"Đồng chí Thẩm, ai cũng biết mấy bộ váy tôi đưa không ít tiền, mà cô chỉ đưa tôi mấy cái bánh lương khô, bánh bột ngô rẻ tiền. Vậy số tiền còn lại, phiền cô mang trả cho tôi."
Cố Yên Nhiên nhoen miệng cười, rõ ràng cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt. Đám người xung quanh hứng thú nhìn qua, chỉ kém viết trên mặt hai chữ "hóng chuyện."
"Thanh niên tri thức Cố, cô nói linh tinh gì đó? Cô chỉ đưa tôi một chiếc váy, số tiền bán chiếc váy đó, tôi mua hết đồ ăn cho cô rồi, còn đâu ra tiền thừa?"
Một chiếc váy?
Cố Yên Nhiên suýt chút nữa bật cười, ngày đó nguyên chủ xuống nông thôn, mang theo tổng cộng năm chiếc váy, ba bộ quần áo. Hơn một nửa số đó rơi vào tay Thẩm Đại Lệ, cô ta còn không biết xấu hổ đổi trắng thay đen?
Nhung ma...
"Vậy thì đồng chí Thầm, bộ váy cô đang mặc trên người là từ trên trời rơi xuống à?"
Được Cố Yên Nhiên nhắc nhở, ánh mắt mọi người đồ dồn lên chiếc váy Thẩm Đại Lệ đang mặc, đó là một chiếc váy xòe dài tay, không rõ làm từ chất liệu gì, nhưng giá cả chắc chắn không rẻ.
"Cố Yên Nhiên, cô có ý gì? Chiếc váy này tôi mua từ hợp tác xã!" Thẩm Đại Lệ tái mặt đi, cố gắng bao biện.
"Hợp tác xã... phì!" Cố Yên Nhiên đột nhiên phì cười, ánh mắt trêu tức: "Cô nói dối cũng phải biết suy nghĩ chứ?
Chiếc váy này tôi từng mặc qua, người có trí nhớ tốt đều có thể làm chứng. Hơn nữa, kiểu dáng của chiếc váy này chỉ có ở thành phố, trấn trên không có đâu!"
"Đúng vậy, tôi từng thấy qua thanh niên tri thức Cổ mặc qua chiếc váy này!"
"Tôi cũng thấy!"
"Ca toi nda..."
Cố Yên Nhiên vui vẻ thưởng thức sắc mặt tái mét của Thẩm Đại Lệ. Sau chuyện này, nếu Thẩm Đại Lệ biết tốt xấu, chắc chắn phải đem tiền trả cô.
Còn nếu cô ta không trả, cũng chẳng sao. Vài chiếc váy mà thôi, có thể khiến Thẩm Đại Lệ mất mặt, xứng đáng.
Càng quan trọng hơn là, cô chống mắt lên xem Thẩm Đại Lệ còn dám mặc quần áo của nguyên chủ đi rêu rao khắp nơi nữa không. Nếu cô ta dám, thì Cố Yên Nhiên thực sự phục độ mặt dày của cô ta rồi.
"Khục khục!" Đại đội trưởng đứng làm nền nãy giờ bỗng nhiên ho hai tiếng, tìm về cảm giác tồn tại: "Mọi người chú ý, cuộc họp sắp bắt đầu...."
Mùa đông đúng hẹn mà tới.
Nền trời đùng đục như bị bẩn lâu ngày, gió lạnh cuốn theo tuyết bay phấp phới, khung cảnh hoang tàn, buồn tẻ.
Lâm Hiếu Nhan và Cố Yên Nhiên vùi đầu trong ổ chăn, không dám bước ra ngoài nửa bước.
Có kinh nghiệm từ mùa đông trước, Lâm Hiểu Nhan mua không ít sách vở, đồ chơi giải trí. Còn Cố Yên Nhiên, trong không gian của cô chất đống mấy thứ này, dù hai người trốn trong nhà cả ngày, cũng không có cảm giác buồn chán.
Vừa chơi, hai người vừa kể cho nhau nghe về gia đình, những chuyện thú vị trong cuộc sống. Bên cạnh đặt một chậu hạt dẻ, hạt dẻ nướng chín thơm ngào ngạt, xua tan đi cái lạnh của mùa đông.
"Cốc cốc cốc..."
Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ vang. Cố Yên Nhiên hơi nhăn mày, không nghĩ ra ai sẽ đến vào thời tiết này.
Lâm Hiểu Nhan nhanh nhẹn xỏ giày, chạy ra mở cửa, Cố Yên Nhiên khoác áo bông, lật đật theo sau.
"A Cẩn, A Trạm, A Lễ? A, còn có Xảo Nhi Lợi Tử nữa, mấy đứa đến đây làm gì?"
Thông qua tiếng nói đầy kinh ngạc của Lâm Hiểu Nhan, Cố Yên Nhiên đại khái biết người đến là ai. Cô quay ngược vào nhà bếp, bưng canh xương hầm đã đun nóng ra.
"Đừng đứng ngoài cửa, lạnh. Vào uống miếng canh đi." Nói xong, cô lấy năm cái bát từ chạm bát, múc năm bát canh xương hầm, vẫy vẫy Xảo Nhi và Lợi Tử: "Xảo Nhi, Lợi Tử, qua đây uống canh."