Chiếc bánh này vốn dĩ Lục Vân Phi mua để tặng Biên Tấn Nguyên, nhưng cậu sợ nếu bất ngờ tặng một chiếc bánh nguyên vẹn thì Biên Tấn Nguyên sẽ không nhận, nên mới làm nền trước. Giờ việc chuẩn bị đã xong, dĩ nhiên chiếc bánh phải quay lại với công dụng chính của nó rồi.
"Cậu đối xử với cậu ấy tốt thật đó. Giờ các cậu thế nào rồi? Hòa thuận với nhau chứ?"
"Ừ, cậu ấy còn bắt đầu giám sát tớ học từ vựng nữa. Tớ không đối xử tốt với cậu ấy thì sao mà được."
"Vân Phi, tớ cũng có thể giám sát cậu học từ vựng mà."
Lục Vân Phi cười lạnh một tiếng, "Thôi đi, cậu đâu có đủ kiên nhẫn. Cậu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tớ chẳng thèm."
Lý Nguyên Thanh xấu hổ gãi mũi, "Ham chơi biếng làm, đó là chuyện thường tình mà."
Lục Vân Phi liếc cậu ta với ánh mắt đầy khinh miệt rồi xách chiếc bánh lớn của mình về chỗ ngồi.
Cậu vừa ngồi xuống không bao lâu thì Biên Tấn Nguyên bước vào lớp, thấy trên bàn mình có một chiếc bánh lớn như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Hắn nhìn về phía Lục Vân Phi, chỉ thấy cậu đang gục xuống bàn ngủ, Biên Tấn Nguyên đành ngồi xuống mà không gọi cậu dậy.
Thật ra Lục Vân Phi không hề ngủ, cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, cậu liền quay đầu, vươn vai rồi ngồi dậy.
"Ăn bánh không?" Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên.
"Không ăn." Biên Tấn Nguyên đáp.
Lục Vân Phi liền đặt chiếc bánh lên bàn mình, cắt một miếng rồi đưa đến trước mặt Biên Tấn Nguyên, "Ăn đi, tôi mời cậu đó."
"Tôi không thích đồ ngọt."
"Bánh này không ngọt lắm, vị socola, ngon lắm đấy. Lý Nguyên Thanh đã ăn hai miếng rồi."
Biên Tấn Nguyên quay sang nhìn cậu, Lục Vân Phi chẳng sợ, chống tay lên bàn thuyết phục, "Ăn đi mà, lát nữa là vào học rồi."
Nói xong, thấy Biên Tấn Nguyên vẫn không có động tĩnh gì, cậu cố tình nói, "Chẳng lẽ cậu muốn tôi đút cho cậu ăn hả?"
Cô bạn ngồi ở hàng trước đang uống nước thì bị sặc, ho nửa ngày trời.
Biên Tấn Nguyên không thể từ chối sự nhiệt tình này, đành cầm nĩa lên và xiên một miếng.
Lục Vân Phi đầy mong đợi hỏi, "Thế nào, có ngon không?"
Biên Tấn Nguyên gật đầu.
"Chị tôi đặt cho tôi đấy," Lục Vân Phi không chút do dự đổ hết lên đầu chị mình, "Chị ấy nói tôi sẽ thích mà."
"Thế cậu thích không?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.
"Thích chứ, tôi thấy ngon mà. Không ngon thì sao tôi cho cậu ăn được?"
Biên Tấn Nguyên liếc nhìn cậu, Lục Vân Phi mỉm cười, "Còn muốn ăn nữa không?"
"Đủ rồi."
"Vậy nếu cậu muốn ăn nữa thì nói với tôi nhé."
"Ừm."
Nói là thế, nhưng Biên Tấn Nguyên ăn xong miếng đó thì cũng không hỏi cậu xin thêm miếng nào nữa.
Lục Vân Phi sớm đoán rằng hắn sẽ không xin thêm, nên trước khi tan học, cậu cắt chiếc bánh còn lại thành bốn phần, cho vào bốn hộp nhỏ mà tiệm đã tặng kèm, rồi đưa hai hộp cho Biên Tấn Nguyên, một hộp cho Lý Nguyên Thanh, còn mình giữ một hộp.
Biên Tấn Nguyên không muốn nhận, Lục Vân Phi thản nhiên nói: "Đây là hối lộ. Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lúc cậu kiểm tra từ vựng của tôi nhớ nương tay chút nhé."
"Vậy tôi càng không thể nhận rồi."
"Thì cậu cứ coi đây là quà ngày Nhà giáo đi, coi như tôi tặng muộn. Chủ yếu là tôi và Lý Nguyên Thanh lát nữa còn đi chơi, xách bánh theo không tiện. Nếu không sợ cậu ngại mang, tôi còn định đưa hết cho cậu nữa đấy."
Biên Tấn Nguyên thật sự bị lời nói của cậu đánh bại, Lục Vân Phi cười tươi rói nhìn hắn: "Tạm biệt thầy Biên, chúc thầy Biên lễ Quốc Khánh vui vẻ nhé."
Biên Tấn Nguyên không biết nói gì hơn, chỉ có thể chúc lại cậu một câu kỳ nghỉ lễ vui vẻ.
Lục Vân Phi xách bánh ra khỏi cửa cùng với Lý Nguyên Thanh, rồi lên xe về nhà. Cậu đoán rằng Biên Tấn Nguyên sẽ chia hai miếng bánh cho dì và em trai mình. Nếu biết vậy thì đã đưa cho hắn ba miếng rồi, Lục Vân Phi nghĩ, nhưng nếu ba miếng thì Biên Tấn Nguyên chắc chắn sẽ không nhận. Thôi, để lần khác mời hắn ăn vậy.
Như cậu đã nghĩ, khi Lục Vân Phi trở lại dưới hình dạng Thiên Miêu Tinh Linh, cậu thấy Song Song và Biên Tiệp đang ăn bánh. Có lẽ vì đang trong kỳ nghỉ lễ, nên Biên Tấn Nguyên cũng không vội làm bài tập mà lại trò chuyện với gia đình mình.
"Vậy chiếc bánh này là do cậu bạn phải học từ vựng tặng con à?" Biên Tiệp hỏi hắn.
Biên Tấn Nguyên "Dạ" một tiếng.
"Cậu ấy đối xử với con thật tốt."
Đúng vậy ạ, Lục Vân Phi rất hài lòng với lời khen này, người tốt như cậu, đối xử với ai mà chẳng tốt chứ.
Biên Tấn Nguyên nghe vậy, cũng gật đầu, "Cậu ấy là người tốt."
"Vậy con phải giám sát cậu ấy học từ vựng cho tốt nhé."
"Giám sát~." Song Song vừa ăn bánh vừa phụ họa.
Lục Vân Phi nhìn một lớn một nhỏ, thầm nghĩ: Dì à, em trai à, hai người đang ăn bánh của con mà lại đối xử với con như vậy thật sao?
Biên Tấn Nguyên thì có vẻ đồng ý với gia đình, "Dĩ nhiên rồi."
Nghe hắn nói vậy, Lục Vân Phi không khỏi nhen nhóm lại chút hy vọng với môn tiếng Anh, chỉ mong rằng cậu đừng giống như Lý Nguyên Thanh, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thôi bảo bối à~.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ôn Minh Dịch gọi điện cho Lục Vân Phi, nói rằng cậu ta vừa thấy Biên Tấn Nguyên bán bánh. Lúc đó, Lục Vân Phi đang chơi game với Lý Nguyên Thanh, nghe vậy, cậu lập tức bỏ rơi bạn mình, tò mò hỏi: "Ở đâu? Ở đâu cơ?"
"Ở phía Tây đường Nhất, tớ gửi định vị cho cậu, cậu qua đây."
"Được, chờ tớ."
Lục Vân Phi thay đồ, nhờ tài xế đưa mình tới đó.
Ôn Minh Dịch đang ngồi trên một chiếc xe đạp công cộng uống trà sữa. Cậu ta có ngoại hình đẹp, khác với vẻ đẹp trai rạng ngời của Lục Vân Phi, nét đẹp của cậu thiên về sự tuấn tú, vì vậy mà không ít cô gái đi qua ngoái lại nhìn cậu, có người kín đáo, có người trực tiếp quay đầu nhìn.
Ôn Minh Dịch cũng chẳng để tâm, thấy Lục Vân Phi đến, cậu ta lắc lắc ly trà sữa trên tay hỏi cậu: "Uống không?"
Lục Vân Phi lắc đầu, "Biên Tấn Nguyên đâu?"
Ôn Minh Dịch hất cằm, chỉ về phía tiệm bánh không xa, "Ở đó, tớ vừa định vào mua đồ uống, nhưng sợ quá nên chạy ra ngoài, đổi sang tiệm khác mua."
"Cậu ấy không nhìn thấy cậu chứ?"
Ôn Minh Dịch lắc đầu, "Không đâu, tớ nhạy bén thế này mà."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa tiệm bánh mở ra, vài nữ sinh với vẻ mặt lo lắng vội vàng bước ra. Lúc đầu Lục Vân Phi cũng không để ý lắm, nhưng thấy càng lúc càng nhiều nữ sinh đẩy cửa bước ra, có người còn quay đầu lại nhìn vào trong với vẻ mặt đầy buồn bã, cậu mới nhận ra có gì đó không ổn.
"Qua đó xem thử đi." Lục Vân Phi nói với Ôn Minh Dịch.
Ôn Minh Dịch cắn ống hút rồi cùng cậu đi tới, vừa mở cửa, hai người đã nghe thấy tiếng ai đó hét lên giận dữ, "Anh không thừa nhận đúng không! Vậy thì nói cho tôi biết con muỗi này từ đâu ra? Này, anh tự mở to mắt mà xem, nó còn dính cả kem nữa đấy!"
Nói xong, người đó còn đập mấy cái lên bàn thu ngân.
Lục Vân Phi và Ôn Minh Dịch không ngờ lại gặp phải tình huống như vậy, liếc nhìn nhau rồi nghe thấy một giọng nữ không kiêu ngạo không xu nịnh lên tiếng: "Thưa anh, chuyện này là không thể xảy ra. Tiêu chuẩn vệ sinh của cửa hàng chúng tôi đã qua kiểm tra, ở đây chưa từng thấy loại muỗi nào như vậy. Có khi nào là muỗi ở nhà anh rơi vào lúc anh đang ăn không? Thôi thế này, chúng tôi sẽ bù cho anh một chiếc bánh khác, anh thấy sao?"
"Cô coi thường tôi à? Giờ tôi bị các người làm cho phát ớn, còn tâm trạng đâu mà ăn bánh nữa chứ."
Biên Tấn Nguyên nghe thấy lời lẽ ngang ngược của anh ta thì không khỏi nhíu mày, cô gái đứng cạnh kéo tay hắn, nhắc nhở, "Cậu đừng manh động, để chị Liễu xử lý."
Ôn Minh Dịch và Lục Vân Phi đứng ở cửa, không bước vào tầm mắt của Biên Tấn Nguyên, âm thầm quan sát tình hình trước mặt.