“Được!” Thẩm Đại Thắng không có ý kiến gì, một hơi liệt kê mấy chục khu đất tốt cho Cố Yên Nhiên nghe, hứa hẹn không để cô chịu thiệt.
Nhớ đến cảnh nhà đất ở thế kỷ 21, một khu đất nhỏ trong thôn cũng bị kéo giá lên đến hơn trăm vạn khối, giờ lại được đại đội trưởng tùy tiện mời chào, Cổ Yên Nhiên chỉ biết thầm than, cách biệt một trời một vực a.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tảng sáng, cô đã lén gọi Lâm Hiểu Nhan đi xem đất. Lâm Hiểu Nhan rón rén đi ra, tránh đánh thức một nhà Hồ Thúy Loan, ánh mắt kích động hỏi Cố Yên Nhiên: “Đại đội trưởng đồng ý rồi? Nhanh như vậy?”
Cố Yên Nhiên gật đầu: “Có vài khu đất tốt cần tôi và cậu xem qua, đi nhìn một chút, có gì không vừa ý còn kịp thời điều chỉnh. Chọn ngay trong hôm nay, ngày mai là có thể khởi công, lại đợi thêm nửa tháng, chúng ta có thể chuyển vào nhà mới rồi.”
Xây nhà ở nông thôn rất nhanh, trung bình mười ngày nửa tháng đã xong, không giống như xây nhà ở hiện đại, cần phải làm nhiều thủ tục quy trình rắc rối.
Đương nhiên một phần là do móng nhà ở thời đại này không cần quá kiên cố, thứ hai là nhà xây đơn giản, không cầu kỳ như hiện đại.
Lâm Hiểu Nhan gật đầu, đến nơi hẹn sẵn xem đất. Nhìn cả buổi sáng, cuối cùng hai người quyết định chọn khu đất gần chân núi. Đất gần chân núi thanh tịnh, thuận tiện đi lại lên núi. Thổ sản trên núi nhiều, tiện nghi bọn họ hái ăn.
Điều không tốt duy nhất là đất gần chân núi thô ráp, khó có thể trồng rau, nuôi dưỡng hoa màu. Nhưng Cố Yên Nhiên lười, Lâm Hiểu Nhan cũng không có thời gian, thế nên vấn đề này coi như không có.
Đại đội trưởng nhìn mặt đất xám xịt dưới chân, ánh mắt phức tạp.
Nhà người ta chọn đất, chú ý nhất vẫn là thổ địa tốt, thuận tiện trồng rau nuôi gà.
Hai người này chọn đất, một chữ thôi, tiện.
Tiện là được, cái khác không quan trọng.
“Chiều nay hai người cùng tôi đến nhà Vương Thiết Trụ, mấy việc xây nhà trong thôn, hắn là người am hiểu nhất.”
“Dạ!” Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan đồng thanh đáp, sau đó ai về nhà nấy.
Đến buổi chiều, gặp mặt Vương Thiết Trụ, người này tầm tuổi đại đội trưởng, khuôn mặt trông có vẻ khó ở, nhưng lại là người dễ chung đụng.
Ông hiền hòa kể về những chi tiết cần chú ý khi xây nhà, lại nghe ý kiến của Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan, cuối cùng kết luận: “Đại đội trưởng, xây nhà cho hai cô bé này, tôi cần khoảng ba mươi người, xây mười lăm đến hai mươi ngày là xong”
“Có thể!” Đại đội trưởng sảng khoái đồng ý. Vụ thu đã xong, người dân trong thôn đang nhàn đến phát hoảng, có chuyện cho đám thanh niên kia làm, bọn hắn chắc chắn không từ chối, chỉ cần có tiền công là được.
Cố Yên Nhiên nộp sáu mươi khối tiền đặt trước. Nhìn cô đưa tiền mà mắt không chớp lấy một cái, đại đội trưởng tặc lưỡi.
Thì ra đây là tự tin của người có tiền.
Trong thôn có người xây nhà, đương nhiên không giấu được. Đại đội trưởng đối ngoại nói rằng Cố Yên Nhiên muốn xây nhà, giấu nhẹm chuyện Lâm Hiểu Nhan xây cùng đi.
Tất cả người trong cuộc đều hiểu, nếu chuyện Lâm Hiểu Nhan cũng xây nhà truyền ra, Hồ Thúy Loan mất ba khối tiền thuê nhà mỗi tháng, lại không thể bòn rút thêm cái gì trên người Lâm Hiểu Nhan, chỉ sợ nổi điên mất.
Để bà ta biết, mỗi ngày chạy đến phá đám việc xây nhà, đừng nói nửa tháng, chỉ sợ vài ba tháng cũng chưa chắc xây xong.