Sau Khi Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 10: Thiên tài




Editor: hoameei

Tiêu Mặc thổi sáo suốt dọc đường, làm bạn đồng hành với Sở Kinh Lan cùng đến căn nhà gỗ.

Trong phòng chỉ có một mình Đới Tử Thịnh, nay hắn đã miễn cưỡng có thể xuống đất đi lại hai bước, nhưng còn chưa thể đả tạo điều tức, vừa mới cố gắng cử động cơ thể cứng đờ đã thở hồng hộc lại nằm xuống, đúng lúc này Sở Kinh Lan đến.

Đới Tử Thịnh theo lễ phép muốn đứng lên, Sở Kinh Lan khoát tay, Đới Tử Thịnh bèn ngồi dựa vào đầu giường.

Ách, sao sắc mặt của ân nhân lại mệt mỏi như thế?

Đổi lại là hắn phải nghe một khúc nhạc có một không hai cả đường đi, xem hắn có mệt hay không?

Sở Kinh Lan ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, ánh mặt nặng nề, mi mắt rũ xuống: "Ta có một vị tiền bối đang bị tâm ma quấy nhiễu."

Đới Tử Thịnh không hiểu cho lắm: "A, ừm?"

Sở Kinh Lan hơi nâng mắt lên nhìn: "Ngươi có biết phương pháp nào có thể áp chế tâm ma không?"

Hắn cũng không không né tránh cái người còn đang bận bịu thổi sáo kia, vừa vặn Tiêu Mặc mới thổi xong một khúc "đại tinh tinh", thu sáo về thức hải, nghe vậy buồn cười: "Vị tiền bối kia là ngươi?"

Vẻ mặt Sở Kinh Lan không cảm xúc, tạm thời coi như không nghe thấy, nơi này có người ngoài, hắn sẽ không tùy tiện nói chuyện với "không khí".

Sở Kinh Lan không vạch trần thân phận đệ tử Huyễn Kiếm Môn của Đới Tử Thịnh, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng, dù sao cũng là môn phái có tiếng ở trung giới.

Đới Tử Thịnh đối diện với Sở Kinh Lan yên tĩnh nhưng đôi mắt sáng rực, không hiểu sao cảm thấy áp lực thật lớn.

Nhưng dù có áp lực lớn, hắn vẫn ăn ngay nói thật: "Ách, không có, ta mới là Trúc Cơ, chuyện về tâm ma cách ta quá xa, không có tìm hiểu qua."

Mà hắn thấy mình tâm tính khá tốt, không thể nào có tâm ma.

Sở Kinh Lan thu ánh mắt lại, mặc dù không nói gì, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy cảm xúc thất vọng của hắn, Đới Tử Thịnh thấy vậy bèn nói thêm: "Chờ ta về nhà, ta giúp huynh hỏi thăm một chút!"

Vẻ mặt Sở Kinh Lan lạnh nhạt, chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn cũng không đặt câu nói này không lòng, chỉ gật đầu nhẹ: "Làm phiền ngươi."

"Không phiền không phiền," Đới Tử Thịnh vội nói, "Huynh đã cứu ta, ta vốn nên báo đáp huynh, nếu huynh có yêu cầu nào khác, ngày sau cứ việc nói với ta!"

Hắn nói lời thề son sắt, lúc này có một tiếng cười khẽ vang lên ngoài cửa, là Tô Bạch Mạt mang theo một hộp cơm đến thăm bệnh, y mỉm cười đi vào: "Các huynh đang nói chuyện gì thế, có vẻ rất náo nhiệt."

Mặc dù không biết sao y có thể nhìn ra hai chữ "náo nhiệt" trên mặt Sở Kinh Lan, nhưng Đới Tử Thịnh không dám lạnh nhạt với ân nhân, cười nói tiếp: "Đang nói chuyện báo ân, ngươi cũng vậy, cần gì thì đừng khách sáo, chờ ta về nhà, nhất định sẽ báo đáp!"

Tô Bạch Mạt: "Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ rồi."

Y nói, làm dáng vẻ trầm tư, một tay nâng cằm, thấy Đới Tử Thịnh và Sở Kinh Lan đều nhìn qua, mới giảo hoạt cười một tiếng: "Ha ha lừa các huynh thôi, chỉ là một cái nhấc tay, cứu người đâu cần báo đáp, nào, ta vừa mới đến tửu lâu trong thành mua chút thức ăn, cũng không biết hợp khẩu vị của huynh không."

Hộp cơm chia thành mấy khay, Tô Bạch Mạt đặt bên cạnh giường, lúc đưa đũa cho Đới Tử Thịnh lại do dự: "Tay của huynh còn có sức để cầm..."

Không đợi y nói xong, Đới Tử Thịnh lập tức đoạt lời: "Có có, ta có thể tự ăn cơm, hôm nay tay đã ổn rồi!" Hai tay của hắn nhanh chóng nhận đũa bát, "Cảm ơn Tô thiếu gia!"

Hai vị ân nhân là hôn phu, hắn phải giữ khoảng cách, hắn hiểu mà!

A, chỉ có điều Tô thiếu gia quả thật là tri kỷ, Đới Tử Thịnh cầm đũa nghĩ, có thể cùng y kết thành đạo lữ, Sở ân nhân về sau sẽ rất hạnh phúc.

Tích Cốc Đan tuy rằng tốt, nhưng dù sao không có cảm gi hạnh phúc khi thưởng thức mỹ vị.

Tiêu Mặc tấm tắc thấy lạ, chỉ mấy cử chỉ nho nhỏ đã có thể khiến đầu óc Đới Tử Thịnh rối tinh rối mù, Tô Bạch Mạt này đúng là có chút bản lĩnh.

Tô Bạch Mạt: "Đừng gọi ta là Tô thiếu gia nữa, cứ gọi Tô Bạch Mạt là được!"

Phản ứng đầu tiên của Đới Tử Thịnh là nhìn Sở Kinh Lan một chút, thấy hắn không có phản ứng gì, lúc này mới cười: "Được, Tô Bạch Mạt."

Tiêu Mặc cảm khái lên tiếng: "Vị hôn phu này của ngươi đúng là tri kỷ."

Câu nói này không thấy có gì kì lạ, nhưng Sở Kinh Lan luôn cảm thấy cũng không giống như có ý khen Tô Bạch Mạt.

"Đúng rồi." Tiêu Mặc bay xung quanh người Sở Kinh Lan, lời vừa rồi của Tô Bạch Mạt làm y nhớ ra, y còn chưa nói tên mình cho Sở Kinh Lan nữa.

"Sở Kinh Lan, ngươi cứ gọi ta "cái tên tâm ma này" cũng không tiện lắm nhỉ, quá dài, ta giúp người tiết kiệm một chút chuyện, ngươi có thể gọi ta là Tiêu Mặc, Tiêu trong tiêu điều,  Mặc trong thủy mặc (*)

(*) 萧瑟 /xiāosè/: xào xạc (tiếng gió), đìu hiu, vắng vẻ水墨 /shuǐmò/: mực (dùng trong thư pháp, vẽ tranh)

Sở Kinh Lan có chút ngoài ý muốn, nhân lúc Đới Tử Thịnh và Tô Bạch Mạt không chú ý liếc mắt nhìn Tiêu Mặc một chút.

Hắn không ngạc nhiên khi tâm ma tự đặt tên cho mình, chỉ là không hiểu: Đã có thể tự mình chọn tên, người bình thường chắc chắn sẽ lựa chọn một cái tên đẹp đẽ thanh nhã, mà tâm ma lại chọn một cái tên nghe hoang vu như thế...

Tiêu có thể có nhiều chữ Tiêu, nhưng lại cố tình chọn chữ có ý hiu quạnh.

Sở Kinh Lan chợt nhớ tới lời tâm ma lúc trước "Thức hải của ngươi quá lạnh, ta không muốn cứ chờ mãi ở nơi lạnh lẽo đó."

Thức hải không có ánh sáng, đìu hiu hoang vắng, thê lương tịch liêu.

Bàn tay dưới ống tay áo Sở Kinh Lan nắm chặt lại, nhưng nửa đường lại chậm rãi buông ra.

Hắn tự nhắc nhở mình: Sở Kinh Lan, ngươi thời thời khắc khắc phải nhớ, đó là tâm ma, thứ không đáng tin nhất trên đời.

Mềm lòng với tâm ma khác nào tự cầm đao giết bản thân.

"...... Lan ca ca, Kinh Lan ca ca?

Tô Bạch Mạt gọi hai tiếng, âm thanh mới truyền vào tai Sở Kinh Lan, hắn lấy lại tinh thần: "Cái gì?"

Tô Bạch Mạt thấy lạ, chớp mắt mấy cái: "Thật là hiếm khi thấy huynh ngẩn người." Y ân cần nói, "Là có tâm sự gì sao?"

Sở Kinh Lan chỉ nói: "Không có."

Không nói đến ở đây còn có Đới Tử Thịnh, dù cho chỉ có hai người bọn họ, Sở Kinh Lan cũng sẽ không nói nhiều với Tô Bạch Mạt.

Hắn và Tô Bạch Mạt từ đầu đến cuối luôn cách nhau một giới hạn, hắn chưa từng nổi giận với Tô Bạch Mạt, chỉ cần Tô Bạch Mạt mở miệng xin hắn giúp đỡ, hầu như Sở Kinh Lan đều sẽ đáp ứng, nhưng cũng chỉ dừng ở đây.

Nói là vị hôn phu, còn không bằng nói là một huynh trưởng có trách nhiệm chiếu cố cho đệ đệ.

Sở Kinh Lan nói như vậy, Tô Bạch Mạt cũng không hỏi tới nữa, y quay lại đề tài vừa rồi: "Ba ngày nữa huynh có đi xem đại hội tuyển chọn người vào bí cảnh không?"

Đại hội tuyển chọn này là do mấy gia tộc lớn ở Mộ thành liên thủ cùng tổ chức, mục đích là giành lấy tư cách bước vào bí cảnh Mộ Sơn.

Bí cảnh Mộ Sơn, là nơi rèn luyện quan trọng của Mộ thành, cứ ba mươi năm mở ra một lần, chỉ có những người dưới 19 tuổi mới có thể đi vào, số lượng có hạn, các đại gia tộc tranh giành rất nhiều năm, về sau nghĩ ra biện pháp cùng liên hợp tổ chức một cuộc tuyển chọn công khai, lúc này mới tránh khỏi cảnh đầu rơi máu chảy.

Sở Kinh Lan đã sớm lấy được một chỗ, hắn không tham gia thi tuyển, bởi vì tu vi của hắn đã vượt xa những người khác, dù tất cả những người dưới 19 tuổi trong Mộ thành hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn, tất cả gia tộc đều ngầm thừa nhận hắn không cần ra mặt.

Dù sao không ai muốn để đệ tử nhà mình mất mặt.

Sở Kinh Lan: "Ta sẽ đi."

Trong gia tộc đã sớm có sắp xếp cho hắn, để Sở Kinh Lan lộ diện trong buổi tuyển chọn chẳng qua để hắn biết được có những ai trong Sở gia được chọn, tiện cho sau này chăm sóc, đương nhiên, cũng là để chống lưng cho gia tộc, khoe khoang với những nhà khác.

Dù sao Sở Kinh Lan chỉ cần đứng đó thôi liền có thể gây nên sự chú ý, các trưởng lão Sở gia chính là thích thưởng thức loại cảm giác này.

Về phần Sở Kinh Lan có hưởng thụ hay không, không phải chuyện bọn họ quan tâm.

Tô Bạch Mạt cực kỳ vui mừng: "Tốt quá, ngày hôm đó ta cũng sẽ cố gắng!"

Tu vi của Tô Bạch Mạt chỉ vừa tới Luyện Khí hậu kỳ, ngay cả Trúc Cơ còn chưa chạm đến, cho nên mặc dù y là viên ngọc quý trên tay Tô gia cũng không thể trực tiếp được ghi danh.

Đới Tử Thịnh không biết nội tình, chỉ nghe ra là một buổi tuyển chọn, chân thành cổ vũ: "Hai người đều cố lên!"

Tô Bạch Mạt mỉm cười giải thích cho hắn: "Kinh Lan ca ca không cần cố gắng, huynh ấy đã sớm lấy được tư cách rồi."

Đới Tử Thịnh: "A a, không hổ là ân nhân, lợi hại!"

Người khác khen Sở Kinh Lan, lòng hư vinh của Tô Bạch Mạt liền được thỏa mãn: Dù sao hắn cũng là vị hôn phu của y, là của y!"

Y tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng rõ ràng là đang khoe khoang: "Đương nhiên lợi hại, huynh ấy giờ là Kim Đan đỉnh phong!"

Đới Tử Thịnh: "Phụt! Khụ khụ khụ!"

Hắn đang uống nước, không kịp chuẩn bị bị sặc một ngụm, ho đến chết đi sống lại, Tô Bạch Mạt tiến lên giúp hắn vỗ lưng, Đới Tử Thịnh đã đỏ bừng cả mặt cũng không quên giữ khoảng cách, hơi ngửa ra sau, không thể tin được nói: "Chờ, khụ khụ, chờ một chút!"

"Ta thấy là, khụ khụ, tuổi tác chúng ta cũng không cách biệt lắm?"

Hắn ho đến lạc giọng, âm cuối trở nên kỳ quặc, giống như một con gà rừng muốn gáy to nửa đường lại phát ra âm thanh kỳ quái.

Tô Bạch Mạt: "Còn mấy tháng nữa là Kinh Lan ca ca thành niên rồi."

Đới Tử Thịnh: "Khụ khụ khụ khụ!!"Mười bảy, mười bảy tuổi đã là Kim Đan đỉnh phong!!

Còn có người như vậy sao!?

Trong tiếng ho kinh thiên động địa, cuối cùng Đới Tử Thịnh cũng nhớ ra vì sao tên của Sở Kinh Lan lại có chút quen tai, hóa ra là trong lúc vô tình nghe được trưởng lão nói, dưới hạ giới có một thiên tài, ngày sau sẽ đến Huyễn Kiếm Môn tu hành.

Lúc ấy hắn chỉ đi ngang qua, bước chân không ngừng, mơ hồ nghe thấy phát âm, nhưng lại không biết là ba chữ nào.

Hiện tại nhớ đến, không phải "Sở Kinh Lan" cũng là ba chữ sao?

Người ta mười bảy đã là kim đan đỉnh phong, hắn mười chín tuổi còn đang ở Trúc Cơ.

Giữa người và người sao có thể chênh lệch lớn như thế!

Đều nói người bị bệnh tinh thần cũng trở nên yếu ớt, Đới Tử Thịnh bị đả kích đến choáng váng, nhất thời không biết hôm nay là ngày gì, cho đến khi ánh mắt rơi xuống người Tô Bạch Mạt —— Tô Bạch Mạt, mười sáu, Luyện Khí kỳ.

Đới Tử Thịnh chậm rãi lấy lại tinh thần.

Đúng vậy, đây mới là trình độ của phần lớn người tu luyện, không phải hắn quá cùi bắp, là Sở Kinh Lan quá biến thái!

Mười bảy tuổi Kim Đan đỉnh phong, đừng nói là trung giới, cho dù là thượng giới cũng không tìm ra người có thiên phú đáng sợ như vậy, Đới Tử Thịnh đấm ngực một cái, cảm thấy được an ủi, cuối cùng tiếng ho khan ngừng lại.

Hắn cũng hiểu ra, vì sao Huyễn Kiếm Môn lại dùng mọi cách phong tỏa tin tức của Sở Kinh Lan, một khi bị quá nhiều người biết được, hoặc là truyền đến thượng giới, đến lúc đó sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.

Mà mặc kệ Sở Kinh Lan lựa chọn môn phái nào, người không cướp được cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Thiên phú quá cao là may mắn, cũng là nguy hiểm, trước khi hắn có thể đứng vững gót chân ở Tu Chân giới, phải trải qua biết bao nhiêu chông gai trên đường.

Đới Tử Thịnh bình tâm lại, thế đạo là như vậy, không ai có thể thuận buồm xuôi gió, dù là thiên tài cũng không là ngoại lệ.

Tô Bạch Mạt thấy Đới Tử Thịnh chấn động đến mức này, bên ngoài không ngừng trấn an, mà trong lòng lại mừng thầm: Có vị hôn phu như Sở Kinh Lan, quả nhiên là hãnh diện mười phần.

Phụ mẫu nói không sai, chọn Sở Kinh Lan là đúng.

Một câu mang tới gà bay chó chạy dần dần lắng xuống, ở chỗ không ai chú ý, Tiêu Mặc dừng động tác lại, chỉ chậm rãi lơ lửng giữa không trung.

Bí cảnh Mộ Sơn... Không phải là nơi Sở Kinh Lan sẽ bị phế sao?