Cô biết rằng, làm thần tượng thì quan trọng nhất là kiểm soát cảm xúc.
Cô kiên nhẫn hỏi: “Chị muốn dùng trà hay nước gì ạ?”
Người phụ nữ cười nhạt: “Nước khoáng thôi, nhưng tôi chỉ uống loại nhãn hiệu Y.”
“Xin lỗi chị, ở đây chúng tôi chỉ có nước khoáng nhãn N và J, không có loại Y mà chị cần.”
“Không có thì không biết đi mua à?”
“…” Đỗ Vũ Điềm hít sâu một hơi, lẩm bẩm trong lòng: Tôi nhịn!
Việc một “đại Phật” bất ngờ xuất hiện trong nhà hàng làm khán giả vô cùng bất ngờ.
[Người này là ai mà làm giá vậy trời? Rõ ràng biết đang quay hình mà vẫn vênh váo?]
[Có phải chương trình cố tình mời để làm trò không? Mấy show hay làm mấy trò thế này lắm.]
[Không đâu, đó là đại tiểu thư Vu An Na của tập đoàn Vu thị. Cô ta không bao giờ chịu diễn mấy vai kiểu này.]
[Ý bạn nói là Vu An Na, con gái tập đoàn ẩm thực lớn đó á?]
[Hự, xem mà tức ghê! Dám sai bảo người khác như vậy.]
Đỗ Vũ Điềm cuối cùng cũng phải ra ngoài mua nước khoáng Y mà Vu An Na yêu cầu.
Cô đi khắp ba con phố mới mua được.
Khi cô thở không ra hơi mang nước trở lại nhà hàng và đặt lên bàn, Vu An Na lại nói: “Xin lỗi, giờ tôi không muốn uống nữa. Làm phiền cô lấy cho tôi một ly nước cam.”
“…” Đỗ Vũ Điềm nghiến răng nói: “Được.”
“Khoan đã,” Vu An Na gọi giật lại, “Đây là danh sách món tôi muốn. Cô cầm đi đưa cho bếp trưởng.”
Đỗ Vũ Điềm tức giận đi vào bếp, đưa thực đơn cho Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, đây là món mà vị khách ngoài kia gọi.”
Nhìn thấy mắt Đỗ Vũ Điềm đỏ hoe, Giang Vãn Vãn vội hỏi: “Sao vậy? Cô ta bắt nạt cậu à?”
Ai dám bắt nạt em gái xinh đẹp của tôi chứ!
Phó Bội Kỳ nhanh miệng kể lại mọi hành động kỳ quặc của Vu An Na, còn thêm mắm dặm muối.
“Sao lại có người kỳ cục như vậy chứ! Các cậu nói xem có tức không cơ chứ!” Phó Bội Kỳ chống hông, tức giận nói.
Giang Vãn Vãn liếc qua thực đơn.
Gà xào ớt cay ghi chú không cho ớt; sườn rang muối ghi chú không cho muối; bò sốt cà chua ghi chú không cho cà chua…
Đúng là cố ý đến gây chuyện mà!
Đỗ Vũ Điềm lo lắng hỏi: “Vãn Vãn, làm sao đây? Chúng ta có nên tiếp tục phục vụ cô ta không?”
Giang Vãn Vãn cười tinh quái: “Phục vụ chứ, đã đến đây rồi, sao tôi có thể để cô ta ra về tay không.”
Đỗ Vũ Điềm mơ hồ nhưng vẫn tin tưởng Giang Vãn Vãn một cách kỳ lạ.
Giang Vãn Vãn làm đúng y theo yêu cầu của Vu An Na rồi bày biện món ăn ra.
Khi thức ăn được dọn ra, Vu An Na chỉ ăn thử một miếng sườn rồi lập tức ném xuống đất: “Cái gì thế này? Đến chó cũng không thèm ăn.”
Cô ta quay sang yêu cầu: “Đầu bếp của các người đâu? Gọi ra đây.”
Đỗ Vũ Điềm định đứng ra can thiệp để Giang Vãn Vãn không bị làm khó, nhưng đã nghe thấy tiếng Giang Vãn Vãn từ sau lưng: “Đầu bếp là tôi đây, có chuyện gì sao?”
Vu An Na không ngại ngần đánh giá Giang Vãn Vãn từ đầu đến chân, ánh mắt như đang soi xét điều gì đó.
Cô ta khoanh tay, cười khinh miệt: “Cô là đầu bếp á? Trẻ thế này, bảo sao nấu ra món ăn khó nuốt như vậy.”
Giang Vãn Vãn bình thản đáp: “Khó ăn thì trả tiền rồi đi nhanh lên, còn ở lại làm gì?”
Vu An Na nghẹn lời: “…” Người làm ngành ẩm thực chẳng phải nên xem khách hàng là thượng đế hay sao? Sao cô ta còn hống hách hơn cả mình!
Vu An Na rút thẻ ngân hàng ra: “Tính tiền.”
“Được ạ.” Giang Vãn Vãn lấy máy POS ra và nói: “Tổng cộng của chị là 8.450 tệ.”
Vu An Na ngạc nhiên: “Cái gì? Quán này là quán chặt c.h.é.m à? Tôi chỉ gọi vài món thôi mà tận 8.450 tệ!”