“Mở cửa! Tôi đếm đến ba, các người không mở chúng tôi sẽ phá cửa!”
"Ba... hai..."
“Cạch..” Cố Yên Nhiên nghiến răng, chạy ra mở cửa.
Không có thời gian tìm kiếm, phàm là thấy gì có khả năng giấu đồ, cô đều nhét hết vào không gian. Chỉ trong chưa đầy ba phút, toàn bộ phòng cô đã trống
một mảng lớn, không biết phòng của Lâm Hiểu Nhan thế nào, cô ấy là người
theo lối sống tối giản, đồ trong phòng hẳn không nhiều lắm, chắc cũng tìm sắp xong rồi.
Đúng như dự đoán, Cố Yên Nhiên ở bên ngoài đối phó với đám người thêm mấy phút, thì Lâm Hiểu Nhan đi ra.
Lâm Hiểu Nhan khẽ kéo tay áo Cố Yên Nhiên, hơi lắc đầu, tỏ ý trong phòng cô ấy không có đồ vật bất thường gì.
Người của đội kiểm soát bỏ qua Cố Yên Nhiên, quay sang tra hỏi Lâm Hiểu Nhan.
“Tên?”
“Lâm Hiểu Nhan.”
“Có người tố cáo trong nhà hai cô giấu đồ bất hợp pháp, thức thời thì mau giao ra, sẽ được giảm án.
“Nhà chúng tôi không giấu đồ bất hợp pháp!”
"Già mom!"
Người của đội kiểm soát có ba người, gồm hai người đàn ông và một người phụ nữ. Cả ba đang tuổi tráng niên, có thể ngồi vào chức vị này chắc chắn gia cảnh cũng không tầm thường. Vì thế, trên mặt của họ đều mang theo tia kiêu ngạo nhàn nhạt.
Người vừa mắng Lâm Hiểu Nhan già mồm, là người phụ nữ duy nhất trong số họ.
Cô ta lại tiếp tục hỏi cung, Cố Yên Nhiên rũ mi, não cấp tốc vận chuyển.
Muốn hãm hại họ, thì buộc vào vào được nhà, thả đồ vật để làm bằng chứng. Mà người được đặt chân vào nhà, ngoài ba nam thanh niên tri thức và Xảo Nhi Lợi Tử nhà thím Thục Phân ra, thì cũng chỉ còn lại vài người ít tới khác.
Mấy hôm trước, đại đội trưởng đến nhà, hỏi thăm Cố Yên Nhiên đã khỏe lại chưa. Lúc đến mang theo vài thanh niên tri thức khác.
Chẳng lẽ là người trong đám thanh niên tri thức đó?
Nhưng cô đâu có đắc tội thanh niên tri thức nào ngoài Tô Tuyết và đám chị em tốt của cô ta? Vả lại, trong số những người tới hôm đó, đều là những người quen trước kia của nguyên chủ và Lâm Hiểu Nhan, ai tới cũng mang thái độ hòa đồng, dễ gần, không hề có vẻ gì là muốn hãm hại bọn họ. Chưa kể đến việc họ chỉ quanh quẩn trong phòng khách, thậm chí không bước nửa bước vào những nơi khác trong nhà.
Hay là Giang Khắc?
Tối qua, anh đưa cô và Lâm Hiểu Nhan về tận nhà. Lúc đó cô bận an ủi tinh thần Lâm Hiểu Nhan, anh loay hoay bên ngoài không biết làm những gì, hình như là giúp cô nấu cơm với pha chút nước đường, nhưng nhân lúc làm những chuyện đó, dành thời gian giấu đồ cũng không phải không thể.
Cố Yên Nhiên híp mắt, nhưng sau đó lại lắc đầu, Giang Khắc chẳng có lý do gì để hãm hại cô. Hơn nữa cô tin nhân phẩm và cách làm người của anh. Nếu anh muốn trả thù ai đó, tuyệt đối quang minh chính đại mà trả thù, chứ không phải dùng mưu hèn kế bẩn, vu khống người khác thế này.
Cố Yên Nhiên vò đầu bứt tai, vậy rốt cuộc là ai?
Đúng lúc này, tầm mắt Cố Yên Nhiên quét về phía xa, vô tình chạm phải Tô Tuyết và đám chị em tốt của cô ta.
Buồn cười thế nào, trong đám “chị em tốt” đó, còn có Thẩm Đại Lệ và Nhị Nha.
Thấy cô nhìn qua đây, Tô Tuyết và Nhị Nha giật mình, vội vàng cúi đầu, trên mặt hiện rõ vẻ chột dạ.
Còn Thẩm Đại Lệ giương cằm, nhếch môi đầy khiêu khích nhìn lại đây. Trên mặt rực rỡ phong quang, người không biết còn tưởng cô ta sắp được sắc phong làm hoàng hậu.