Nhị Nha gần như phát cuồng, nói lăng lung tung. Vì tiếng hét của cô ta quá to, Cố Yên Nhiên nằm trên giường cũng bị ép tỉnh lại...
Cố Yên Nhiên cau mày, nếu không phải bây giờ cả người cô như bị rút hết sức lực, cựa quậy cũng khó khăn, cô nhất định tiến lên cho Nhị Nha hai bạt tai.
Cô ta khiến cô suýt mất mạng, đi dạo quỷ môn quan một lần, còn dám ở đây to tiếng?
Vậy đổi lại, để cô đẩy cô ta xuống sông, cho cô ta rơi vào tình cảnh cận kề cái chết, mạng sống hoàn toàn phó mặc trong tay người khác, cô ta có hận cô không?
Đây không đơn thuần là hành vi “cố ý” hay “vô tình” nữa! Đây là hành vi liên quan đến mạng người!
Nếu cô sống, Nhị Nha chỉ việc đi cải tạo, còn nếu cô chết... Nhị Nha bây giờ cũng không đứng ở đây, mà sớm bị cảnh sát tới bắt, chờ diễu phố rồi không biết bị đưa đến nơi nào, làm công việc khổ sai đúng nghĩa!
May mắn, có Lâm Hiểu Nhan giúp cô nói ra nỗi lòng của mình: “Đồng chí Tô, cô từng nghĩ qua, nếu Tiểu Nhiên gặp phải mệnh hệ gì, đừng nói cô, đến gia đình cô cũng bị liên lụy chưa?”
“Cô ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, vậy tại sao lại mong chờ người khác nghĩ cho cô? Nếu tôi là cô, bây giờ sẽ không cãi chày cãi cối, mà im lặng đợi Tiểu Nhiên tỉnh lại, xin lỗi cô ấy, đồng thời chấp nhận cải tạo... Cải tạo cũng không phải lao động khổ sai, cải tạo chính là thông qua lao động, tự vấn bản thân, tìm hiểu lỗi sai của mình, đồng thời ngày càng trở lên tốt hơn...
Cố Yên Nhiên rưng rưng mà nghe, không hổ là người mai sau sẽ trở thành chủ nhiệm giáo dục, lời nói có căn cứ, lại thấm thía lòng người. Nhưng cô quá mệt mỏi, không thể tự mình vỗ tay khen hay, sau một hồi mê man, cô thiếp đi trong giọng nói du dương, đều đều của Lâm Hiểu Nhan.
Cô thiếp đi không lâu, thì tràng pháo kịch này cũng kết thúc.
Vì anh trai của Nhị Nha mang đồ bồi thường đến, thay em gái xin lỗi rồi dẫn người rời đi.
Lần nữa tỉnh lại, Cố Yên Nhiên nhìn đồ bồi thường, trong lòng âm thầm thở dài.
Mạng sống của cô bị treo trên sợi dây, chút quà này chẳng thấm thía vào đâu.
Vả lại, quay đầu cô còn phải mang đồ, đến cảm ơn ơn cứu mạng của Từ Cẩn và Giang Khắc.
Đúng là bù không được mất!
Cố Yên Nhiên ngán ngẩm, một bên suy nghĩ, một bên ăn cháo được Lâm Hiểu Nhan đút đến bên miệng.
Vây quanh cô là vài ba thanh niên tri thức nữ lạ mặt khác, đến thăm bệnh.
Bọn họ trò chuyện rôm rả, Cố Yên Nhiên suy yếu dựa vào thành giường, dỏng tai nghe.
Bỗng có người hỏi: “Yên Nhiên, sau sự việc lần này, cô muốn lấy ai làm chồng?”
“Hỏi câu nhàm chán gì thế? Yên Nhiên đương nhiên muốn lấy đồng chí Giang làm chồng! Đồng chí Giang điều kiện tốt, lại có chức vị trong quân đội, thanh niên tri thức Từ mặc dù cũng không tệ, nhưng chỉ xứng xách dép cho đồng chí Giang!”
“Phải ha! Cơ mà nếu lấy đồng chí Giang rồi, thì hộ khẩu buộc chuyển về nông thôn, trở thành người nông thôn đó!”
“Hầy! Thời cuộc này, có thể sống tốt đã là tốt lắm, còn ngày trở về nông thôn, biết đợi đến bao giờ? Nhìn những thanh niên tri thức đi trước là biết, không phải mong đợi trở về bao năm, cuối cùng đành cam chịu sinh con đẻ cái ở nơi đất khách quê người?”
“Cũng đúng.”
“Khụ khụ khụ!” Cố Yên Nhiên bị sặc cháo, che ngực ho khù khụ, ánh mắt khó tin nhìn đám thanh niên tri thức nữ, “Các cô đang nói nhảm cái gì?”