Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 37




Lục Kỳ xua tay, không thèm để ý Tiểu Hà.

La Lâm Lâm thì không như vậy, cô hùng hổ lấy điện thoại ra, mở phần ghi âm lên nói với Tiểu Hà, "Lặp lại lần nữa, nếu bọn họ thật sự có gì đó thì anh sẽ làm gì?"

Tiểu Hà nghẹn một hơi, hứ một tiếng.

La Lâm Lâm không chịu buông tha, "Nói a, can đảm bay đâu hết rồi?"

"Có cái gì mà không dám nói," trợ lý đạo diễn Tiểu Hà bị kích thích, cứng cổ nói, "Nếu hai người bọn họ thật sự có gì đó, tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân, được rồi chứ?!"

"Phải biết là giới giải trí không phải là nhà của hai người các cô..."

Nói cả buổi, hắn lại bất bình, thì thầm với bá vương hoa La Lâm Lâm, "Vì sao chỉ có mình tôi nói, nếu bọn họ không có gì thì sao? Cô sẽ làm gì!"

La Lâm Lâm cốc đầu hắn một cái.

Con nhỏ này lại động thủ!

Tiểu Hà ăn đau, ngẩng đầu thì thấy cái người đánh hắn đang khoanh tay trước ngực cười kiêu ngạo.

"Tôi đương nhiên không cần làm gì rồi, vốn dĩ là anh khơi lên trước mà, đâu có liên quan tới tôi." La Lâm Lâm đắc ý.

Trợ lý đạo diễn Tiểu Hà bị ăn cốc đau điếng, định phản bác một câu, nhưng thấy La Lâm Lâm cười vui vẻ thì ma xui quỷ khiến thế nào, nuốt trở lại.

... Không phải tôi sợ cô, tại tôi là con trai, không đấu cùng với con gái, Tiểu Hà nói thầm trong lòng.

Mặc dù nữ nhân này hung dữ thật, nhưng khi cười rộ lên — — cũng rất đáng yêu.

Nghĩ đến đây, Tiểu Hà đột nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ, hắn đang nghĩ cái gì vậy, không lẽ bị La Lâm Lâm gõ một cái lủng não rồi!

Mà bên kia, đạo diễn Lưu mở miệng nói.

"Trò cuối cùng — — tất nhiên là trò vấn đáp," đạo diễn Lưu giải thích, "Tổng cộng có mười câu hỏi, bất luận chúng ta hỏi cái gì thì người đáp chỉ có thể trả lời là tất nhiên, hơn nữa còn phải giải thích lý do, lý do không được trùng lặp — — ngược lại, nếu người đáp không nói được chữ tất nhiên thì thua, hiểu chưa?"

Cái này cũng không có gì khó, Từ Kiêu gật đầu, "Đã hiểu."

Lục Kỳ nghe vậy, vội kéo La Lâm Lâm đến, mắt cô sáng như đèn pha, "Lâm Lâm Lâm Lâm, mau tới đây, đến chúng ta hỏi rồi!"

La Lâm Lâm vọt tới bên cạnh cô, ngồi xuống, "Tới đây tới đây!"

Lúc này, biên kịch Trịnh cầm một xấp card nhỏ đi lên trước, ngón tay cô đẩy đẩy khung mắt kính.

Biên kịch Trịnh: "Cậu và Lâm Ý trông giống nhau như đúc."

Cái này không có tính công kích gì, Từ Kiêu không hề có gánh nặng tâm lý, nói: "Tất nhiên, đây là duyên phận a."

Biên kịch Trịnh tiếp tục nói: "Cậu không hồng bằng Lâm Ý, còn già hơn Lâm Ý."

Này cũng không tính là gì, Từ Kiêu cười cong mắt, "Tất nhiên mà, tôi lớn tuổi rồi, chắc chắn không đẹp bằng người trẻ tuổi, cũng không hút fan bằng."

Biên kịch Trịnh: "Người khác đều nói kỹ thuật diễn của cậu là bình hoa, kêu cậu đừng diễn nữa, cậu biết không."

Loại công kích này quá đơn giản, Từ Kiêu không có tí ti áp lực nào.

Từ Kiêu nói: "Tất nhiên, thế nên bây giờ tôi mới đứng đây nè."

Từ Kiêu trả lời vậy làm mọi người bật cười.

Ở bên kia, tay La Lâm Lâm chọt chọt Lục Kỳ, "Mấy câu hỏi của cậu thế là không được nha."

Lục Kỳ cười thần bí, "Cậu đừng vội, từ từ rồi cậu sẽ biết."

Câu hỏi tiếp theo, biên kịch Trịnh nói: "Trong năm khách mời Let's go, cậu thích Trang Dục nhất."

Này cũng không sai, Từ Kiêu vẫn không chút do dự, "Tất nhiên, bởi vì quan hệ của chúng tôi rất thân thiết."

Biên kịch Trịnh: "Đối với cậu, Trang Dục là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt."

Ở đằng kia, Trang Dục nghe thấy mấy câu hỏi này thì nhướng mày.

Cái này... Từ Kiêu ho khan, nói: "... Tất nhiên, bởi vì trên thế giới chỉ có một Trang Dục, không ai có thể thay thế được."

Biên kịch Trịnh: "Nếu cậu được chọn một trong năm người, cậu nhất định sẽ cùng đội với Trang Dục."

Sao toàn hỏi về Trang Dục không vậy a... Từ Kiêu bắt đầu thấy có gì đó là lạ, "... Tất nhiên, bởi vì... Bởi vì quan hệ giữa Trang Dục và tôi tốt nhất!"

Biên kịch Trịnh: "Quan hệ tốt và quan hệ thân thiết là cùng một ý, đổi lý do khác, năm — — bốn — —"

Đệch, chưa gì đã đếm ngược rồi, Từ Kiêu cuống quýt nói: "Bởi vì Trang Dục soái nhất!"

La Lâm Lâm nghe đến đó đã bắt đầu cười, cô và Lục Kỳ ghé vào nhau nói nhỏ, "Ha ha ha ha, khen soái thuận miệng như vậy, tớ thấy đây là lời thật lòng của Từ Kiêu a."

Biên kịch Trịnh nói: "Cậu luôn muốn cùng đội với Trang Dục, bởi vì như vậy thì các cậu mới có CP tạp kỹ."

Ai... Ai phải có CP tạp kỹ a!

Từ Kiêu luôn cảm thấy không ổn, "... Tất nhiên, bởi vì... Bởi vì let's go yêu cầu CP tạp kỹ!"

Biên kịch Trịnh cười nói: "Phải không?"

Từ Kiêu nói: "Đúng vậy."

Biên kịch Trịnh nhìn tấm card tiếp theo, đuôi lông mày đột nhiên nhướng lên.

Tới câu gì nữa đây, Từ Kiêu nhìn biểu tình của biên kịch Trịnh, tim như rớt lộp bộp.

Biên kịch Trịnh nói: "Thật ra khi Lâm Ý xuống xe, cậu vô cùng vui vẻ..."

... Ra là Lâm Ý a, Từ Kiêu thở phào nhẹ nhõm, là Lâm Ý thì tốt rồi — — đừng níu lấy Trang Dục để hỏi là được.

Từ Kiêu không chút nghĩ ngợi, "Tất nhiên rồi..."

"Tôi chưa đọc xong." Biên kịch Trịnh ngắt lời anh, nói tiếp, "Cậu vô cùng vui vẻ, không phải vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh, mà là vì cuối cùng cậu cũng độc chiếm được CP Trang Dục."

Từ Kiêu quả thực muốn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, "... Chị nói gì cơ?"

Quả nhiên, đau khổ của người khác luôn là niềm vui của mình.

Ngay cả biên kịch Trịnh luôn luôn bình tĩnh, độ cong ở môi cũng hiện lên rõ rệt.

Cô lặp lại lần nữa, "Lâm Ý xuống xe, cậu vô cùng vui vẻ, bởi vì cuối cùng cậu cũng độc chiếm được Trang Dục."

Từ Kiêu muốn ngất — — ý tôi là tôi không hiểu chị đang nói gì hết, chứ không phải kêu chị lặp lại a!!

Hà Tử Chiêu đeo lên người Trần Ngũ, hai người cười cạc cạc cạc như vịt, "Ai mà ngờ được chữ ngờ, cười chết tôi!"

Hạ Minh Viễn cũng cười to, dựng thẳng ngón cái, "Câu hỏi hay, câu hỏi hay!"

Trên mặt Sở mỹ nhân cũng toàn cười là cười.

Máy quay VJ lướt qua từng vị khách mời, cuối cùng dừng lại ở nhân vật chính — Trang Dục.

Trong máy quay, Trang Dục hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, nhàn nhã nhìn về phía Từ Kiêu như thể đang đợi anh trả lời.

Cố tình lúc này biên kịch Trịnh bắt đầu đếm ngược, "Năm — — bốn — —"

"... Tất, tất nhiên... Bởi vì Trang Dục đẹp," ngay chính bản thân Từ Kiêu cũng không biết là mình đang nói cái gì, "Ai nhìn thấy Trang Dục... cũng sẽ, cũng sẽ muốn độc chiếm hắn!"

Biên kịch Trịnh lắc đầu: "Soái và đẹp giống ý, đổi cái khác, năm — —"

Từ Kiêu tự sa ngã, "Bởi vì tôi muốn độc chiếm hắn, được rồi chứ!"

Trang Dục nhìn Từ Kiêu mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được cong môi lên.

Hà Tử Chiêu lại cười như vịt lần nữa.

Hạ Minh Viễn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, huýt sáo một tiếng, "Ai da, màn thổ lộ rất khá nha."

Từ Kiêu: "..." Thổ lộ cái đầu anh a!

Từ Kiêu xấu hổ muốn chết, chột dạ nhịn không được liếc mắt về phía Trang Dục, lại đúng lúc đối diện với con ngươi màu hổ phách của Trang Dục — — đầu xoay trở lại.

Thằng nhóc này sao hành động không giống con người tí nào vậy, rõ ràng y là nhân vật chính trong câu hỏi a!

Nhân viên công tác cười đến choáng váng, biên kịch Trịnh cười nói, "Lặp lại lý do trong câu hỏi cũng không được, nhưng vì ban đầu chúng ta không có nói nên cho qua."

Đừng, đừng cho qua mà, để tôi thất bại không tốt sao?

Nhưng biên kịch Trịnh hiển nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Từ Kiêu, cô nhìn tấm tiếp theo, độ cong trên mặt càng tăng lên, cười khụ một tiếng.

"Thái Dương Điểu là tên cp của cậu và Trang Dục, ý chính là Trang Dục phía trên, cậu phía dưới, cậu thấy không sai, đúng không."

Từ Kiêu: ".................."

Bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Từ Kiêu nhanh chóng đỏ lên, nếu độ nóng trên mặt có thể hóa thành thực thể, đỉnh đầu anh chắc chắn đang bốc khói.

Hà Tử Chiêu cười đến điên luôn rồi, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Hạ Minh Viễn cũng không tốt hơn là bao, vịn lên người Sở Nhiên che bụng cười, "Ui da, bụng tôi, ui da..."

Mà bên khác.

La Lâm Lâm cũng cười đến choáng váng, "Mẹ ơi, Kỳ Kỳ, cậu đúng là nhân tài — —"

"Mau nhìn Trang Dục — — vãi!! — — hắn cười vì Thái Dương Điểu kìa!!"

Lục Kỳ muốn ngất luôn, cô lắc lắc vai La Lâm Lâm, không tiếng động rống lên "Thái Dương Điểu szd! s — — z — —d!!"