Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Chương 20




Khương Phương là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang, tóc uốn xoăn lượn sóng, mang giày cao gót nhỏ, tay và cổ đầy trang sức bằng vàng.

Vừa thấy mẹ mình đến, Triệu Vũ Bằng liền vội đẩy Biên Tiệp sang một bên rồi chạy đến ôm lấy bà, khóc nức nở, vừa khóc vừa mách lẻo.

Thấy con trai mình khóc đến tội nghiệp, Khương Phương tức giận nói: "Biên Tấn Nguyên, chuyện này là sao đây? Cậu làm anh như vậy đó hả? Đánh em trai, cậu chỉ giỏi mỗi việc này thôi sao?!"

Lục Vân Phi khẽ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ con trai bà còn giỏi hơn nhiều đấy, ngay cả bánh của người khác cũng dám trộm, còn vu oan cho em trai người ta nữa.

Biên Tiệp dù tính tình mềm mỏng nhưng luôn bảo vệ Biên Tấn Nguyên, bà lập tức lên tiếng: "Tiểu Nguyên sẽ không vô cớ ra tay, chắc chắn là có lý do."

"Lý do gì? Dù là lý do gì thì nó cũng không được đánh Bằng Bằng. Nó bao lớn, Bằng Bằng bao lớn, không nhường nhịn Bằng Bằng thì thôi lại còn bắt nạt thằng bé! Tôi không cần biết, cô phải bắt nó xin lỗi Bằng Bằng!"

Song Song tức tối chạy đến trước mặt Biên Tấn Nguyên, hô to với Khương Phương: "Anh Bằng Bằng đã làm rơi bánh kem."

"Một cái bánh kem thì đáng bao nhiêu? Tôi đưa tiền cho cô được chứ, Biên Tấn Nguyên, cậu phải xin lỗi con trai tôi!"

"Một cái bánh kem tất nhiên không đáng bao nhiêu." Biên Tấn Nguyên bình thản nói, "Nhưng con trai bà không thiếu tiền, mà là thiếu sự dạy dỗ."

Biên Tấn Nguyên tiến lên trước mặt Khương Phương, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi đánh nó? Vì nó không có giáo dục. Đến nhà người khác làm khách, không biết quy củ, giành đồ với Song Song, đây là thứ nhất. Tôi đã nói bánh không có phần của nó, nó không hỏi mà tự lấy, đó là trộm cắp, đây là thứ hai. Ăn trộm bánh, Song Song không cho nó lấy, bánh rơi vỡ, nó lại đổ lỗi cho Song Song, vu oan giá họa, đây là thứ ba. Nếu bà không dạy nó, thì bây giờ nó ở nhà tôi, tôi sẽ thay bà dạy dỗ nó, tránh cho sau này lớn lên vi phạm pháp luật."

Khương Phương nghe mà tức đến bật cười: "Nhà cậu? Cậu còn nhà nào nữa? Đây là nhà anh tôi! Là nhà họ Khương chúng tôi!"

"Đây chính là nhà thằng bé!" Biên Tiệp nghiêm giọng nói: "Khương Phương, nói chuyện phải chú ý, đừng ép tôi đuổi cô ra ngoài!"

"Tôi nói sai chỗ nào chứ, chẳng lẽ nó không phải là..."

Biên Tiệp tiến lên một bước, cắt ngang lời bà ta rồi đẩy bà ta ra ngoài.

"Bà bị lú lẫn rồi!" Khương Phương vừa kháng cự vừa la hét: "Nhìn lại hoàn cảnh của mình bây giờ đi, còn bận tâm đến nó!"

"Không cần bà lo!"

Biên Tấn Nguyên thấy Khương Phương và Khương Kiến đều thật vô vị. Tất nhiên hắn biết mình không phải là con trai của Biên Tiệp, hắn chuyển đến nhà Biên Tiệp khi đã tám tuổi, luôn gọi bà là "dì", làm sao có thể thật sự nghĩ mình là con của Biên Tiệp được chứ? Chuyện này không cần nhắc đi nhắc lại, hắn từng phút từng giây luôn rõ ràng. Nhưng thế thì sao? Hắn và Biên Tiệp đều có chung người thân, cả hai đều là người nhà của mẹ hắn, vậy nên cũng là người nhà của nhau.

Tất nhiên, loại người Khương Phương làm sao mà hiểu được.

Biên Tấn Nguyên tiến lên một bước, kéo Biên Tiệp lại rồi đẩy Khương Phương ra ngoài. Khương Phương không chống lại được sức mạnh của hắn, Triệu Vũ Bằng muốn giúp mẹ mình nhưng khi bị Biên Tấn Nguyên liếc mắt một cái, cậu ta lập tức không dám động đậy nữa.

Biên Tấn Nguyên kéo Khương Phương ra ngoài, lạnh giọng nói: "Về nhà dạy dỗ con trai mình cho tốt, lần sau đến nhà tôi mà nó vẫn như vậy, tôi không ngại dạy nó thêm lần nữa đâu, không cần cảm ơn."

"Cậu..." Khương Phương chỉ tay vào hắn, "Cậu đúng là không phải người!"

"Còn bà thì không là cái thứ gì cả."

"Biên Tiệp, cô không quản lý cháu mình à!"

Biên Tiệp nhìn bà ta, nhẹ nhàng khuyên: "A Phương, bà là người lớn, nó chỉ là một đứa trẻ, bà so đo với trẻ con làm gì."

"Đây là trẻ con sao? Có đứa trẻ nào mà ngang ngược như thế này không chứ!"

Biên Tiệp mỉm cười: "Tiểu Nguyên nhà chúng tôi thật ra rất ngoan."

Khương Phương bị bà làm cho tức không nói nên lời, "Được, được, cô bảo vệ nó phải không? Được, tôi xem cô cũng giỏi rồi đấy. Biên Tiệp, anh tôi chết rồi, cô định không coi người nhà họ Khương chúng tôi là người thân nữa à?"

"Tất nhiên là không phải." Biên Tiệp phủ nhận: "A Phương, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết phải tranh cãi với trẻ con, trời cũng tối rồi, bà nên đưa Bằng Bằng về nhà đi."

"Nó còn chưa xin lỗi Bằng Bằng, tôi về làm gì!"

Biên Tấn Nguyên chẳng thèm để ý, quay vào trong nhà đẩy Triệu Vũ Bằng ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Khương Phương sững sờ, Biên Tiệp cũng có chút ngạc nhiên, "Tiểu Nguyên, làm vậy không tốt đâu?"

"Không sao đâu." Biên Tấn Nguyên trấn an bà.

"Anh ơi, cặp sách." Song Song chỉ về phía ghế sofa.

Biên Tấn Nguyên lúc này mới nhận ra cặp sách của Triệu Vũ Bằng vẫn còn trên ghế.

Khương Phương bắt đầu đập cửa, vừa đập vừa la hét: "Biên Tiệp, mở cửa ra, thế này là sao chứ, mở cửa ra!"

Tiếng động quá lớn khiến những cư dân khác trong sân tò mò, họ lần lượt mở cửa thò đầu ra xem có chuyện gì xảy ra.

Biên Tấn Nguyên mở cửa lạnh lùng liếc nhìn Khương Phương, bà ta không khỏi rùng mình, tay dừng lại giữa không trung.

Biên Tấn Nguyên đưa cặp sách ra: "Cầm lấy rồi đi đi, lần sau ít đến thôi."

Nói xong, hắn lại đóng cửa.

Lần này Khương Phương không còn đập cửa nữa, đưa cặp sách cho con trai mình, do dự một lúc rồi kéo cậu ta đi.

Triệu Vũ Bằng hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta về nhà à?"

"Ừ."

"Nhưng mẹ ơi, mông con đau."

Khương Phương vừa thương xót vừa bất lực: "Đã bảo con đừng chọc vào nó rồi, đó là một ngôi sao chổi, ai gần nó là gặp xui xẻo, sau này tránh xa nó ra."

Triệu Vũ Bằng xoa xoa mông, ấm ức đáp: "Vâng."

Lục Vân Phi xem một trận kịch chỉ thấy quá hấp dẫn, chả trách mẹ cậu lại thích xem phim truyền hình gia đình như thế, quả thật cũng có chút thú vị. Những đứa trẻ hư thế này cần phải dạy dỗ. Nếu không sửa sai từ nhỏ, chẳng lẽ đợi nó lớn lên vi phạm pháp luật thì mới dạy dỗ sao?

Tuy nhiên, khi Lục Vân Phi nhớ lại câu Khương Phương nói lúc nãy "Nhà cậu? Cậu còn nhà nào nữa?" lập tức cảm thấy tức giận. Cả họ Khương đều là hạng người gì không biết, chú thì suốt ngày nghĩ đến chuyện bắt chị dâu tái hôn, cô em chồng thì gọi thẳng tên chị dâu, một người mắng Biên Tấn Nguyên là ngôi sao chổi, một người lại chế nhạo Biên Tấn Nguyên không có nhà, đúng là không ra gì.

Biên Tấn Nguyên rõ ràng không để ý đến những điều này, hắn nhặt chiếc bánh bị vỡ ném vào thùng rác, rồi chuẩn bị lau nhà.

Biên Tiệp giữ lấy cây lau nhà, nói với hắn: "Những gì dì của con nói, con đừng để bụng."

Biên Tấn Nguyên cười nhạt: "Có bao giờ con để bụng những lời như thế này? Dì đừng lo, con không phải là trẻ con nữa rồi."

Lúc này Biên Tiệp mới yên tâm: "Nhưng Tiểu Nguyên à, Song Song có lỗi, con đánh nó thì không sao, Song Song là em trai con, con có quyền dạy dỗ nó. Nhưng Bằng Bằng dù sao cũng không phải là con nhà chúng ta, con đánh nó, thật sự là không nên."

"Nó làm sai thì phải có người dạy dỗ nó. Nếu nó không làm những việc đó trong nhà mình, con còn chẳng muốn bận tâm. Nhưng nó làm sai ở nhà mình, con đương nhiên có quyền can thiệp. Con và Triệu Vũ Bằng không phải thân thích, con cũng không cần nuông chiều nó."

"Nhưng con làm như vậy dễ bị người ta nói lời không hay."

"Con không quan tâm." Biên Tấn Nguyên bình thản nói: "Được rồi dì, con phải lau nhà."

Biên Tiệp đành buông cây lau nhà, nhìn hắn cầm cây lau bước đến trước tủ lạnh lau đi lớp kem dính trên sàn.

Biên Tiệp nhìn sườn mặt của hắn, mơ hồ nhớ đến chị gái mình. Bà nhớ khi đó, Biên Đình đang mang thai trở về nhà, bà ngạc nhiên nhìn chị bà rồi hỏi: "Bố của đứa trẻ đâu?"

Biên Đình chỉ nói: "Đã không còn nữa rồi."

"Vậy chị có muốn sinh đứa bé ra không?"

"Chị muốn." Biên Đình mỉm cười.

"Nhưng chị chưa kết hôn, nếu sinh con thì người ta sẽ nghĩ như thế nào về chị đây, chị còn định kết hôn nữa không?"

Khi đó, Biên Đình cũng bình thản nói: "Chị không quan tâm người khác nghĩ gì về chị, còn chuyện chị có kết hôn hay không, thì đành phó mặc cho số phận thôi."

Thằng bé thực ra rất giống chị mình, Biên Tiệp nghĩ, nhưng đôi khi cũng không giống lắm. Nhìn cháu trai của mình, Biên Tiệp mơ hồ cảm thấy rằng người đàn ông mà chị mình yêu chắc hẳn rất xuất sắc, vì thế nên con trai của họ mới tài giỏi như thế này, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể tự mình lo liệu mọi chuyện.

Nếu như cha mẹ nó còn sống chắc chắn sẽ cho nó một cuộc sống tốt hơn, không đến nỗi như mình, phải để nó chịu thiệt thòi đến vậy.

Bà có chút xót xa cho cháu trai, quay lưng đi ra ngoài nhà tiếp tục giặt nốt bộ quần áo cuối cùng.