Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 56




Nguyễn Nặc qua lại phòng tùy ý chọn một bộ quần áo, sau đó trốn vào phòng thay đồ, mở di động bắt đầu tìm số điện thoại của sở nghiên cứu.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện một dãy số, Nguyễn Nặc yên lặng nhớ kỹ và lưu nó lại.

Lần đầu tiên gặp người của sở nghiên cứu, cô vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ mới có thể cứu giúp. Thế giới này đã đi lệch ra khỏi quỹ đạo của thế giới truyện tranh, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cô cũng không nói chính xác được. Cô phải có sự chuẩn bị trước mới được.

Lễ phục Nguyễn Nặc chọn lựa màu trắng như tuyết, trên mặt cũng trang điểm nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ đẹp lộng lẫy của cô, kiều mà không mỵ.

Sau khi trang điểm xong cô mới quay lại phòng ngủ. Từ Kha đứng trước tủ quần áo, đưa lưng về phía cô, chắc là là nghe được chân của cô nên anh cất giọng nói trầm thấp: "Lại đây."

Nguyễn Nặc nhẹ nhàng, cẩn thận đi đến phía sau anh, đang muốn che hai mắt của anh thì Từ Kha đột nhiên quay người, cô đứng không trực tiếp ngã vào lồng ngực anh

A, đột nhiên được yêu thương nhung nhớ thế này, cảm giác cũng không tệ lắm. Vì thế, Từ Kha yên tâm thoải mái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, hương thơm đặc biệt chỉ riêng cô mới có ngập tràn chóp mũi anh

Vì anh cao hơn nên anh đặt cằm mình lên đầu cô, ôm cả người cô vào lòng. Cô nhẹ tựa như bông, mềm mại giống như cả người không xương

Có lẽ cô cùng mèo Xiêm giống nhau, đều là vật mềm mại.

Có gì đó không thích hợp, anh cảm thấy rất không bình thường. Nguyễn Nặc tự nhiên bị anh ôm lấy, nhưng cô lại không hề giãy dụa mà thuận theo để anh ôm một hồi lâu, mãi đến khi anh nhẹ nhàng buông ra, lúc này cô mới lùi ra phía sau vài bước giữ một khoảng cách với anh

"Muốn em giúp anh thắt caravat không?" Nguyễn Nặc cong cong lông mày, trên mặt còn chút ửng đỏ, đôi môi màu đỏ mềm mại càng trông đáng yêu.

"Ừ." Từ Kha cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, cũng bất chấp cô mới trang điểm xong. Cánh tay dài duỗi ra kéo Nguyễn Nặc lại gần mình, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nhìn hai mắt cô từ kinh ngạc đến say mê, Từ Kha cũng nhắm mắt lại cùng cô trầm luân.

Từ từ tách ra, hai tay Từ Kha còn để trên hông cô giúp cô ổn định thân hình, thế nhưng hai chiếc bánh bao dường như còn chưa kịp phản ứng cứ lắc lư trước mặt của anh.

Đôi môi mỏng của Từ Kha cong lên, ôm cô đến sô pha ngồi xuống, anh đưa caravat vào tay cô.

Anh kêu cô lại gần để giúp anh thắt caravat, không ngờ sự nhẫn nại của bản thân ở trước mặt cô không còn lại gì.

Nguyễn Nặc dần dần phục hồi tinh thần, nhấp đôi môi còn chút tê dại, sau đó cúi đầu, cầm caravat trong ty lại có chút không biết làm sao: “Son của em có phải anh ăn hết rồi không?"

"Ừ." Từ Kha xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, để cô ngẩng đầu nhìn vào mình: “Vẫn còn màu đỏ tự nhiên."

Thế chẳng phải là bị sưng lên sao? Đáy lòng Nguyễn Nặc âm thầm thở dài, rút một tờ giấy thay anh lau đi vết son trên môi.

Lúc tay cô chạm vào môi anh, Nguyễn Nặc không kìm được mà run nhè nhẹ, có lẽ là vì thẹn thùng. Thật vất vả mới lau xong vết son cho anh, sau đó cô lại giúp anh thắt caravat, cũng may ở trong thế giới trước kia cô từng học qua nên có thể tốc chiến tốc thắng.

Sau khi sửa sang lại cho anh xong, cô nhẹ nhàng thở ra.

Tựa vào sô pha bên kia, cô ôm gối đầu đến một lúc lâu thì độ ấm trên mặt mới giảm xuống. Rõ ràng mỗi đêm đều ngủ với nhau, nhưng mỗi lần cách anh gần như vậy thì tim cô lại đập nhanh.

Nhất định không phải nguyên nhân từ cô, đều là do mèo Xiêm, nó rất thẹn thùng.

Cũng không quá lâu, Từ Duy Du cũng đã chuẩn bị xong, ba người đi đến khách sạn mà nhà họ Cố tổ chức buổi tiệc sinh nhật.

Bởi vì khách sạn này trên danh nghĩa của nhà họ Cố, đêm nay lại chuyên dụng để Cố Tranh tổ chức sinh nhật, bởi vậy để có thể chính thức bước vào khách sạn thì tân khách cũng phải trải qua vài lần bảo vệ xác nhận thân phận.

Không ít phóng viên ngồi canh giữ ở cửa khách sạn vì muốn chụp được tư liệu trực tiếp. Nguyễn Nặc quét mắt nghìn đám paparazzi không e dè đó, cảnh tượng này giống hệt lúc cô bị sở nghiên cứu mang đi.

Thế nhưng có Từ Kha bảo vệ, ngày đó hình chụp của cô không bị rò rỉ ra ngoài, nhưng thật ra công ty của Duy Du công bố văn kiện chứng minh cô không phải là yêu ra ngoài để bịt miệng mọi người.

Phái bảo vệ canh giữ mấy lớp nhưng lại ngầm cho phép phóng viên đứng ở cửa, Cố Tranh này thật sự không đơn giản.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Từ Kha: “Xem ra, giống với buổi tiệc lần trước em và Duy Du tham gia."

Nói như vậy xem như nhắc nhở anh đi. Cho dù nguy cơ không trên người Từ Kha nhưng cô vẫn đang có chút lo lắng không yên.

Trong lúc nhất thời lại khó có thể nói ra khỏi miệng rốt cuộc là vì sao.

"Mười năm, đây là lần đầu tiên anh đến."

Ánh mắt Từ Kha thâm thúy, ngón tay thon dài không có quy luật vuốt ve mặt của Nguyễn Nặc, mang theo chút khiêu khích.

Ít nhất, đám paparazzi ở ngoài cửa sổ xe chụp hình cho rằng như thế, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy Từ Kha để bụng một người phụ nữ như vậy, sau khi chụp được đều lập tức báo cáo cho chủ biên nhà mình.

Nhưng Nguyễn Nặc không cho là anh đang tán tỉnh mình. Dù sao cô đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng anh động tình. Hiện tại, anh chính là đang tự hỏi.

Nguyễn Nặc không làm anh gián đoạn, tùy ý để anh nắm mặt mình, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã quen với động tác này của anh.

Đến cửa chính của khách sạn, Từ Kha xuống xe trước, sau đó lịch sự đỡ Nguyễn Nặc bước xuống. Từ lúc vô lọt vào mắt công chúng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều ngừng dừng lại trên người mình.

Khinh thường có, hâm mộ có.

Nhưng cô không quan tâm mình như thế nào trong mắt người khác. Nguyễn Nặc nghĩ, sau khi trải qua vụ vu hãm ấy, cô giống như đã có thể thừa nhận việc này. Những người đó chỉ nghe những gì họ muốn nghe, nói đạo lý cũng không thông, không đáng vì bọn họ mà hao tâm tốn sức.

Nguyễn Nặc kéo tay Từ Kha đi vào bên trong phòng tổ chức buổi lễ. Từ Duy Du giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi lên dẫn đường cho bọn họ đến sảnh phụ, nơi Cố Tranh đang ở.

Đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Nặc gặp Cố Tranh. Trong truyện tranh bà ta là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, truyện tranh trực tiếp dùng hình tượng mỹ nhân rắn rết để hình dung bà ta lúc còn trẻ.

Tiến vào phòng, Nguyễn Nặc mới nhận ra bên trong cũng chỉ có một mình Cố Tranh. Cố Tranh đưa lưng về phía bọn họ, bóng lưng thon thả trong bộ sườn xám.

Người phụ nữ này đã năm mươi tuổi nhưng lại có thể giữ được dáng người như vậy thì cũng thật đáng kinh ngạc

"Dì." Từ Duy Du dẫn đầu gọi, ngay sau đó Từ Kha cũng gọi một chữ.

"Chào dì." Nguyễn Nặc yếu ớt gọi một tiếng. Cô cảm thấy trên người của người phụ nữ này tản ra uy áp vô hình, chẳng qua người chịu ảnh hưởng chỉ có mình cô.

Từ Kha và Từ Duy Du đứng ở bên kia bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.

"Từ Kha, Duy Du." Lúc này Cố Tranh mới xoay người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lãnh đạm của bà ta quét về phía Nguyễn Nặc khóe miệng hơi cong lên. Bà ta đi đến trước mặt Nguyễn Nặc, thanh âm nhu hòa: “Đây là Nguyễn Nặc? Dì có nghe nói rồi, thật sự con rất xinh đẹp."

Nguyễn Nặc lễ phép cười: “Cám ơn." Cô cảm giác ánh mắt Cố Tranh nhìn nhìn có chút không đúng lắm.

"Gọi bọn cháu đến đây có chuyện gì không?" Từ Kha đi thẳng vào vấn đề, không tiếp tục khách sáo. Hiển nhiên quan hệ giữa anh và Cố Tranh cũng không hề tốt.

"Con đó, tính cách thật giống Cố Thư." Cố Tranh cố ý nói ra tên của mẹ anh chính là muốn xem phản ứng của anh như thế nào, nhưng đáng tiếc là bà ta lại không hề nhìn thấy chút biến hóa nào trên mặt của anh.

"Dì, đây là quà mà con và Từ Kha đã chuẩn bị, chúc dì sinh nhật vui vẻ." Từ Duy Du đưa một hộp gấm đến trước mặt Cố Tranh.

"Hai đứa có lòng." Cố Tranh cầm lấy hộp gấm: “Ngày xưa những món quà này đều là người khác đưa đến cho dì, bây giờ có thể tận tay con đưa đến, thật đúng là hiếm có. Dì còn nhớ, con từng tặng cho dì một thiệp chúc mừng."

"Dì cũng đừng nói những chuyện cũ nữa." Từ Duy Du cười cười: “Không bằng dì mở ra xem lễ vật tụi con tặng là gì đi?"

"Được." Cố Tranh mở hộp gấm trước mặt bọn họ. Khi mở ra, hai mắt bà ta lập tức trừng lớn, đáy mắt hiện lên một chút khác thường. Đến khi nhìn thấy đồ bên trong thì bà ta không cầm vững làm rơi hộp gấm xuống đất.

Đồ bên trong chiếc hộp văng ra, Nguyễn Nặc lập tức nhận ra đó là chiếc điện thoại mà cô nhặt được trong phòng thử đồ, cái đã từng dọa cô.

Nghĩ đến hình ảnh lúc đó, Nguyễn Nặc không khỏi bắt đầu khẩn trương, bàn tay nắm tay Từ Kha siết chặt.

Từ Kha hạ mắt nhìn cô, cổ vũ cô.

Nguyễn Nặc hít một hơi thật sâu, từ từ đè trái tim đang nhảy mạnh mẽ trong lồng ngực xuống. Lúc vừa mới bước vào cô luôn đứng thẳng người, cũng vì tạo một ấn tượng tốt với trưởng bối nên cô cũng không nhìn loạn xung quanh.

Bây giờ cô tâm hoảng ý loạn, vì muốn dời lực chú ý nên cô bắt đầu nhìn xung quanh.

Trên bàn trang điểm có một cuốn album ảnh, trong đó là ảnh chụp của hai người phụ nữ có diện mạo giống hệt nhau, một người có vẻ ngoài quyến rũ, một người có vẻ ngoài đơn thuần.

Nguyễn Nặc biết Cố Tranh và Cố Thư là hai chị em, nhưng hai người cũng không phải là song sinh, sao lại có thể giống nhau như đúc được.

Ngày đó, người phụ nữ mà cô gặp ở cửa hàng chẳng lẽ chính là Cố Tranh?

"Thật sự xin lỗi, dì trượt tay." Cố Tranh cười xin lỗi, nhưng cũng không có ý định xoay người lại nhặt di động. Cho dù trong lời nói là vẻ xin lỗi, nhưng trong ánh mắt của bà ta lại tràn đầy cảnh cáo.

"Không sao đâu, con còn có cái khác đây." Từ Duy Du lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại giống y hệt, đưa đến trước mặt Cố Tranh: “Chiếc điện thoại này là chiếc mà dì làm mất, còn cái lúc nãy là chúng cháu thật lòng muốn tặng cho dì."

"Dì không làm mất điện thoại." Cố Tranh lùi ra phía sau từng bước, tầm mắt rời khỏi chiếc điện thoại, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt cao ngạo.

"Dì, dì biết không, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, dì mua cái gì cũng có thể ghi chép lại, huống chi, đây là là chiếc điện thoại số lượng có hạn trên thế giới, phải đặt trước mới có."

Từ Duy Du từng bước tới gần, nụ cười trên mặt Cố Tranh không còn giữ được.

Nhưng đúng lúc này nhân viên phục vụ lại gõ cửa: “Bà Cố, buổi tiệc chính thức bắt đầu rồi ạ."