Có lẽ là do não bộ đột nhiên ngừng hoạt động, Khúc Thiên Dao không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu biết trợn mắt há mồm, hai tay mất tự nhiên buông thõng bên hông, lại không biết nên để ở đâu.
Mẫn Hạo Phong thế mà đã hôn cậu!
Thời gian dường như ngưng đọng để cho cậu suy nghĩ và phản ứng.
Hơi thở nơi chóp mũi khiến Khúc Thiên Dao luôn có cảm giác xa lạ, nhưng cũng có cảm giác quen thuộc khó tả, phải rất lâu sau mới có một số mảnh vỡ kí ức xuất hiện trong đầu cậu, lúc này Khúc Thiên Dao mới nhớ ra, người đàn ông trước mặt này hình như cách đây không lâu đã từng thân mật với cậu như vậy.
Chỉ là lần đầu Khúc Thiên Dao không có ấn tượng gì, nhưng lần này cậu lại cảm thấy sợ hãi tột độ.
Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, Khúc Thiên Dao lập tức né về sau, tuy nhiên Mẫn Hạo Phong dường như cũng đoán được cậu sẽ lẩn tránh, liền kéo người lại, một tay ôm eo cậu, một tay giữ phía sau gáy, sau đó hôn càng sâu hơn.
Nhưng nụ hôn này kéo dài không bao lâu, Mẫn Hạo Phong nhanh chóng buông Khúc Thiên Dao ra, đôi mắt nặng trĩu, khi nhìn vào trông có chút mất mát, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều: “Xem ra cậu cũng không ngốc, chỉ là không có ý gì thôi.”
Khúc Thiên Dao đầu óc vẫn đang rối bời, không kịp phản ứng, sau khi cánh cửa đóng sầm lại cả người cậu mới trượt xuống, mặt cậu bắt đầu nóng lên, chẳng mấy chốc, mặt và tai đều đỏ bừng, nhịp tim cũng tăng nhanh nhịp đập.
Đêm thu thực ra khá mát mẻ, nhưng vào giờ khắc này mặt Khúc Thiên Dao nóng bừng bừng liền chạy vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó vẫn cảm thấy mình chưa đủ bình tĩnh nên dứt khoát tắm nước lạnh, lúc nằm xuống giường, nghĩ tới việc Mẫn Hạo Phong vừa làm, mặt lại bắt đầu nóng lên.
Tuy cậu từng đóng cảnh hôn nhưng trong ấn tượng của cậu không hề hôn người khác ngoài lúc diễn, đi đến quán bar mặc dù cậu có uống rượu và trò chuyện với những người đàn ông mình nhìn trúng, nhưng hầu hết bọn họ sau khi rời đi đều không quen biết nhau, đêm đó cũng là bị điên nên mới đi buông thả một chút.
Kết quả là vừa buông đã đem mình thả lên giường của Mẫn Hạo Phong.
Mẫn Hạo Phong lúc này thế mà lại hôn cậu!
Tình tiết này có phải sai trái lắm không?
Khúc Thiên Dao cuộn tròn trên giường suy nghĩ cả đêm, cẩn thận ngẫm lại lời nói của Mẫn Hạo Phong, sau đó cậu ngẫm ra một ý nghĩ hoang đường. Màn hình điện thoại sáng lên mấy lần, ngón tay gõ vài chữ trên bàn phím rồi lại xóa đi, cứ lặp đi lặp lại như thế, cậu cũng không biết phải hỏi Mẫn Hạo Phong cái gì.
Mãi đến khi trời đã tờ mờ sáng, cậu mới gửi đi ba chữ khô khan: Anh ngủ chưa?
Gửi tin nhắn xong, Khúc Thiên Dao buông điện thoại xuống, trở người suy nghĩ có nên đi ngủ hay không, sau đó chợt nhớ tới nhìn đồng hồ, đoán rằng giờ này chắc là Mẫn Hạo Phong đã ngủ rồi, cậu lập tức bấm vào tin nhắn muốn thu hồi, nhưng tay cậu vừa ấn vào thì đối phương trả lời một chữ “Ừm”.
“Ừm” là ý gì?
Ý là ngủ rồi hả? Nhưng lúc này trả lời tin nhắn của mình thì sao mà ngủ được chứ.
Vậy ý là đã ngủ trước đó rồi nhưng bây giờ đã thức? Vậy có nghĩa là mình đã đánh thức hắn hả?
Khúc Thiên Dao cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, trả lời: “Xin lỗi, tôi đã làm anh thức giấc rồi.”
“Không có.”
Câu trả lời của Mẫn Hạo Phong đặc biệt lạnh lùng, đến nổi khiến Khúc Thiên Dao không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một hồi vẫn là không trả lời. Cậu đặt điện thoại lại trên tủ đầu giường, xoay người muốn ngủ, kết quả điện thoại reo lên, cậu dường như là ngay lập tức chộp lấy điện thoại.
“Tối qua dọa cậu sợ rồi.”
Khúc Thiên Dao suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời: “Có một chút, sao anh lại làm vậy?”
Câu trả lời của Mẫn Hạo Phong vẫn rất đơn giản và thô bạo như vậy: “[mặt cười]”
Khúc Thiên Dao: “…” Chắc là do ảo giác của mình, sao cứ cảm thấy hắn đang giễu cợt mình nhỉ.
“Nói tiếng người!”
“Tôi tưởng tối qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Tôi ngốc được chưa!”
Thấy giọng điệu của Khúc Thiên Dao như đang giận dỗi, nhưng thực ra cậu căng thẳng đến lòng bàn tay đang rịn mồ hôi, cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình cho đến khi thấy màn hình mờ đi, lúc này Mẫn Hạo Phong mới trả lời tin nhắn – là tin nhắn thoại năm giây.
Cậu do dự chốc lát, sau khi bấm vào, giọng mũi của Mẫn Hạo Phong phát ra từ điện thoại, nội dung khớp với suy đoán có phần hoang đường của cậu.
“Tôi cảm thấy hình như tôi bắt đầu… có chút hứng thú với cậu rồi.”
Khúc Thiên Dao không hỏi hắn có ý gì, ngón tay dừng lại trên màn hình rất lâu, cuối cùng cậu không dám phát lại đoạn tin nhắn thoại để xác nhận lại nội dung, cậu đắp chăn lên người, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Mẫn Hạo Phong thức suốt đêm, hắn suy ngẫm về sự bốc đồng của mình đêm qua, khi nhìn thấy tin nhắn Khúc Thiên Dao gửi tới, trong lòng hắn thầm vui mừng, kết quả cuối cùng hắn hạ quyết tâm thăm dò thử, nhưng đối phương lại không trả lời!
Mẫn Hạo Phong gấp đến nỗi vò đầu bứt tai ở trong phòng, suốt một giờ đồng hồ, rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía phòng của Khúc Thiên Dao, gõ cửa.
Không có động tĩnh gì.
Mẫn Hạo Phong thấy vậy khẽ cau mày, lại gõ thêm hai lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh gì..
Ngay lúc này hắn bắt đầu nghi ngờ là có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không, hắn liếc nhìn điện thoại, theo lý mà nói thì buổi chiều quay phim, vậy phải xuất phát vào buổi sáng, Khúc Thiên Dao không ngủ vào giờ này mới phải.
Nghĩ đến đây, Mẫn Hạo Phong trực tiếp mở cửa, nhấc chăn bông của Khúc Thiên Dao lên trước khi nó khiến cậu ngạt thở, hắn muốn lay cậu tỉnh dậy, nhưng khi đưa tay qua thì phát hiện quần áo cậu ướt đẫm mồ hôi, mặt cậu đỏ bừng, tóc ướt bết dính vào trán, giờ phút này hắn mới phát hiện ra có gì đó không ổn.