Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 65





“Tôi không biết cô đã trải qua những gì, ban đầu cô chỉ viết một bộ truyện tranh, mà nơi này là một thế giới chân thật, mỗi một người đều có xương có thịt, có tư tưởng của mình, tại sao cứ phải hạn chế nó với những giả định về con người trong truyện tranh vậy?.” Bàn tay cầm ly của Nguyễn Nặc dần trở nên tê dại: “Nếu như cô hoàn toàn dựa theo những nội dung mình vẽ mà sống tiếp, vậy thì chưa chắc đã không thể ở bên cạnh Từ Lẫm.”

Lần gặp mắt đó ở khách sạn khi thấy sự quan tâm của Từ Lẫm với Ôn Nhã thì Nguyễn Nặc đã biết là anh ta vẫn quan tâm cô ta cho nên mới có thể dù khiến Diệp Huân mất mặt cũng phải để cho cô ta ngồi bên cạnh mình.

“Chỉ có mỗi Từ Lẫm sao, trong truyện tranh cũng không phải chỉ có một mình anh ta thích Ôn Nhã.” Cô ta lấy thêm mấy viên đường cho vào cà phê rồi từ từ khuấy đều lên, sau khi nhấp thử một thìa thì nhíu mày lại, còn khó uống hơn cả khi chưa cho đường.

Trong lòng Nguyễn Nặc lộp bộp, cô ta đang nói đến Từ Kha.

“Cô rất sợ hãi sao?” Trên miệng Ôn Nhã thoáng qua một ý cười không rõ: “Nguyễn Nặc, cô đừng sợ, là tôi bị cô ép thành bộ dạng như bây giờ mà.”

Rõ ràng là cô chưa làm gì Ôn Nhã cả, mấy ngày hôm đoàn làm phim xảy ra chuyện thì cô vẫn luôn đợi ở trong nhà, hoàn toàn không có liên quan gì với Ôn Nhã.

“Tại sao?”

“Cô nhìn dáng vẻ của tôi bây giờ xem, bị trừng phạt còn chưa đủ sao, hoặc là cô giúp tôi hỏi Từ Kha một chút xem anh ta đã hài lòng chưa?”

Ban đầu cô còn nghi ngờ tại sao Ôn Nhã lại phải nói chuyện với mình, bây giờ nghe những lời này của cô ta thì Nguyễn Nặc đã hiểu ra, đây đều là vì Từ Kha, cũng không biết Từ Kha đã dùng thủ đoạn gì mà lại để cho Ôn Nhã chán nản như vậy.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Nhã đã giống như là cảm nhận được sự nghi ngờ trong lòng cô mà bắt đầu giải đáp.

“Anh ta lấy đi từng thứ từng thứ mà tôi quan quan tâm.” Ánh mắt Ôn Nhã dần trở nên thất thường, giống như là đang phải nhớ lại cơn ác mộng của mình: “Từ Lẫm biết tôi đã làm một số chuyện sai lầm nên không cần tôi nữa. Mới vừa nói là cho tôi nhân vật nữ chính của một bộ phim truyền hình mạng điều tra tội phạm hình sự vậy mà sau đó lại nói tạm thời đổi người. Còn có chuyện sản nghiệp trong nhà bị chèn ép nữa.”

Những thủ đoạn hết lần này đến lần khác này là do chính cô ta tự đặt ra, Từ Kha là một người lãnh khốc và vô tình nên sẽ không có một chút lòng thương hại với một người xa lạ. Hơn nữa, cô ta còn từng làm những chuyện hãm hại Nguyễn Nặc vậy nên Từ Kha đã đặt cô ta vào loại thù địch.

Bị trùm nhân vật phản diện đối địch, cô ta có thể sống bao lâu thì cũng không nắm chắc được.

Nguyễn Nặc cắn chặt môi dưới. Cô không ngờ Từ Kha lại đối phó với Ôn Nhã vì mình. Mặc dù thủ đoạn khá ôn hòa nhưng lại từng bước đẩy người ta vào đường cùng.

Không nói đến những tình tiết trong truyện tranh thì trong nhận thức của cô về Từ Kha, anh là một người tình hoàn mỹ, cưng chiều cô đến tận xương tủy.

Rõ ràng là đã nghe Ôn Nhã giãi bày hết nhưng trong đầu cô lại chỉ hiện lên những lần anh đối tốt với cô. Nếu như cô không đoán sai, những chuyện Ôn Nhã nói là sai lầm hẳn là chuyện đã từng hãm hại cô.

“Thấy dáng vẻ hiện tại của tôi, có thể bỏ qua cho tôi không?”

“Đừng nói những lời làm như oan ức vậy, nếu như cô thật sự không làm gì cả thì cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà đi đối phó cô cả.” Nguyễn Nặc giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ tới: “Tôi đến đây chỉ là vì ba tôi thôi, nếu như ngoại trừ việc quen biết tôi, còn những chuyện có liên quan khác lại không nói được, vậy thì cũng không cần phải nói tiếp nữa.”

Nhìn về phía nhân viên phục vụ mặt đầy kinh ngạc đang đứng bên cạnh bàn: “Tính tiền, thanh toán riêng.”

Ôn Nhã không đứng lên ngay, cô ta lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ, ngay cả tầm mắt cũng không nhìn lên người Nguyễn Nặc.

Cô ta cho rằng mình là nhân vật chính tuyệt đối nhưng Từ Kha lại chưa từng nhìn thằng vào cô ta.

Sự nghiệp của bản thân thì vừa mới rơi xuống vực sâu vạn trượng, thậm chí còn liên lụy đến gia tộc. Ban đầu khi cô ta thoát khỏi mạch chính của truyện thì thế giới này đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi, bây giờ có cưỡng ép dùng thủ đoạn thì cũng không thể đưa mọi chuyện về lại đúng quỹ đạo được nữa, cô ta chỉ có thể từ bỏ nội dung đã định trước kia thôi.

...

Nguyễn Nặc trở về đoàn làm phim để tiếp tục quay, bộ phim này cô không có nhiều phân cảnh, chỉ mới một tháng mà đã quay xong rồi.

Sau khi rời khỏi khách sạn Nguyễn Nặc vẫn luôn lo lắng Từ Kha sẽ lại đưa cô về biệt thự tư nhân, mặc dù biệt thự của anh không kém nhà chính bao nhiêu, nhưng ít nhiều cũng có chút lạnh lẽo.

Thỉnh thoảng ở đó mấy ngày thì không thành vấn đề, nhưng nếu ở mãi thì cô sẽ không thể chịu nổi.

Từ Kha hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, sau khi sắp xếp hành lý xong thì để cho tài xế đưa cô trở về nhà chính.

Mới vừa vào cửa cô đã gặp nhìn thấy dì Trần đứng ở bên trong chờ cô. Dì Trần là người thứ ba cô nhìn thấy khi đến thế giới này, cũng đã từng nhắc nhở cô phải đề phòng hai mẹ con Thẩm Dư Tinh nên dù sao vẫn có phần thân thiết.

“Dì Trần,” Nguyễn Nặc cười chào hỏi.

“Chào cậu chủ, chào cô Nguyễn.” Dì Trần lễ độ chào hỏi bọn họ, ánh mắt của bà không dừng lại trên người Nguyễn Nặc lâu, từ sau khi nhận được tin tức là cậu chủ và cô đã ở bên nhau thì bà lại có một sự vui mừng khó hiểu.

Cậu chủ đã cô độc lâu như vậy rồi, cuối cùng thì cũng có thể tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp.

Từ Kha xách hành lý lên lầu hai giúp Nguyễn Nặc. Khi cô đi vào phòng mình thì bị dọa hết hồn, vội vàng đi ra ngoài xác nhận một lần thì mới dám tin đây đúng là phòng của cô.

Trong phòng lại có thêm rất nhiều gấu bông và búp bê.

Cô lập tức mang hành lý ra rồi sắp xếp lại, sau đó ngã nhào lên một con gấu bông to lớn. Nó còn êm hơn cả giường, Nguyễn Nặc nằm trên đó thoải mái vươn vai.

Sau mấy ngày quay phim vô cùng nhiều thì dường như ngày nào cũng đều bận rộn, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi.

Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra thì đã thấy Từ Kha đứng trước mặt cô.

Nguyễn Nặc giật mình, đang định đứng dậy thì đã bị một tay anh cản lại, bản thân anh lại thoải mái nằm xuống bên cạnh cô.

“Anh chuẩn bị gấu bông từ lúc nào vậy?” Nguyễn Nặc thuận tay ôm lấy một con búp bê hình thiên sứ nhỏ: “Tại sao lại cho em những thứ này?”

“Hôm nay là sinh nhật của em.” Từ Kha nghiêng người, đối mặt với cô.

Sinh nhật? Cô vốn dĩ nghĩ rằng ở thế giới này thì “sinh nhật” đã không thể dùng trên người cô nữa, vậy mà không ngờ Từ Kha sẽ nhắc tới.

Hôm nay đúng là sinh nhật của cô, nhưng mà ngày tháng sinh nhật này lại thuộc về một thế giới khác, tại sao Từ Kha lai biết được?

Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Tử Kha đã giải thích trước: “Em mới vừa sinh ra chưa được bao lâu thì ông nội đã đưa cho tôi rồi, khi đó em vẫn còn chưa mở mắt.”

Hóa ra là sinh nhật của con mèo này.

Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi, cô và con mèo này có cùng một ngày sinh nhật.

Nguyễn Nặc cất giấu nghi ngờ trong lòng, xoay người lại, hai người chỉ cách nhau một con gấu bông, nhưng tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi nhau.

“Anh thật là tốt.” Chăm sóc cô vô cùng tốt.

Từ Kha bỏ con gấu bông ở giữa ra, kéo cô đến bên cạnh, hai người yên lặng mà nằm trên giường.

Tới ban đêm, sau khi Từ Duy Du vào phòng khách thì nhìn thấy Nguyễn Nặc đang nằm trên ghế sô pha xem phim, trong mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm: “Về rồi hả?”

“Ừm.” Cô biết câu nói này của chị ấy có hai ý, một là đã quay xong ở phim, hai là Từ Kha đưa cô về nhà chính.

Sau khi Từ Duy Du lên lầu hai thì trực tiếp đi về phía thư phòng, Từ Kha đang ngồi trước bàn làm việc, chị ấy kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn anh với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Có chuyện gì?”

“Những lời này phải là chị hỏi em và Nguyễn Nặc mới đúng, có phải là hai đứa có chuyện vui gì chuẩn bị nói cho chị không?”