Lời còn chưa nói hết, lại thêm một nắm cát nữa được ném vào miệng hắn ta.
"Ọe!" Thẩm Mộc Vũ đưa tay móc họng, nước dãi hòa cát chảy ra, khiến Lâm Hiểu Nhan che miệng lùi về sau vài bước.
"Cút! Còn ở đây làm loạn, hôm nay bà cho chúng mày ăn no bụng cát!"
"Mày... chúng mày..."
Hồ Thúy Loan hầm hè lao đến, tư thế kia, rõ ràng là muốn đánh nhau.
Cố Yên Nhiên xắn tay áo, rút từ thắt lưng ra cái dao bầu.
"Tới đây!"
Từ lúc nhìn thấy một nhà Hồ Thúy Loan, cô đã vũ trang đầy đủ rồi. Ai ngờ bọn họ định đánh nhau thật, vậy thì đánh đi, ai sợ ai?
Nhìn thấy lưỡi dao sắc lẻm, khí thế hùng hổ của vợ chồng Hồ Thúy Loan thoáng cái tắt ngúm.
"Mày... giết người là phạm pháp..."
Hồ Thúy Loan run giọng hô lên, Cố Yên Nhiên cười lạnh: "Không biết giết người chôn xác à? Xác chúng mày chôn xuống đất, ai phát hiện ra? Mà cho dù có phát hiện ra đi chăng nữa, một mạng đổi ba mạng, tao thấy rất hời."
Nói xong, cô bước từng bước đến, dưới ánh nắng mặt trời, con dao bầu ánh lên tia sáng lạnh.
Một nhà Hồ Thúy Loan nhìn như hùng hùng hùng hổ hố, thực chất là người gan bé, chỉ dám ăn hiếp những người trông yếu thế hơn mình.
Thấy Cố Yên Nhiên điên cuồng như vậy, bọn họ bị dọa sợ, Hồ Thúy Loan là người đầu tiên chạy trốn, trước khi đi còn không quên lo lắng cho chồng con: "Mộc Vũ, A Bảo, hai người mau chạy đi!"
Nói xong cái chân hoạt động hết tốc lực, biến mất nhanh như một cơn gió.
Thẩm Mộc Vũ càng không chịu thua kém, chạy ngay sau bà ta. Chỉ có thằng nhóc A Bảo mắt vẫn chưa hết cay, chân lại ngắn, loạng choạng chạy được vài bước thì ngã nhào xuống đất, kêu rên: "Cha ơi... mẹ ơi..."
Cố Yên Nhiên bĩu môi nhìn hai người đã chạy xa, tưởng tình cha nghĩa mẹ cao cả đến đâu, hóa ra cũng chỉ có vậy.
Lâm Hiểu Nhan đóng cửa lại, kéo Cố Yên Nhiên vào trong nhà, trước đó còn liếc mắt nhìn A Bảo đầy chán ghét
Cứ tưởng đã có nhà, từ nay đến hết mùa đông không còn xảy ra chuyện gì lớn, ai ngờ đùng một cái, nữ phụ Thẩm Đại Lệ không chịu ngồi yên làm bóng đèn nữa, bắt đầu nổi lên trong tiếng xì xào bàn tán của mấy bác gái đầu làng.
"Nghe gì chưa, con gái Thấm Mộc Sâm và thanh niên tri thức Mạnh..."
"Nghe rồi nghe rồi, nghe nói thanh niên tri thức Mạnh đã mời cha mẹ xuống nông thôn, không biết bao giờ đến?"
"Thẩm Đại Lệ có phúc thật, lấy được người chồng là thanh niên tri thức, lại có cha mẹ chồng ở thành phố, sau này chỉ sợ cất cánh."
"Cất cánh cái gì? Bà không đến nhà Thẩm Mộc Sâm xem, không biết thanh niên tri thức Mạnh có bao nhiêu không tình nguyện. Cậu ta còn mắng Thẩm Đại Lệ mơ tưởng trèo cao, hãm hại cậu ta..."
"Lời cậu ta nói có thật không?"
"Theo tôi thấy, phải đến bảy phần là thật!"
Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên: "Nếu là thật, Thẩm Đại Lệ cũng không phải ngây thơ hồn nhiên như cô ta thường thể hiện ra..."
"Hừ! Mấy năm nay cô ta viện cớ đi học không xuống ruộng làm việc, nhưng học đâu chẳng thấy, chỉ thấy suốt ngày qua lại trấn trên. Nhìn da dẻ nõn nà, người nồng nặc mùi nước hoa của cô ta đi, có giống thôn nữ tí nào không? Trong tối cô ta làm bao việc mờ ám, ai biết được?"
"Chậc chậc, nhìn không ra đó..."
Nền trời âm trầm, báo hiệu sắp có tuyết rơi. Lâm Hiểu Nhan nhận ra mình quên mua bao tay, định đến tìm ông
Trần đi nhờ xe bò lên trấn trên, vừa hay Cố Yên Nhiên ở nhà buồn chán, đang muốn đi chơi, nghe vậy thì đề nghị đèo Lâm Hiểu Nhan lên trấn.
Lâm Hiểu Nhan ngượng ngùng đồng ý, lúc hai người đến cổng thôn, bỗng nghe thấy đoạn đối thoại phía trên, nhất thời có chút trầm mặc.