Đạo diễn chủ yếu nói một chút về cảnh tiếp theo, tính tình của đại tiểu thư này ông cũng có nghe qua một chút, nên cũng không trông chờ cô có thể nghiêm túc nghe mình nói, thấy thái độ của cô như đang nghe mình nói thì có chút kinh ngạc.
Mặc dù trong cả quá trình, sự chú ý của Khúc Thiên Dao đã bắt đầu bay đến chỗ khác.
Đạo diễn ban đầu cũng không quan tâm, nhưng một lúc sau, ông không nhịn được nữa mà nhìn theo sự chú ý của cậu, cuối cùng rơi vào người Mẫn Hạo Phong.
Đạo diễn không nhìn thì thôi, khi ông vừa nhìn, những người bên cạnh cũng nhìn sang, sự chú ý của Mẫn Hạo Phong lập tức bị ánh mắt của mọi người thu hút, hắn liếc nhìn qua một vòng, cuối cùng ánh mắt đáp xuống một người đang ngồi xổm trên mặt đất quay lưng về phía mình.
Tốt xấu gì cũng là “vị hôn thê” mà bên ngoài vẫn luôn đồn đại, bóng lưng cùng nhau trưởng thành hắn nhìn thoáng qua thì đã nhận ra, hắn bước tới chỗ cậu.
Mẫn Hạo Phong vừa đến gần, những người khác đều đứng dậy, khi đạo diễn đứng dậy chào hỏi, Khúc Thiên Dao vẫn ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, giả vờ như bản thân không tồn tại.
“Khúc Thiên Dao.”
Thấy người không muốn đứng dậy, Mẫn Hạo Phong trực tiếp lạnh lùng gọi tên cậu, Khúc Thiên Dao lúc này mới đứng dậy, nở nụ cười có chút ngượng ngùng, thấp giọng gọi “Anh Phong”.
Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong cau mày, Khúc Thiên Dao cảm thấy tủi thân, vì để không bị bại lộ, cậu đặc biệt giả cái giọng mà mình đã nhiều năm không luyện tập, mặc dù có thể phát ra giọng nữ, giọng nói không giống cậu cũng không còn cách nào…
Thế mà Mẫn Hạo Phong có chút ghét bỏ nói: “Bớt gọi thân thiết như vậy đi, sao cô lại ở chỗ này?” (Tôi ko biết nên để Hạo Phong gọi Thiên Dao là cô hay cậu nữa, tôi cũng không biết là HP có biết TD là nam không nữa:’) nên là trước mắt tôi để xưng hô như vậy trước nhé! Nếu có gì thay đổi tôi sẽ chỉnh sửa lại sau, hic)
“Hôm nay có cảnh diễn…” Khúc Thiên Dao nói: “Tôi cũng muốn hỏi vì sao anh lại tới đây…”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy, thái dương giật giật, nói: “Cô đừng nói với tôi là cô không biết bộ phim này do tôi đầu tư đấy nhé?”
Khúc Thiên Dao: “…” Hình như hắn không biết thật.
Khó trách nguyên chủ lại nhận bộ phim này!
Sớm biết thì đã không đến rồi!
“Tôi thực sự không biết……”
“Cô…” Mẫn Hạo Phong đang muốn nổi giận, lại liếc nhìn đám người phía sau đang tò mò nhìn mình, chỉ có thể nói “qua đây” rồi dẫn người đến một góc vắng người. “Ban đầu vai diễn này là Thiên Tứ chạy tới nói lời tốt đẹp tôi mới đồng ý cho cô diễn, bây giờ cô lại nói mình không biết?”
Khúc Thiên Dao bĩu môi nói: “Nếu anh đã biết tôi diễn Tĩnh Vân rồi, vì sao còn hỏi tôi tại sao lại ở đây…”
“Lúc trước ai nói sẽ không quấn lấy tôi nữa?”
“Tôi nói…” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Nhưng hôm nay tôi chỉ đến quay phim thôi, không có ý gì khác.”
Mẫn Hạo Phong chế nhạo: “Cô cảm thấy dựa vào tiền án của cô, tôi sẽ tin sao?”
“Tin hay không là chuyện của anh.” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm nói: “Ai biết hôm nay anh sẽ tới kiểm tra? Tưởng ai cũng mê mình chắc.”
Mẫn Hạo Phong: “…”
“Yên tâm đi, anh cứ làm việc của anh, quay phim xong tôi sẽ rời đi. Cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không ở lại.”
“Vậy cô tốt nhất quay cho tốt.” Mẫn Hạo Phong nói: “Nếu như tình huống trước đó lại xảy ra, cho dù Thiên Tứ có đến nói giúp cũng vô dụng.”
Trình độ năng lực đột nhiên bị nghi ngờ, Khúc Thiên Dao lập tức tức giận, nhưng nghĩ đến những gì nguyên chủ đã làm trước đó, cậu đành phải cố gắng điều chỉnh tốt tâm lý của mình, “Hắn mới là người bị hại, Khúc Thiên Dao, mày phải bình tĩnh.” Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần trong đầu những lời như thế này mới nở một nụ cười tự tin và nói: “Nếu anh không yên tâm, thì cứ chờ xem đi, tôi đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng.”
Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Mẫn Hạo Phong vang lên hồi chuông cảnh báo, trực giác mách bảo với hắn Khúc Thiên Dao sắp gây chuyện rồi.
Thế là hắn thực sự ở lại trông chừng cậu. Nhưng Khúc Thiên Dao thì không làm gì hết. Cậu vẫn đang làm tốt công việc của mình.
Vụ án ở đầu bộ phim này là một thi thể bị thiêu rụi đến mức không thể nhận dạng, đạo cụ của đoàn làm phim chân thực đến mức ngay cả một số diễn viên nam cũng cảm thấy hơi buồn nôn, một số người biết Khúc Thiên Dao nhận định rằng cô sẽ không chạm vào nó, còn có người đang thảo luận rằng Mẫn Hạo Phong có thể sẽ cho người diễn thay cô.
Khúc Thiên Dao đều nghe thấy những lời này, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, cậu là một kẻ sống dựa vào phim kinh dị đẫm máu để kiếm sống, thứ này không thể dọa cậu bỏ chạy được.
Có điều dựa theo cách làm của nguyên chủ chắc là sẽ trực tiếp bổ nhào lên người Mẫn Hạo Phong đi, “ Hạo Phong, người ta sợ lắm đó ~” đại loại vậy. Trong đầu mô phỏng xong, Khúc Thiên Dao không khỏi bật cười, sau khi nhận được ánh mắt khó hiểu của mọi người, cậu mới nén cười.
Giao tiếp hàng ngày của nhân vật này dựa vào thủ ngữ đơn giản và chữ viết, sau đó hậu kỳ sẽ lồng tiếng, đây cũng là một trong những điểm khó của nhân vật này, chữ có thể tìm người viết thay, nhưng thủ ngữ thì không được. Khúc Thiên Dao trước đây đã tìm người dạy học thủ ngữ, thời gian quá ngắn vẫn chưa học xong, bây giờ coi như đã học được những phần cơ bản nhất cộng thêm học vẹt, cũng coi như đã qua.
Đạo diễn vốn muốn tìm người viết chữ thay, chỉ quay mỗi tay hoặc chỉ quay kết quả không quay quá trình, tuy hình ảnh không đẹp nhưng cũng không có cách nào, nhưng Khúc Thiên Dao lại nói có thể làm được, đạo diễn chưa kịp nói gì thì Mẫn Hạo Phong đã nói: “Để cô ấy thử xem.”
Khúc Thiên Dao đã từng luyện tập thư pháp, khi mới nổi tiếng, anti-fan cũng dần dần tăng lên, tiếng nói trên mạng cũng không mấy dễ chịu, vì để tránh tức giận đến chết, cậu mới bắt đầu luyện tập thư pháp và tu tâm dưỡng tính. Sau này cậu đã có thể thản nhiên đối mặt rồi vẫn sẽ luyện một chút, tuy không quá đẹp nhưng cũng tạm được.
“Đạo diễn, chữ như vậy được không?”
“Được, tất nhiên là được.” Đạo diễn rất vui vẻ, trước khi bộ phim này khởi quay, điều ông lo lắng nhất chính là vai Tĩnh Vân này.
Ban đầu Mẫn Hạo Phong mở miệng ông rất không tình nguyện, nhưng người ta là ông chủ lớn, ông cũng khó có thể từ chối, sau này lại nghe nói diễn viên này danh tiếng không tốt lắm, trước khi khởi quay còn bị người ta mách rất nhiều chuyện, khiến ông cảm thấy rất lo lắng. Khi gặp được người rồi thì phát hiện kỹ năng diễn xuất của diễn viên này rất tốt, cũng không có tính tình đại tiểu thư, cộng thêm chữ viết đẹp, tóm lại ông rất thích, Mẫn Hạo Phong nhét người cho ông xong cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Khúc Thiên Dao hôm nay không có nhiều cảnh quay, cậu quay xong ngồi xổm ở bên cạnh xem, chủ yếu là cậu rất tò mò về nữ chính, vì duy trì cảm giác thần bí nên chưa bao giờ công bố ra ngoài, cậu cũng không biết hỏi thăm ai.
Lúc nữ chính đi tới, Khúc Thiên Dao mới âm thầm kinh ngạc, đây không phải người vừa nãy cậu đụng trúng sao, cậu còn tưởng là diễn viên quần chúng!
Sau khi nhớ lại ấn tượng về nữ diễn viên trong đầu, Khúc Thiên Dao gần như nổ tung, cậu vốn không giỏi nhớ mặt người, cho nên cậu phải đi tra từng người một trong danh sách diễn viên mà đoàn làm phim công bố, kiểu đụng mặt tại chỗ này cũng làm khó cậu quá rồi.
Khúc Thiên Dao suy nghĩ một hồi thì từ bỏ, đứng dậy duỗi người định quay về sẽ tra, trước khi rời đi còn nhìn chằm chằm nữ chính thêm vài lần để ghi nhớ diện mạo của cô trong đầu, có lẽ là cậu đã nhìn quá lộ liễu nên nữ chính cũng nhìn về phía cậu, sau khi nhận ra cậu thì mỉm cười với cậu.
Khúc Thiên Dao cũng mỉm cười ôn hòa rồi quay người rời đi, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Mẫn Hạo Phong gọi tên mình.
Khi Khúc Thiên Dao quay người lại thì phát hiện Mẫn Hạo Phong đã dừng lại, như đang đợi mình đi qua.
Nếu là nguyên chủ thì có lẽ đã đi qua rồi, nhưng đáng tiếc là cậu không phải.
Không những không muốn đi mà còn có chút tức giận.
Thế là Mẫn Hạo Phong nhìn Khúc Thiên Dao đang tỏa sáng rực rỡ như được mặt trời chiếu sáng, đã làm vài động tác gì đó với hắn, cuối cùng làm mặt quỷ rồi nghênh ngang bước đi.