóc dài thường buộc tóc đuôi ngựa hoặc búi tóc gọn gàng.
Nhìn thế này, Lục Vân Phi nghĩ rằng cô gái trước mặt chắc chắn cố ý làm mình trông đẹp hơn.
Cậu đi tới hỏi cô nàng: "Cậu biết tôi à?"
Cô gái gật đầu: "Cậu khá nổi tiếng trong trường đấy."
Điều này cũng đúng, dù sao vẻ ngoài và thành tích của cậu đều nổi bật, từ đợt huấn luyện quân sự,cậu đã là nhân vật nổi tiếng rồi.
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Lục Vân Phi hỏi.
Cô gái suy nghĩ một lúc, ngại ngùng mím môi nhỏ giọng nói: "Cậu và Biên Tấn Nguyên bây giờ là bạn cùng bàn phải không?"
Lục Vân Phi mơ hồ cảm thấy bản thân dường như đã đoán ra điều gì.