Hôm nay Tô Tuyết ra tay lớn, mang theo toàn bộ đồng bọn đến gây sự.
Giờ ở lại khu thanh niên tri thức, hoặc là người có giao tình không sâu với cô ta, hoặc là người chán ghét cô ta.
Thậm chí, hẳn là có mấy người bị cô ta bắt nạt!
Không nhân cơ hội bây giờ đến lấy đồ về, thì đợi đến bao giờ?
Lâm Hiểu Nhan ngu ngơ bị Cố Yên Nhiên kéo theo chạy một mạch. Cố Yên Nhiên đoán đại đội trưởng sẽ không dễ dàng thả đám thanh niên tri thức nữ kia đi, ít nhất phải răn rạy nửa tiếng một tiếng. Thời gian này chính là cơ hội của bọn họ!
Đợi đến khi Cố Yên Nhiên đứng trước cửa phòng Tô Tuyết và đám thanh niên tri thức nữ, hung tợn cầm rìu bổ khóa.
Lâm Hiểu Nhan sực tỉnh, ánh mắt kiên định lên.
Cô ấy không vội giúp đỡ, mà sờ sờ túi tiền bên hông, rút ra mấy đồng tiền lẻ,
phân phát cho những thanh niên tri thức đang có mặt tại đó.
Ôn hòa cười cười, “Mọi người, chuyện hôm nay.”
“Chúng tôi không thấy!”
“Tôi cũng vậy!”
“A, các cô từng đến đây sao?”
Một vài thanh niên tri thức thức thời, cầm tiền trốn về phòng, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng một vài thanh niên tri thức vẫn nán lại, có vẻ bất mãn trước hành vi của hai người: “Các cô muốn làm..."
“Mạnh Vĩ, nghe nói cha cậu bị đau khớp, mấy ngày nay đi lại khó khăn? Vừa hay chỗ tôi có dầu gió, hiệu quả rất tốt, có thể làm dịu cơn đau, đợi buổi chiều tôi đưa cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“A, là Lan Tiếu sao, thời tiết lạnh thế này sao không quàng khăn vào? Hôm trước tôi đến hợp tác xã, mua được hai cái khăn quàng cổ bản lỗi, giá cả tiện nghi, cậu muốn một cái không?”
“Ấy, lâu rồi không gặp, cậu là Trần Thạch đúng chứ? Tôi và Tiểu Nhiên nhặt
nhiều hạt dẻ quá, ăn không hết, nếu cậu không chê đến lấy một ít đi? Tôi thấy cậu cường tráng, sức ăn chắc cũng nhiều.”
Lâm Hiểu Nhan một câu nối tiếp một câu đánh cho đám người không kịp trở tay, một số người tâm lý không vững, lập tức bị Lâm Hiểu Nhan dỗ đến ngoan ngoãn, tản ra đi làm việc khác, cũng không thèm quan tâm sống chết của Tô Tuyết.
Mà lúc này Cố Yên Nhiên đã xông được vào phòng Tô Tuyết, không quản đồ gì với đồ gì, chỉ cần nhìn quen mắt cô đều lấy, vơ đầy hai tay, cảm thấy không thể cầm nổi nữa, lại hướng ra bên ngoài kêu lên Lâm Hiểu Nhan.
Lâm Hiểu Nhan vội chạy vào giúp đỡ, động tác không nhẹ nhàng hơn Cố Yên Nhiên là bao. Đúng lúc bọn họ đang hăng say vơ vét của cải, bỗng một tiếng hét lớn vang lên.
“Hai người các cô đang làm gì? Mau buông đồ trên tay xuống!”
Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan đồng thời ngoái đầu nhìn, đập vào mắt là người đàn ông gầy còm, hai mắt ti hí, làn da vì rám nắng mà ngả màu đồng thau. Cố Yên Nhiên không biết người này, nhưng Lâm Hiểu Nhan biết rõ.
“Trường Dịch Đông?”
Trường Dịch Đông là người có niên kỷ lớn nhất trong đám thanh niên tri thức, năm nay hai mươi chín tuổi, hơn Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan gần một con giáp.
Hắn cũng là người có quyền lên tiếng nhất trong khu thanh niên tri thức này.
“Các cô biết ăn trộm đồ có hậu quả thế nào không? Tranh thủ thời gian thả đồ xuống, nể tình các cô cũng là thanh niên tri thức, bồi thường tiền, tôi sẽ không báo cáo chuyện này lên trên!”
“Xì! Ai ăn cắp? Chúng tôi tới lấy lại đồ!”
Cố Yên Nhiên tức giận dậm chân, luôn có Trình Giảo Kim nhảy ra phá đám chuyện tốt của cô.