Lục Vân Phi trong lòng nghĩ, điều này bảo cậu làm sao mà chứng minh đây? Thậm chí cậu còn chưa chắc vẽ được một bức tranh hẳn hoi nữa, cậu có phải Leonardo da Vinci đâu.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu không nói gì, bèn bưng khay đến đặt trước mặt Song Song.
Song Song đang đọc truyện, thấy họ đến thì ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên xoa đầu cậu rồi nói với nhóc: "Đây là bạn học của anh, ngồi đối diện với em. Nếu em có chuyện gì có thể nói với anh ấy."
Lục Vân Phi cười, vẫy tay chào Song Song, cậu bé cũng cười đáp lại: "Chào anh!"
"Chào em." Lục Vân Phi nhìn cậu bé trắng trẻo ngồi trước mặt, thật ra cậu và Song Song đã rất quen thuộc rồi. Dù sao phần lớn thời gian ở nhà Biên Tấn Nguyên cậu bé vẫn hay chơi với Thiên Miêu Tinh Linh. Chỉ là bình thường cậu đều thấy cậu bé thông qua Thiên Miêu Tinh Linh, còn bây giờ là lần đầu tiên đứng trước mặt cậu bé với tư cách là Lục Vân Phi.
Cậu theo thói quen xã giao hỏi: "Em tên là gì?"
Song Song liếc nhìn anh trai mình, thấy Biên Tấn Nguyên gật đầu mới nhẹ nhàng đáp: "Em tên là Song Song."
"Song trong câu "thành đôi thành cặp" có đúng không?"
Song Song không hiểu, đành ngước lên nhìn anh trai cầu cứu.
"Đúng rồi." Biên Tấn Nguyên ôn tồn nói: "Em cứ ngồi đi, lát nữa anh kiểm tra em viết chính tả."
"Dạ."
Biên Tấn Nguyên dặn dò Song Song vài câu rồi rời đi.
Lục Vân Phi ngồi đối diện Song Song, cẩn thận quan sát cậu bé. Quả nhiên giống như cậu thấy qua Thiên Miêu Tinh Linh, Song Song là một cậu bé rất đáng yêu với nước da trắng mịn, mái tóc đen nhánh, tính cách có vẻ hiền lành.
Cậu chủ động đẩy chiếc bánh kem của mình tới: "Em ăn bánh kem không?"
Song Song lắc đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em ăn rồi ạ."
"Ăn thêm cái nữa đi."
"Anh trai bảo một ngày chỉ được ăn một cái thôi ạ, ăn nhiều sẽ bị sâu răng."
Nghe vậy, Lục Vân Phi bèn rút lại bánh kem: "Vậy anh ăn một mình nhé. Anh ngồi đối diện ăn, em có thèm không?"
Song Song lắc đầu, chống cằm nói: "Ăn rồi thì không thèm nữa đâu ạ."
Lục Vân Phi lúc này mới yên tâm ăn bánh.
Cậu vừa ăn bánh vừa lấy ra mấy bài tập còn chưa xong để làm bài tập về nhà. Đang làm dở thì cảm thấy có ai đó tiến lại gần, ngẩng đầu lên thì thấy Biên Tấn Nguyên đặt một tờ giấy lên bài kiểm tra của mình.
"Viết đi."
Lục Vân Phi xoay xoay cây bút trong tay: "Vậy cậu nhìn cho kỹ nhé."
Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Rửa mắt mong chờ."
Nói xong, hắn quay lại chỗ quầy thu ngân.
Lục Vân Phi cầm bút, bắt đầu viết chính tả.
Song Song tò mò tiến lại gần, hỏi cậu: "Đây là pinyin (bính âm) ạ? B... B..."
Cậu bé nghiêng đầu, vẻ mặt băn khoăn, "Cái này đánh vần thế nào ạ?"
Lục Vân Phi cười, "Đây không phải là bính âm, đây là tiếng Anh."
Song Song thắc mắc: "Nhìn giống bính âm thế ạ?."
"Nhưng em xem không hiểu đúng không?"
Song Song gật đầu.
Lục Vân Phi thở dài: "Anh xem cũng không hiểu."
Song Song cười khúc khích, mắt cười cong lên hỏi: "Anh lớn thế này mà cũng không hiểu ạ?"
"Tiếng Anh ấy mà, không liên quan gì đến tuổi tác cả. Em còn nhỏ nên chưa hiểu được nỗi sợ này đâu."
"Vậy anh trai em có hiểu không?" Song Song hỏi cậu.
"Anh trai em đương nhiên hiểu rồi. Anh trai em ấy hả, chẳng khác gì người nước ngoài đâu."
"Anh trai em không phải là người nước ngoài!" Song Song nhấn mạnh.
"Đương nhiên anh trai em không phải rồi, người nước ngoài còn chẳng học ngữ pháp, anh trai em còn giỏi ngữ pháp nữa mà."
Lục Vân Phi vừa nói vừa lắc đầu, tiếp tục viết chính tả.
Song Song nằm bò trên bàn nhìn cậu viết, thỉnh thoảng uống một ngụm đồ uống, trông rất ngoan ngoãn.
Lục Vân Phi không mất nhiều thời gian để hoàn thành bài viết chính tả này. Cậu nhìn quanh, thấy Biên Tấn Nguyên vẫn đang bận rộn nên không vội nộp bài ngay. Đợi đến khi hắn rảnh rỗi cậu mới cầm tờ giấy đứng lên, nói với Song Song: "Em ngồi đây ngoan nhé, anh đi nộp bài cho anh trai em."
Song Song gật đầu.
Lục Vân Phi hỏi: "Em muốn ăn gì không? Anh lấy cho."
"Không cần đâu ạ, lát nữa đến giờ ăn cơm rồi ạ." Song Song đáp.
Thấy vậy Lục Vân Phi cũng không hỏi thêm, trực tiếp bước về phía Biên Tấn Nguyên.
Biên Tấn Nguyên nhận bài kiểm tra từ Lục Vân Phi xem qua: "Không tệ, cậu nhớ kỹ đấy."
"Đương nhiên rồi." Lục Vân Phi tự đắc, "Không thì làm sao dám đến đây chứ."
Biên Tấn Nguyên lấy từ ngăn kéo của quầy thu ngân ra cây bút màu đỏ, đánh dấu từng chỗ rồi cho điểm 100, sau đó đưa lại cho cậu: "Cố gắng lên nhé."
"Không thành vấn đề."
Buổi trưa, đồng nghiệp của Biên Tấn Nguyên gọi đồ ăn ngoài, hỏi hắn muốn ăn gì, Biên Tấn Nguyên chỉ nói "không cần" rồi bước đến bàn của Lục Vân Phi và Song Song.
Lúc đó, Lục Vân Phi đang kể chuyện xưa trong truyện cho Song Song, cậu bé chăm chú nghe, thỉnh thoảng còn thốt lên "Wow" đầy kinh ngạc.
Đợi Lục Vân Phi kể xong một đoạn, Biên Tấn Nguyên mới xen vào: "Ăn trưa không?"
"Ăn chứ." Lục Vân Phi đặt quyển truyện xuống: "Ăn gì đây?"
Biên Tấn Nguyên quay sang hỏi em trai mình: "Song Song muốn ăn gì?"
Song Song bị anh hỏi bất ngờ nhất thời không trả lời được, vì cậu bé vừa rồi chỉ tập trung nghe kể chuyện, không hề nghĩ đến vấn đề này. Nhưng Lục Vân Phi lại nhớ đến chuyện tối qua Triệu Vũ Bằng cố ý làm Song Song thèm ăn: "Ăn KFC đi, trẻ con chẳng phải đều thích cái này sao? Gọi cho Song Song một phần dành cho trẻ em, còn tặng kèm cả đồ chơi nữa."
Song Song được nhắc đến, lập tức nhớ tới chiếc bánh hamburger mà Triệu Vũ Bằng ăn hôm qua, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của bánh hamburger. Vì thế cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, ngập ngừng hỏi: "Anh ơi, em có thể ăn hamburger không?"
Biên Tấn Nguyên luôn rất cưng chiều người em duy nhất của mình. Bản thân hắn thường không tiêu nhiều tiền, nhưng lại không hề tiếc khi chi cho Song Song, chỉ là...
Hắn nhìn sang Lục Vân Phi: "Cậu có thể ăn nó không?"
Lục Vân Phi tất nhiên là có thể: Đây chẳng phải nói thừa sao? Ai mà không thích gà rán chứ? Tôi thích lắm đấy."
"Vậy đi thôi, gần đây có một tiệm KFC."
Vào cửa hàng, Lục Vân Phi hỏi Biên Tấn Nguyên muốn ăn gì, sau đó để hắn dẫn Song Song lên lầu hai tìm chỗ ngồi, còn mình thì cầm điện thoại gọi món. Hôm nay cậu đến tìm Biên Tấn Nguyên, ngoài việc viết chính tả, còn có một việc là mời Song Song ăn cơm.
Lục Vân Phi nhớ lại cảnh tối qua Triệu Vũ Bằng cố ý làm Song Song thèm ăn liền cảm thấy bực bội. Chẳng phải chỉ là KFC thôi sao? Hôm nay cậu nhất định sẽ cho Song Song ăn thoải mái. Đến khi nhận đủ đồ ăn, Lục Vân Phi mới nhận ra khay nhiều quá, không thể mang hết đi được.
"Chị ơi, chị có thể giúp em gói hết đống này lại được không?" Lục Vân Phi nhanh trí.
Cô gái đối diện nghe vậy thì gật đầu, lấy ra một cái túi lớn lần lượt đóng gói cho cậu. Sau đó cô ấy gói đồ uống và kem Sundae riêng đưa cho cậu. Lục Vân Phi nói cảm ơn rồi xách chiếc túi đầy ắp thức ăn, trông chẳng khác gì anh chàng giao đồ ăn hết.
Khoảnh khắc Biên Tấn Nguyên thấy Lục Vân Phi xách túi đồ xuất hiện, hắn hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên như vậy, khó tin mà nhìn bạn cùng bàn của mình: "Cậu ăn khỏe ghê đấy."
Lục Vân Phi không ngại việc bị hiểu lầm, cười đáp: "Cũng tạm thôi."
Nhưng đây đâu phải là "cũng tạm", Biên Tấn Nguyên nhìn túi đồ ăn đặt trên bàn, không ngờ bạn cùng bàn với dáng vẻ mảnh khảnh này lại có thể ăn nhiều đến vậy. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tuy nhiên suy nghĩ này của Biên Tấn Nguyên không kéo dài quá lâu, vì khi giúp Lục Vân Phi lấy đồ ăn ra từ túi, hắn lại phát hiện cậu mua rất nhiều món ăn vặt dành cho trẻ em.
Lục Vân Phi tự nhiên đặt những món ăn đó trước mặt Song Song, sau đó bày những món khác ra giữa bàn và cất túi đi.
Biên Tấn Nguyên không tự chủ nhíu mày: "Không phải nói chỉ mua phần ăn trẻ em thôi sao? Sao còn mua thêm những thứ này nữa?"
"Quà gặp mặt mà." Lục Vân Phi đưa sữa cho Song Song, "Cẩn thận nóng đấy nhé."
Song Song vội vàng đưa tay nhận lấy.
Lục Vân Phi lúc này mới quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên: "Lần đầu tiên tôi gặp em trai cậu, chẳng lẽ không nên thể hiện chút gì đó sao? Hơn nữa Song Song vừa mới giám sát tôi viết chính tả xong, giám thị một lần thì phải có tiền thưởng, không có lý gì giám thị ngoài trường lại không có."
Biên Tấn Nguyên thấy đây đúng là ngụy biện: "Cậu tính tiền xem, mấy món này coi như tôi mua."
Lục Vân Phi bĩu môi: "Cậu thế này thì mất vui rồi. Vậy cậu cũng tính tiền đi, xem việc cậu giám sát tôi viết chính tả ngoài giờ học đáng bao nhiêu tiền, tôi bao luôn cả tháng."
"Không giống nhau, tôi chỉ là tiện tay giúp cậu thôi, còn cậu thì..."
"Thôi đi." Lục Vân Phi ngắt lời hắn: "Tiện tay? Hôm nay trường nghỉ, cậu tiện tay cái gì? Hôm nay cậu làm việc chính là nhân viên tiệm bánh ngọt, tiệm bánh của cậu tiên tiến vậy sao? Còn kiêm cả việc kiểm tra chính tả tiếng Anh nữa à?"
Biên Tấn Nguyên bị cậu nói cho không biết phản bác thế nào.
Lục Vân Phi uống một ngụm cà phê sữa tuyết, tiếp tục nói: "Nhà tôi thuê gia sư tiếng Anh giá 1,000 tệ một giờ, chưa tới một giờ nhưng vượt quá nửa giờ thì vẫn tính tròn một giờ. Tôi tính sơ sơ, chỉ riêng hôm qua với hôm nay cũng khoảng 2,000 tệ rồi, trừ đi mấy món này thì tôi vẫn còn nợ cậu một nghìn mấy trăm tệ nữa nhỉ, tôi chuyển khoản qua WeChat cho cậu nhé."
Lục Vân Phi nói rồi lấy điện thoại ra, nhưng chưa kịp mở khóa thì đã bị Biên Tấn Nguyên giữ tay lại.
Lục Vân Phi ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Sao vậy thầy Biên? Không thích chuyển khoản qua WeChat à? Vậy chúng ta giao dịch qua Alipay cũng được."
Biên Tấn Nguyên:...
Biên Tấn Nguyên bất lực nói: "Ăn cơm đi."
"Đừng mà, thầy Biên không phải muốn tính tiền với em sao? Để em thanh toán trước đã."
Biên Tấn Nguyên mệt mỏi: "Ăn cơm đi."
"Vậy còn tính tiền không?"
"Nếu cậu còn hỏi nữa, lát nữa về cậu phải giúp Lý Hoa viết đơn xin làm tình nguyện viên đấy."
Lục Vân Phi:...
Khí thế của Lục Vân Phi ngay lập tức giảm xuống.
Cậu thà tiếp tục viết chính tả còn hơn giúp Lý Hoa – cái tên tâm cơ boy này viết đơn! Bao nhiêu năm rồi, các học sinh từng giúp cậu ta làm "ngòi bút" bây giờ con cái đều đã lớn, vậy mà cậu ta vẫn cần người khác viết thư, xin làm tình nguyện viên, trả lời email giúp. Đúng là không có chí tiến thủ, ham ăn biếng làm mà!