Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Chu Hướng Đảng cũng nghĩ ra sự việc Giang Khắc và Cố Minh Chiếu đang nói đến.
Hôm đó, Cố Minh Chiếu tìm đến ông, yêu cầu ông nghiêm khắc xử lý Giang Khắc và Hoắc Kỳ Sâm.
Nhưng đúng như Giang Khắc nói, quy định không cấm hai người họ hợp tác.
Hơn nữa, trong quân đội, tinh thần hợp tác, đoàn kết luôn được thúc đẩy, hành vi của Giang Khắc và Hoắc Kỳ Sâm thậm chí có thể nói là đáng khen.
Chẳng qua, trong kỳ thi khảo nghiệm, Giang Khắc và Hoắc Kỳ Sâm làm thế, đúng là khiến người khác hận nghiến răng.
Chung quy lại, ai cũng có ý đúng của riêng mình. Để tránh lòng người dị nghị, cảm thấy bất công, Chu Hướng Đảng quyết định tổ chức bỏ phiếu. Không có gì bất ngờ xảy ra, Giang Khắc và Hoắc Kỳ Sâm lại bắt tay, số phiếu cũng như kết quả kỳ thi khảo nghiệm, lệch hẳn về phía hai người.
Cứ tưởng qua chuyện đó, Cố Minh Chiếu sẽ nghỉ ngơi tâm tư, ai ngờ lại âm thầm đấu đá với Giang Khắc và Hoắc Kỳ Sâm lâu như vậy.
Dương Hướng Đảng thở dài, tuổi trẻ hăng hái a.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, xích mích giữa Cố Minh Chiếu và Giang Khắc, ông mặc kệ, còn chuyện Giang Khắc thích Cố Yên Nhiên...
“Giang Khắc, cậu không ngại nghe tôi nói chứ?”
Dương Hướng Đảng khẽ gõ gậy ba tong xuống sàn nhà, Giang Khắc nghiêm túc nhìn ông, “Đại tá mời nói.”
“Cậu biết đấy, vì thân phận đặc thù, hai đứa cháu gái của tôi rất được chào đón. Dưới trướng tôi có không ít thanh niên tài tuấn, dù họ tương đối khắc chế, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra họ có ý với Tiểu Uyển và Tiểu Nhiên.”
“Tiểu Uyển” trong miệng Dương Hướng Đảng là Cố Thanh Uyển, chị gái của nguyên chủ. Cố Thanh Uyển năm nay 22 tuổi, xinh đẹp như hoa, lại đang làm trong đoàn văn công, rất có thể diện. Người như chị ấy, dù không có gia thế cường đại phía sau, cũng đủ chiêu hoa dẫn điệp.
Ngày còn ở thành phố, người theo đuổi Cố Thanh Uyển có thể xếp thành một hàng dài từ cửa đại viện đến nhà họ Cố, người theo đuổi nguyên chủ thì ít hơn nhiều, đó cũng là lý do vì sao nguyên chủ ghét chị gái, cảm thấy ghen tị với Cố Thanh Uyển.
Cố Yên Nhiên khẽ tặc lưỡi, chăm chú nghe ông ngoại nói tiếp.
“Không phải tôi có ý coi thường cậu, nhưng một vài người... luôn có suy nghĩ dựa vào người khác để leo lên. Tôi không phán xét suy nghĩ này là tốt hay xấu, nhưng nó mang theo mục đích nhiều hơn là tình cảm. Vậy cậu dựa vào đâu khiến tôi tin tưởng, cậu thật lòng thích Tiểu Nhiên, chứ không phải nhìn trúng gia thế của con bé?”
Nghe Dương Hướng Đảng nói xong, Giang Khắc mím môi. Sau vài giây suy nghĩ, anh đặt tay trước ngực, giọng nói đầy kiên định: “Đại tá, xin hãy cho tôi thời gian ba năm. Trong vòng ba năm, tôi sẽ chứng minh cho ngài thấy. Tôi thích Tiểu Nhiên, không mang theo bất kỳ ý đồ gì, chỉ đơn giản là... thích, rất thích!”
Đêm đó, Cố Yên Nhiên không ngủ được.
Cô lăn qua lộn lại, trằn trọc đến nửa đêm.
Hôm qua đã thiếu ngủ, hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy, dù cố nhắm mắt cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ, cô vẫn không tài nào ngủ được.
Cả Lâm Hiểu Nhan cũng thế.
Cô ấy luôn miệng lẩm bẩm “ba năm, ba năm.”
Cuối cùng, không nhịn được nữa, cô ấy quay sang hỏi: “Tiểu Nhiên, trong vòng ba năm, cậu cảm thấy đồng chí Giang có thể làm được gì?”
Làm được gì ư?
Cố Yên Nhiên không biết.
Cô sợ hãi nhiều hơn là chờ mong.
Sợ hãi Giang Khắc không thông qua khảo nghiệm của ông ngoại, sợ hãi Giang Khắc bỏ cuộc giữa chừng, sợ hãi... Giang Khắc thích cô, là vì gia thế, chứ không phải vì chính cô.
Tại sao ư?
Tại vì, theo như cốt truyện ban đầu, người Gianh Khắc thích rõ ràng là Lâm Hiểu Nhan, không phải cô!