Cái cơ thể nặng vài trăm cân của anh ta lại dễ dàng bị Giang Vãn Vãn quật xuống đất.
Giang Vãn Vãn có phải là voi không nhỉ?
“Con heo c.h.ế.t tiệt, dâm đãng như vậy, sao không đi vào chuồng heo mà tìm lợn cái để phối giống?” Giang Vãn Vãn thổi một cái vào đầu ngón tay, một chân dẫm lên đầu tổng giám đốc Trương, “Nói đi, ai đứng sau chỉ đạo anh?”
“Con tiện nhân, tôi sẽ báo cảnh sát, cô chờ đó! Lão Hứa, sao anh còn đứng đực ra đấy, báo cảnh sát cho tôi!”
Thấy Giang Vãn Vãn có võ công tốt như vậy, tổng giám đốc Hứa ở bên cạnh đã không dám nói gì nữa.
Giang Vãn Vãn ra hiệu cho Trương Tiểu Mặc.
Trương Tiểu Mặc mở video đã ghi hình toàn bộ quá trình lên.
Tất cả những lời nói bậy bạ của tổng giám đốc Trương đều được ghi lại trong video.
“Anh vừa nói gì? Báo cảnh sát? Được, vậy hãy để cảnh sát đến giải quyết đi.” Giang Vãn Vãn lấy điện thoại ra giả vờ gọi báo cảnh sát.
Nếu video này lọt vào tay cảnh sát, tổng giám đốc Trương sẽ phải vào đồn ngồi vài ngày.
Anh ta vội vàng xin lỗi, “Ê, đừng báo, đừng báo, bà cô ơi tôi sai rồi, cô muốn gì? Tiền? Tôi cho, tôi cho.”
“Tôi không cần tiền, chỉ cần anh nói cho tôi biết bữa tiệc Hồng Môn này do ai tổ chức?” Giang Vãn Vãn dẫm chân thêm mạnh.
“Tôi nói tôi nói! Bà cô nhẹ chân chút đi!”
“Là Tô Vi Nhi, chính cô ấy sắp xếp cái bẫy này, là cô ấy nói với tôi hôm nay sẽ đưa một tiểu mỹ nữ đến chơi với tôi!”
Giang Vãn Vãn huýt sáo về phía Tô Vi Nhi, quay sang hỏi:
"Tiểu Mặc, cô quay lại hết chưa?"
"Tất cả đã được quay lại rồi." Trương Tiểu Mặc liếc nhìn Tô Vi Nhi một cái, đưa màn hình điện thoại cho Giang Vãn Vãn xem.
Tô Vi Nhi suýt ngất xỉu.
Không ngờ cái bẫy mà cô ta dày công sắp đặt cuối cùng lại hại ngược chính mình.
Cô ta vội vàng phủi bỏ trách nhiệm: "Vãn Vãn, tổng giám đốc Trương uống say rồi, anh ấy đang nói linh tinh thôi."
Phó đạo diễn thấy chuyện vỡ lở, nhào tới định giật lấy điện thoại của Trương Tiểu Mặc.
Trương Tiểu Mặc hét lên một tiếng.
Bóng người từ ngoài cửa xông vào, nhanh chóng khống chế phó đạo diễn.
"Bạch An?!" Tô Vi Nhi run rẩy gọi tên người vừa xuất hiện,
"Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đến ăn tối cùng bạn, đi ngang qua phòng của các cô, không ngờ được xem một màn kịch hay như vậy." Giọng nói của Bạch An đầy vẻ chế giễu.
Xong rồi.
Lần này Bạch An thật sự sẽ rời khỏi "ao cá" của cô ta rồi.
Tim Tô Vi Nhi lạnh toát.
"Vãn Vãn, em có muốn báo cảnh sát không?" Bạch An hỏi.
Giang Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như heo của tổng giám đốc Trương, im lặng suy nghĩ.
Hệ thống: [Việc báo cảnh sát có thể sẽ phá vỡ cốt truyện, nên ký chủ không thể báo cảnh sát.]
Giang Vãn Vãn: [Phá vỡ cốt truyện? Tôi thấy là các người đang bảo vệ Tô Vi Nhi thì có!]
Hệ thống: [Dù sao Tô Vi Nhi cũng là nữ chính, cô ta phải sống đến cuối cùng. (Chạy mất)]
"Vãn Vãn?" Thấy Giang Vãn Vãn mãi không phản ứng, Bạch An gọi cô thêm lần nữa.
Giang Vãn Vãn bừng tỉnh, nhìn Tô Vi Nhi mặt mày tái mét, trầm giọng nói: "Làm chuyện bất nghĩa ắt vận vào thân, tôi khuyên cô nên tự trọng."
Khuyên kẻ xấu tự trọng quả thực là lời khuyên vô hiệu.
Phải nói rằng trong nguyên tác, Tô Vi Nhi chỉ thích nuôi "ao cá," dường như không xấu xa đến vậy.
Giờ con đường của cô ta sao càng lúc càng giống Giang Mạn Dao thế này.
Hệ thống nghe thấy suy nghĩ của Giang Vãn Vãn, lập tức giải thích: [Cốt truyện của nữ chính sẽ thay đổi theo diễn biến câu chuyện, dù sao sự xuất hiện của ký chủ đã làm thay đổi kết cục ban đầu.]