Hứa Khả Mật lúc này đang ở cùng Thi Xảo Nghê, Khúc Thiên Dao nhìn từ đằng xa, tưởng hai người đang trò chuyện nên đi lấy ly nước rồi mới đi tới muốn lén nghe xem họ nói gì, nhưng khi đến gần mới nhận ra không phải đang nói chuyện mà là đang cãi vã.
Chắc là cãi nhau rồi.
Kỳ thực chỉ có Hứa Khả Mật đơn phương nói chuyện, Thi Xảo Nghê tính tình tốt lắng nghe, lúc Khúc Thiên Dao đến gần, nghe thấy Hứa Khả Mật hỏi: “Bị người ta cướp tài nguyên cô không hề tức giận chút nào sao? Cô phải biết mình mới là chị cả của Mẫn thị, kịch bản tốt đến thế đương nhiên phải đưa cho cô rồi.”
Thi Xảo Nghê chỉ cười, giọng nói nhẹ nhàng có chút mỉa mai: “Nào, gì mà chị cả hai ba, tôi không có tự nhận cái danh này bao giờ, còn về kịch bản thì Mẫn tổng thích cho ai thì cho người đó, không phải chuyện mà những người làm công nhưng chúng ta có thể can thiệp vào.”
“Vậy cô cam lòng sao?”
“Vì sao lại không cam lòng?” Thi Xảo Nghê lạnh nhạt nhìn Hứa Khả Mật, cười khẽ: “Kịch bản hiện tại của tôi cũng rất tốt mà, hiếm khi Mẫn tổng muốn bồi dưỡng người mới. Tôi cũng rất vui mừng nha, ngược lại là cô, chi bằng tự suy nghĩ lại tại sao mọi người đều nói kịch bản sẽ đưa cho cô cuối cùng lại đưa cho người ta chứ?”
Khúc Thiên Dao ở bên cạnh nghe đến vui vẻ, cậu nghe tới câu cuối chẳng nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng, thoáng chốc thu hút sự chú ý của hai người, hai người đối diện dồn ánh mắt qua đây, cậu có chút xấu hổ cười gượng: “Chào buổi chiều, thời tiết hôm nay thật là tốt.”
Thi Xảo Nghê nhìn thấy Khúc Thiên Dao thì hai mắt sáng lên, cô bước tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu: “Cậu là Khúc Thiên Dao phải không? Quả thật rất xinh đẹp.”
Khúc Thiên Dao không biết mình có nên vui hay không, nói: “Cô Thi, cô đừng trêu chọc tôi mà.”
“À, đúng rồi, có nên khen cậu đẹp trai không nhỉ?” Thi Xảo Nghê cười nói: “Tôi có nghe qua chuyện của cậu, cảm thấy rất hứng thú, không ngờ lại có người gan như vậy.”
“Đây được tính là khen sao?” Khúc Thiên Dao cười nói: “Cám ơn.”
“Tất nhiên tính rồi.” Thi Xảo Nghê quay lại và nở một nụ cười lấy lệ với Hứa Khả Mật trước khi kéo Khúc Thiên Dao đi. Cả đoạn đường cô nói không ngừng, nói về cảm nghĩ của mình sau khi nghe thấy chuyện của cậu, lúc đi ngang qua thùng rác cô còn tiện tai lấy cái ly giấy trong tay cậu ném đi, mãi tới khi đến trước cửa văn phòng của Mẫn Hạo Phong cô mới ngừng nói, “Những lời Hứa Khả Mật nói, cậu đừng để trong lòng.”
“Hả? Lời gì cơ?”
“Tất cả.” Thi Xảo Nghê nói, “Nếu Mẫn tổng có thể gật đầu để cậu nhận, điều đó có nghĩa là cậu có thể đảm nhiệm được vai diễn, cậu vừa đến đã lấy được tài nguyên tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người buôn chuyện sau lưng cậu, ngành này ấy mà, đều như vậy đấy.”
“Tôi đây là… được an ủi à?”
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Khúc Thiên Dao, Thi Xảo Nghê bật cười nói: “Tôi đúng là đang an ủi cậu, sao cậu lại dễ thương vậy chứ, chả trách Hạo Phong lại thích cậu.”
Khúc Thiên Dao: “???”
“Ý, anh ấy tới rồi, tôi chuồn trước đây, hy vọng về sau có cơ hội có thể hợp tác với cậu.” Thi Xảo Nghê hôn gió về phía Khúc Thiên Dao sau đó bỏ chạy. Khúc Thiên Dao nghe vậy quay người lại, liền va vào lồng ngực Mẫn Hạo Phong.
“Cô ấy đã nói gì với em?”
Câu hỏi của Mẫn Hạo Phong khiến Khúc Thiên Dao lơ ngơ chẳng hiểu gì, hỏi: “Cô ấy có thể nói gì với tôi?”
“Nếu cô ấy có đưa thứ đồ kỳ quái gì cho em thì vứt hết đi.”
Khúc Thiên Dao khó hiểu nhìn Mẫn Hạo Phong nói: “Đâu có, cô ấy chỉ là an ủi tôi mấy câu, có chuyện gì hả?”
“Vậy thì tốt.” Mẫn Hạo Phong thở dài, “Tính cách của Xảo Nghê em cũng thấy rồi đó, có chút ham chơi, thường nói chuyện khó hiểu.”
“Thật sao?” Khúc Thiên Dao nghi hoặc nhìn Mẫn Hạo Phong, “Sao tôi càng có cảm giác như anh đang bôi nhọ cô ấy vậy? Sợ cô ấy tiết lộ chuyện gì với tôi à?”
Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong cứng đờ, xét đến hai người hình như có quan hệ rất tốt, Khúc Thiên Dao biết mình nhất định đoán đúng, cậu vỗ vỗ vai Mẫn Hạo Phong an ủi: “Không sao đâu, dù có nói với tôi anh có bệnh khó nói gì đó, tôi cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu mà.”
Khúc Thiên Dao vừa nói vừa rũ mắt, vẻ mặt đồng tình, Mẫn Hạo Phong ôm người ném vào phòng làm việc, lấy thế đóng cửa lại trực tiếp áp người bên cạnh cửa, “Anh có bệnh khó nói không, chẳng lẽ em không biết sao?”
“Làm sao tôi biết được.” Khúc Thiên Dao chớp mắt, làm ra bộ dáng yếu đuối đáng thương, “Lần trước người ta uống say bí tỉ, vốn chẳng nhớ gì cả, nói không chừng anh có bệnh thật thì sao.”
Mẫn Hạo Phong lập tức nhướng mày nói: “Vậy đứa con trong bụng em là của ai?”
“Nói không chừng không phải của anh thì sao.” Khúc Thiên Dao nói xong lời này, thấy sắc mặt Mẫn Hạo Phong tối sầm, lập tức nhượng bộ, vòng tay qua cổ hắn, vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng, nhưng lời nói ra chẳng mấy tốt đẹp, “Của anh mà, của anh mà, kỹ năng của anh kém như vậy, tôi muốn quên cũng khó.”
“Anh kỹ năng kém?” Mẫn Hạo Phong cười như không cười hỏi, “Em chắc không? Khi đó là ai vẫn luôn quấn lấy anh ở trên giường hả?”
“Dù sao cũng không phải tôi.” Khúc Thiên Dao nói: “Anh khi đó đừng nói là lý trí, ngay cả thần trí cũng không rõ ràng, đừng nói tôi là nam, dù có đổi lại là con cún đoán chừng anh cũng có thể xuống tay, không có khả năng còn nhớ gì đó được.”
Mẫn Hạo Phong trầm mặc trong chốc lát, Khúc Thiên Dao nói đúng, hắn thật sự không nhớ gì cả, nhưng cũng không quan trọng lắm, “Anh nghĩ, em có thể thử để anh nhớ lại hồi ức khi ấy.”
“Gì? Sao nhớ…” Khúc Thiên Dao nói được một nửa đã hiểu ra, lập tức dùng hai tay che ngực, suy nghĩ một lúc mới nhận ra có gì đó không đúng, lại ôm bụng nói: “Anh đừng có làm bậy nha, bác sĩ nói rồi, mang thai giai đoạn đầu không được quan hệ đâu đấy!”
“Không sao, ba tháng qua rất nhanh, anh có thể đợi.” Khúc Thiên Dao chưa kịp tiếp lời, Mẫn Hạo Phong đã tiến lên hôn cậu, ban đầu chỉ là thăm dò, sau khi phát hiện Khúc Thiên Dao không có ý định từ chối mới đưa tay đỡ lấy sau gáy cậu để nụ hôn càng sâu hơn.
Mẫn Hạo Phong vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng lại lo Khúc Thiên Dao sẽ phản kháng, cho nên cứ kiên trì, hôm nay hắn vẫn không nhịn được, thậm chí còn phát sinh tình thế không thể cứu vãn, sau đó tình thế này đã dừng lại ngay lúc cánh cửa được mở ra.
Trợ lý cầm tài liệu đi tới gõ cửa, không có người trả lời, liền mở cửa định nhìn trộm, kết quả cánh cửa đập thẳng vào sau đầu Khúc Thiên Dao, khiến cả ba người đều giật mình. Đối mặt với ánh mắt đầy sát khí của Mẫn Hạo Phong, trợ lý không khỏi cảm thấy hai chân mềm nhũn, mặc dù biết rất rõ mình dường như đã quấy rầy sự thân mật giữa hai người, nhưng cậu ta lại cảm thấy còn hơn thế nữa?
Khúc Thiên Dao ngược lại không cảm thấy có việc gì, vò vò đầu ngồi sang một bên, sau đó nhìn Mẫn Hạo Phong ký tên “rẹt rẹt” rồi đưa cho trợ lý đang trong trạng thái run rẩy, rồi lại thấy hắn giận đùng đùng đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng Khúc Thiên Dao không ngờ sự tình vẫn chưa kết thúc, đêm đến, khi Mẫn Hạo Phong đè cậu xuống giường yêu cầu cậu dùng tay giúp hắn, cậu xấu hổ đến mức suýt ngất đi, nhưng xét đến tình cảnh của mình và hắn, cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Đây cũng là lần đầu tiên Mẫn Hạo Phong nhìn thấy Khúc Thiên Dao trong tình cảnh này mà vẫn ở trạng thái tỉnh táo, mặt đỏ tía tai, muốn nhìn nhưng lại xấu hổ không dám nhìn, cuối cùng không ngừng la lối kêu hắn tắt đèn.
Đối mặt với yêu cầu của Khúc Thiên Dao, Mẫn Hạo Phong luôn cố gắng hết sức để thực hiện, sau khi tắt đèn, Khúc Thiên Dao cảm thấy mình sắp phát điên, một khi đôi mắt mất đi chức năng của nó, đôi tai sẽ càng trở nên nhạy cảm hơn, sau đó cậu phát hiện… Giọng nói Mẫn Hạo Phong khi gọi tên mình… sao lại gợi cảm đến thế!
Ngày hôm sau, Mẫn tổng đi làm với tâm trạng sảng khoái, trong khi Khúc Thiên Dao thì dán băng dính lên tay vì đau nhức, nhưng cậu luôn muốn để lại ấn tượng tốt trong ngày đầu tiên vào đoàn.
Cậu ra ngoài với nụ cười trên môi, nhưng khi Trần Đan Mạn và Tiểu Ngư nhìn thấy bàn tay cậu, phản ứng đầu tiên của họ là hỏi cậu có bị thương không, làm sao để bị thương, khiến cậu vô cùng xấu hổ. Câu hỏi tương tự đã được đoàn làm phim hỏi một lần nữa, có người nói ngày đầu tiên diễn viên chính bị thương, đây là điềm báo, Khúc Thiên Dao nghe vậy muốn đập đầu vào tường, trong lúc thay quần áo, cậu trực tiếp nhắn tin mắng Mẫn Hạo Phong một trận.
“Thiên Dao, tay của…”
“Ngưng.” Lương Gia Hứa vừa mở miệng, Khúc Thiên Dao liền giơ tay ngăn cản, “Tôi không sao, tôi rất ổn, tôi siêu ổn, anh đừng hỏi nữa huhu–“
Nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, Lương Gia Hứa không khỏi bật cười: “Sao thế, bị Mẫn tổng bắt nạt à?”
Khúc Thiên Dao: “…” Biết rồi còn hỏi?
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Khúc Thiên Dao hỏi: “Phim bên kia còn chưa quay xong mà nhỉ?”
“Vẫn chưa.” Lương Gia Hứa nói, “Sáng nay đa phần là cảnh của Tịch Vũ Yên, nên tôi đã xin nghỉ hai giờ để qua đây lộ mặt.”
“Anh cũng có lòng thật.” Khúc Thiên Dao cười nói: “Bên đó thế nào rồi?”
“Cũng vậy thôi” Lương Gia Hứa thở dài, “Bộ đó mà lên sóng đoán chừng Mẫn tổng muốn giết người rồi, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng khuyên tôi nên thân thiện hơn, nếu không với kỹ năng diễn xuất của Tịch Vũ Yên sẽ… đến lúc đó trên mạng chắc là cũng sẽ chửi rất khó nghe, cũng sẽ ảnh hưởng đến “Thủ Thiên Tâm”.
Lương Gia Hứa không nói quá rõ ràng, nhưng Khúc Thiên Dao nghe hiểu, cười nói: “Vậy thì anh nhường nhịn chút đi, anh xem một cô gái nhỏ đáng thương biết bao nhiêu, phải không anh Gia Hứa.”
“Đừng trêu chọc tôi nữa.”
Lương Gia Hứa còn định nói thêm gì nữa, nhưng Khúc Thiên Dao đột nhiên xua tay, ngăn hắn nói và chặn tay chuyên gia trang điểm đang duỗi tới lại, cậu lao thẳng về phía nhà vệ sinh, nôn ra gần hết những gì trong bụng ra ngoài, rửa mặt xong, cậu nhìn vào gương như sắp khóc, cậu sờ bụng, tha thiết nói: “Cục cưng à, con kiềm chế chút đi, con giày vò ba như vậy sao ba làm việc được, sau này ai sẽ nuôi con đây?”
Vừa dứt lời, một cảm giác buồn nôn lại ập đến, thành công khiến cậu nôn ra hết “thức ăn thừa” còn lại mà cậu chưa tiêu hóa hết.
“Được rồi, được rồi, ba biết con còn có một người cha rất quý giá rồi.” Khúc Thiên Dao gần như muốn nôn ra cả linh hồn, “Nhưng con cũng không được cản trở ba làm việc, có biết không?”
Cậu vừa nói vừa sờ lên bụng, lần này không có chuyện gì xảy ra, cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định ra ngoài thì vô tình đụng phải Lương Gia Hứa ở cửa đang đi tới xem chuyện gì xảy ra, cậu sững sờ một lúc nói, “Sao anh lại qua đây?”
“Tôi đến… để xem cậu…có ổn không…” Đôi mắt của Lương Gia Hứa đảo qua lại trên người Khúc Thiên Dao, như thể hắn muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người cậu, “Cậu… vừa gọi điện thoại à?”
Khúc Thiên Dao lắc đầu: “Không có.”
“Vậy cậu nói gì mà cục cưng… ba…?”
“Là cục cưng nha…” Khúc Thiên Dao vỗ vỗ bụng mình, “Nó ở đây nè.”
“Hả?” Lương Gia Hứa hiển nhiên không tin, “Cậu đàn ông lớn tồng ngồng, nói cái gì vậy chứ?”
“Đàn ông thì sao nào? Anh không vui vì tôi đặc biệt à?” Khúc Thiên Dao cười nói: “Hơn nữa, trò đùa này cũng không buồn cười chút nào phải không?”
Lương Gia Hứa chết lặng
Khúc Thiên Dao không có ý giấu diếm, nói: “Là của tôi và Hạo Phong, đã hơn một tháng, anh sắp được làm chú rồi, có vui hay không?”
Lương Gia Hứa đang ở trong tình trạng hỗn loạn.