Điều đầu tiên Trần Đan Mạn làm khi nhìn thấy Khúc Thiên Dao là lo lắng, quan tâm đến nổi Khúc Thiên Dao gần như muốn khóc, cậu không biết vì sao sức đề kháng của mình lại trở nên yếu như vậy, cứ vài ba ngày lại phát bệnh.
Khi những người khác nhìn thấy cậu cũng chỉ hỏi thăm vài câu, Lương Gia Hứa còn mang cho cậu một ít trái cây.
Trang điểm xong, Khúc Thiên Dao vẫn ngồi đó nghịch điện thoại, Tiểu Ngư rửa sạch quả táo, cắt thành từng miếng, sau đó đưa cho Khúc Thiên Dao, trên mặt mang theo nụ cười bí hiểm: “Chị Dao ơi, chị Dao.”
Khúc Thiên Dao cầm lấy một cây tăm, chọc một miếng táo cắn vào miệng, ậm ờ đáp: “Sao vậy?”
“Trái cây này là Lương Thị Đế* đưa cho chị á.”
(*Giải thường niên TVB cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, là một trong những hạng mục của Giải thưởng thường niên TVB được tổ chức hàng năm bởi TVB. Giải thưởng nhằm tôn vinh nam diễn viên diễn xuất xuất sắc trong các bộ phim truyền hình TVB trong năm. Nam diễn viên giành được giải này được xem là Thị Đế.)
“Tôi biết mà.” Khúc Thiên Dao nói: “Hắn chính tay đưa cho tôi, sao tôi không biết được chứ?”
“Ai da, em biết mà.” Tiểu Ngư híp mắt lại, trông giống như một con cáo đang rình mồi, “Chị Dao, chị nói xem có phải là Lương Thị Đế này crush chị hay không!”
Khúc Thiên Dao nghe vậy có chút không nói nên lời, cậu ghim một miếng táo đưa lên miệng Tiểu Ngư, chờ sau khi cô cắn một miếng với ánh mắt nghi ngờ mới nhàn nhã nói: “Nếu cho tôi quả táo liền nói người đó crush tôi, vậy giờ tôi đã yêu đương công khai với em rồi đúng không?”
Giọng điệu của cậu rất từ tốn, đôi mắt cong cong tăng thêm nét dịu dàng, Tiểu Ngư không khỏi đỏ mặt nói: “Chị Dao, đừng như vậy mà, em sẽ yêu chị mất.”
Khúc Thiên Dao nghe xong cười ha ha, xoa đầu Tiểu Ngư nói: “Có gì đâu, chị Dao của em vừa xinh đẹp, vừa diễn xuất giỏi, em yêu chị mới là bình thường ấy chứ!”
Tiểu Ngư: “…”
Sau đó lại là một lịch trình bận rộn, mặc dù Trần Đan Mạn liên tục lầm bầm bên tai Khúc Thiên Dao, nói cái gì mà sức khỏe của cậu nếu không được tốt thì nên nghỉ ngơi tử tế vân vân và mây mây. Khúc Thiên Dao lúc đầu còn nhấn mạnh là bản thân sức dài vai rộng, nhưng sau này phát hiện lời nói vô dụng thế là dứt khoát không nói nữa.
Khúc Thiên Tứ cũng gọi điện cho cậu hỏi thăm vài câu, thấy không thể nói qua loa cho có lệ được, nên cậu mới đồng ý chờ khi bộ phim quay xong nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Sau đó, Mẫn Hạo Phong có đến tìm cậu vài lần để thuyết phục cậu nhận bộ phim “Thủ Thiên Tâm”. Thái độ của Khúc Thiên Dao lúc đầu rất kiên quyết, nhưng sau đó cậu đã mềm mỏng hơn, cộng thêm Trần Đan Mạn và Khúc Thiên Tứ cứ luân phiên oanh tạc, cuối cùng cậu đã đồng ý.
Ban đầu Mẫn Hạo Phong lo lắng Khúc Thiên Dao sẽ hối hận nên đã nhờ Trần Đan Mạn để mắt tới cậu. Tuy nhiên, Khúc Thiên Dao đã ký tên không chút do dự, sau khi ký xong, cậu còn hỏi hắn có nên đãi cậu một bữa để ăn mừng hay không.
Tuy Mẫn Hạo Phong đồng ý, nhưng Khúc Thiên Dao trong khoảng thời gian này không thể xuống núi nên chuyện này cũng cho qua.
Lúc trước Khúc Thiên Dao quay phim rất gần nhà, nên trực tiếp thu dọn đồ đạc về nhà, cậu không có tiếp xúc nhiều với người khác trong đoàn phim, lần này cậu ở lại đây đến tối, thỉnh thoảng có một vài người quay lại bắt chuyện với cậu – chẳng hạn như Tịch Vũ Yên.
Tịch Vũ Yên rất thích bắt chuyện với cậu, điều này Khúc Thiên Dao không hề ngờ tới, hơn nữa điệu bộ quen thuộc của cô khiến cậu có chút bối rối, xét từ thái độ của Mẫn Hạo Phong và Tịch Vũ Yên, đôi khi cậu còn cảm thấy như mình đã cầm nhầm kịch bản của nữ chính ấy chứ.
Nhưng mỗi lần diễn vai đối thủ với Tịch Vũ Yên, Khúc Thiên Dao hoài nghi nhân sinh khi bị đạo diễn kêu dừng, cậu tuyệt đối có lý do để tin rằng mình không nhận nhầm kịch bản của vai diễn này mà là cầm nhầm kịch bản của bộ phim khác, có đôi lúc đạo diễn giậm chân bảo Khúc Thiên Dao chỉ bảo cô.
Cậu có thể làm gì chứ, cậu cũng rất tuyệt vọng đấy được không.
Điều khiến cậu tuyệt vọng hơn nữa chính là Tịch Vũ Yên nửa đêm đến tìm cậu khóc lóc kể lể, khóc đến thấm đẫm nước mắt, khóc cho đến khi Khúc Thiên Dao đứt ruột đứt gan, ban đầu cậu còn an ủi đôi câu, sau đó liền lười mở miệng, tự chơi điện thoại của mình.
Không lâu sau đó, trong đoàn bắt đầu lan truyền tin đồn Khúc Thiên Dao bắt nạt người, ngày nào cũng gọi Tịch Vũ Yên vào phòng và bắt nạt cô đến mức làm cô khóc.
Khúc Thiên Dao: “…” Người bị ức hiếp là tôi đấy có được không!
Cậu đã nói uyển chuyển mấy lần, nhưng Tịch Vũ Yên vẫn chui vào phòng cậu như không nghe thấy, sự việc này cuối cùng đến một ngày, khi Khúc Thiên Dao không thể chịu đựng được nữa, cậu quyết định không mở cửa cho cô nữa. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng Tịch Vũ Yên lại rất kiên quyết với chuyện này, cô ta đứng ở trước cửa, điên cuồng gõ cửa, vừa khóc vừa gọi tên Khúc Thiên Dao, kêu gào đến mọi người trong đoàn đều ra xem, thậm chí có người còn lén lấy điện thoại ra quay lại.
Sau đó, weibo của Khúc Thiên Dao đã bị spam một cách vẻ vang.
Weibo của cậu không do cậu quản lý, cậu đã tạo acc clone, khi không có việc gì thì lướt xem gì đó, hôm nay lên xem thử, cậu kinh ngạc đến phát ngốc vì những gì xảy ra trên đó, một đám người đang mắng cậu điên cuồng. Có fans của Tịch Vũ Yên, có fans nguyên tác, và cũng có người qua đường. Bọn họ đều đang chửi cậu.
Thế là, Khúc Thiên Dao đã xem rất rõ ràng các hot search. Quả nhiên, đoạn video Tịch Vũ Yên gõ cửa phòng cậu đã được đăng lên mạng, còn gắn thẻ Linh Lung Tâm.
Blogger này là một chữ V lớn trên weibo, chỉ đăng video mà không nói gì, nên có người suy đoán rằng Tịch Vũ Yên còn đang mặc đồ ngủ, chắc là bị Khúc Thiên Dao đuổi ra ngoài, video này không lâu sau đã được chia sẻ nhanh chóng.
Sau đó lại có người biết được sự tình đề cập đến Tịch Vũ Yên ra khỏi phòng Khúc Thiên Dao vào ban đêm và lần nào cũng khóc lóc thảm thiết, kết hợp với đoạn video, có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
Thế là fans của Tịch Vũ Yên đều chạy đến bên dưới weibo của cậu, fans truyện cho rằng Khúc Thiên Dao đang phá hỏng nguyên tác cũng đến, những người qua đường không quen bắt nạt người khác cũng tới.
Khúc Thiên Dao đọc bình luận trên weibo một lúc, sau đó cậu rất thờ ơ ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.
Cậu cảm thấy không có việc gì, nhưng những người xung quanh cậu lại rất lo lắng, cậu nhắm mắt lại không bao lâu thì Khúc Thiên Tứ gọi điện thoại đến, hắn không có việc gì chỉ là nói chuyện với cậu, trong câu nói còn thăm dò xem cậu đã thấy bài đăng trên weibo chưa.
Khúc Thiên Dao hiểu ý của hắn, nên cũng không có ý giấu diếm, thẳng thắn nói: “Em đã thấy hết rồi.”
Khúc Thiên Tứ nghe xong thở dài nói: “Em đừng tức giận, công ty sẽ lo liệu việc này.”
“Có gì mà tức giận chứ?” Giọng điệu của Khúc Thiên Dao thản nhiên nói, nhiều năm như vậy cậu đã quen rồi, sự việc cỏn con này chẳng là gì cả.
Khúc Thiên Tứ hơi kinh ngạc, hắn nghi ngờ hỏi mấy câu sau đó xác nhận cảm xúc của Khúc Thiên Dao thật sự không có dao động gì mới yên tâm hỏi: “A Dao, em với cái cô Tịch Vũ Yên kia rốt cuộc là thế nào?”
“Có thể thế nào được chứ?” Khúc Thiên Dao trợn mắt nhìn trần nhà, “Cô ấy đến tìm em, em không mở cửa thôi mà.”
“Mấy người đó nói ban đêm em bắt nạt người ta thì sao?”
Khúc Thiên Dao nghe vậy bật cười: “Con người em thế nào anh còn không biết sao?”
Khúc Thiên Tứ ho khan một tiếng, có chút lúng túng: “Chính vì biết nên anh mới hỏi em đó.”
Khúc Thiên Dao nghe hắn nói như vậy thì đơ người, sau đó vẻ mặt cậu thể hiện ra sống không còn gì nuối tiếc nữa, cậu lại quên mất thiết lập tính cách của mình, “Ý em là, anh thấy đấy, em cũng là nữ mà, sao có thể bắt nạt người ta được chứ? Em thề, em không có, thật đó!
“Ừm, anh tin em.” Khúc Thiên Tứ giọng dịu dàng nói: “Em ngủ sớm đi, đừng lo lắng chuyện này, ngày mai sẽ không có việc gì nữa đâu.”
Khúc Thiên Dao đáp lại mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại, cậu đang chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, kết quả vừa nằm xuống, điện thoại lại rung lên, cậu lấy qua xem thì thấy là tin nhắn của Lương Gia Hứa: Em có ổn không?
“Ý anh là gì?”
“Không có gì, em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, trên weibo tôi đã biết rồi, không có việc gì, cảm ơn anh.”
Khi nhìn thấy tin nhắn của Khúc Thiên Dao, ngón tay Lương Gia Hứa đang dừng lại trên nút gửi, hắn vốn đã soạn xong mấy lời quan tâm nhưng còn chưa gửi đi, sau một hồi do dự, hắn xóa đi và thay thế bằng một câu khác: Không sao thì tốt, có cần tôi giúp đỡ không?
Khúc Thiên Dao mỉm cười trước tin nhắn này, sau đó trả lời lại: Anh định giúp thế nào?
Lương Gia Hứa suy nghĩ một lúc, chậm rãi dùng ngón tay gõ gõ trên màn hình, đột nhiên có một tin nhắn thoại truyền đến, khi hắn bấm vào thì đó là giọng nói mang theo ý cười của Khúc Thiên Dao: Đăng lên weibo rồi nói con người tôi rất tốt, sau đó chụp tấm ảnh cùng nhau sao? Đến lúc đó fans của anh không xé nát tôi mới lạ.
Tâm tư Lương Gia Hứa bị cậu đoán trúng, hắn liền trầm mặc, hồi lâu mới trả lời vài câu khô khan: Thật sự không cần sao?
Khúc Thiên Dao trong lòng cảm thấy ấm áp, tuy rằng người này nhìn có chút lạnh lùng, nhưng đối xử với bạn bè vẫn rất tốt, thế là cậu không biết xấu hổ trực tiếp nhắc lại lời của Khúc Thiên Tứ: Không sao, ngày mai sẽ không có chuyện gì nữa.
Lương Gia Hứa hiểu ý, quan tâm mấy câu rồi chúc ngủ ngon, Khúc Thiên Dao cất điện thoại, định lần nữa chìm vào giấc ngủ, cậu lăn lộn trên giường một lúc mới phát hiện mình bị quấy rầy mấy lần… thế là cậu bị mất ngủ!