Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 35




Từ Kha biết cô không uống được rượu, cũng biết dạ dày của cô không tốt, cho nên nghiêng đầu đặt cô ngược lại trên tường, nuốt toàn bộ rượu cô đút xuống bụng.

Sau khi rời khỏi môi cô,Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng. Anh mới rời đi hai ngày, cô đã gầy rồi. Lúc trước khuôn mặt đã nhỏ bây giờ lại gầy đi một vòng, ngay cả eo cũng càng thêm nhỏ nhắn.

Nguyễn Nặc nắm dắt tay anh đến trước mặt người phụ nữ mới bắt chuyện với anh vừa rồi, "Đựng đụng vào người đàn ông của tôi."

Từ Kha sửng sốt một chút khi đột nhiên bị cô tuyên bố chủ quyền. Cô đã cố gắng hết sức để nói chuyện khí khách hơn, nhưng giọng của cô lại quá mềm mại, hoàn toàn không có bất kỳ lực uy hiếp nào, thật sự rất đáng yêu.

Thì ra, thì ra nhân của bánh bao sữa này là màu vàng.

Từ sau khi khẩu trang của Từ Kha bị kéo xuống, người phụ nữ bắt chuyện với Từ Kha đã nhận ra thân phận của đối phương, thấy Nguyễn Nặc nói như vậy, lúc đầu cô ta còn muốn tiếp tục phản bác lại, nhưng cô ta vừa mới chuẩn bị xong lời muốn nói thì chú ý đến ánh mắt cực kỳ hung ác Từ Kha ở sau lưng Nguyễn Nặc. Cô ta cắn răng một cái, lập tức rời đi.

Nguyễn Nặc cũng không uống rượu, nhưng sau cái hôn vừa nãy thì lại cảm thấy choáng váng nên dựa đầu vào vai của anh, tự động ôm lấy eo anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình nhìn anh, "Từ Kha, em nhớ anh."

Từ Kha liếc nhìn cô gái nhỏ mềm mại thơm ngát trong lòng, cố nén xúc động muốn hôn cô. Anh ôm ngang cô đi tới xe của mình, tài xế đã sớm chờ ở nơi đó.

Anh đặt Nguyễn Nặc vào ghế sau, sau đó lên xe đóng kín cửa rồi bảo tài xế lái xe rời đi.

Hình như Nguyễn Nặc không hài lòng khi Từ Kha không ôm cô. Cô đến gần anh dựa đầu vào vai anh.

Nhìn hành động này của cô, Từ Kha bỗng dưng liên tưởng đến sau lần đầu tiên cô biến thành mèo Xiêm, anh đi công tác mấy ngày, mới vừa trở về con mèo kia cũng dính anh như vậy, đến chỗ nào cũng muốn đi theo, chủ động dán thân thể đụng chạm anh.

Từ Kha chủ động ôm eo cô, cảm nhận cả người cô mềm nhũn dựa vào lòng anh, nhất thời cảm thấy thật ra nhượng bộ cũng không là gì, quan trong chính là cô gái mềm mại trong lòng này.

Anh vươn tay xoa khuôn mặt của cô, trong con ngươi đen nhánh trán đầy cảm xúc mà cô không biết được, "Nhớ anh à?"

Nguyễn Nặc cắn môi không trả lời anh, mới vừa rồi cô đã nói một lần, nhưng anh lại không phản ứng gì, "Không nhớ."

"Hm?" Từ Kha nhướng mày một cái, đưa môi gần sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, "Anh nhớ mới vừa rồi em còn nói nhớ anh, gạt người phải trả giá lớn đó."

Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, Nguyễn Nặc ngửa đầu nhìn về phía anh, "Từ Kha, em đói, mới vừa rồi còn chưa ăn cơm đã đi tìm anh rồi."

"Ừ, muốn ăn gì?" Sao mặt của cô lại mềm mại như vậy, Từ Kha cũng không dừng lại động tác bóp mặt cô, bây giờ cô lại ngoan ngoãn muốn đòi mạng, hoàn toàn không phản kháng, khiêu khích tiếng lòng của anh.

Anh cũng chưa ăn tối, bây giờ chỉ muốn nếm thử bánh bao nhân sữa vàng này thôi.

"Em muốn ăn đồ anh làm." Nguyễn Nặc khẳng định nói, "Lần này em đứng bên cạnh anh canh chừng, sẽ khá hơn."

Mỗi ngày anh đều bảo cô nấu cơm, lúc này cô có thể ép anh làm lại.

"Được." Trong lòng Từ Kha xoắn xuýt một chút rồi vẫn đồng ý, ngay sau đó anh thấy bánh bao nhỏ trong lòng mình mỉm cười.

Ha, dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Xe đậu sát bên đường. Nguyễn Nặc bước xuống xe, đập vào mắt chính là một căn biệt thự xa lạ. Từ Kha cũng không đưa cô trở về nhà họ Từ.

"Nơi này là chỗ nào?" Nguyễn Nặc nhìn căn biệt thự hoa lệ to lớn trước mắt, trong lúc nhất thời không hiểu tại sao anh lại dẫn cô tới đây. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một trận lo lắng, trong đầu nghĩ đến đồ chơi bị Từ Kha bỏ và trong két sắt, "Anh dẫn em đến chỗ này làm gì?"

Từ Kha thấy khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của cô, trong lòng nghi ngờ, đi nhanh đến bên cạnh cô ôm cô vào lòng, "Chúng ta ở chỗ này một đêm, có được không?"

Nguyễn Nặc nghĩ lại sau khi cô xuyên qua, cái gì cũng đều là Từ Kha cho, vậy nên nếu như anh muốn nhốt cô thì dễ như trở bàn tay. Trong tiểu thuyết Từ Kha chính là người cưỡng ép và khống chế nhân vật nữ chính, nghĩ tới đây vành mắt của cô từ từ đỏ lên, giọng nói có chút run rẩy, "Thật sự chỉ ở một đêm sao? Từ Kha, không cho phép anh lừa gạt em."

"Ừ, chỉ ở một đêm." Từ Kha không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẫn vỗ vai cô an ủi.

Nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, cuối cùng Nguyễn Nặc vẫn gật đầu đồng ý.

Nhận được sự đồng ý của cô, Từ Kha ôm ngang cô lên, đi vào trong biệt thự.

Nguyễn Nặc quan sát xung quanh, phong cách của ngôi biệt thự này hoàn toàn khác biệt với nhà họ Từ, trang trí không xa hoa như nhà họ Từ, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp. Vừa vào nhà, cô đã ngửi được mùi thơm tràn cả phòng, tất nhiên chính là mùi hương của hoa linh lan.

Từ Kha thả Nguyễn Nặc xuống, "Em cũng đã biết làm sao để biến trở lại hình người rồi, anh cũng sẽ không giải thích thêm về hoa này nữa, hoa trồng trong căn biệt thự này của nhà họ Từ đều là hoa linh lan."

Căn biệt thự này cũng rất lớn, nhưng Nguyễn Nặc lại không thấy một người giúp việc nào cả. Cô tò mò đi dạo một vòng, trong phòng khách lầu hai có một cái giá leo cho mèo vừa cao vừa lớn, trên đất trải đầy thảm lông mềm mại.

Nguyễn Nặc nhớ lại lần đầu tiên Từ Kha dẫn cô đến hội sở, khi đó cô muốn chọc tức người phụ nữ đến gần Từ Kha, cho nên đã nói muốn những thứ này.

Chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Từ Kha lại ghi nhớ từng cái.

"Anh đã sắp xếp người giúp việc theo giờ cố định đến một lần, cho nên trên cơ bản nơi này không có người." Từ Kha đứng bên cạnh cô, dắt cô đến phòng ngủ lầu hai.

Anh dẫn Nguyễn Nặc đến mép giường, còn mình thì kéo ngăn kéo lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra.

"Đây ra cái gì?" Tầm mắt của Nguyễn Nặc hoàn toàn tập trung vào cái hộp trên tay anh.

"Còn nhớ lúc em biến thành mèo Xiêm, anh hù dọa em, nói dùng điện thoại để hẹn bác sĩ làm triệt sản cho em không?” Từ Kha đi đến trước mặt cô, từ từ mở hộp ra, bên trong là hai sợi dây chuyền màu bạc, còn điểm xuyến mấy viên kim cương.

"Ừm." Khi đó cô thật sự cho là Từ Kha tìm bác sĩ đến, dọa cô sợ nửa ngày.

"Nhưng thật ra là nhà thiết kế gửi mẫu thiết kế đến cho anh, để cho anh chọn." Từ Kha cầm lấy một sợi dây trong đó, "Anh đeo cho em."

Chính giữa sợi dây chuyền là một đồ trang sức nhỏ có dạng nửa hình tròn rủ xuống, bên trong bỏ vào chút hương liệu, anh vừa mới cài vào dây chuyền xong. Nguyễn Nặc đã có thể ngửi được một cổ mùi hương hoa linh lan, cô cầm trang sức nhỏ kia lên, nhìn thử, phía trên viết một chữ “X”, lại là tên của anh, mật mã điện thoại của cô cũng là sinh nhật của anh.

Tính chiếm hữu của người này quá mạnh mẽ.

Đang lúc suy nghĩ, Từ Kha cũng đã cài xong lắc chân cho cô, cô không cần trang sức tô điểm đã rất xinh đẹp rồi, bây giờ đeo thêm những thứ này, chính là dệt hoa trên gấm.

Không ngờ Từ Kha đã chuẩn bị những thứ này sớm như vậy, khi cô vẫn còn u mê không biết, cho là Từ Kha chỉ là coi cô là một con mèo mà nuôi thì anh đã thích cô rồi.

"Từ Kha." Nguyễn Nặc nhẹ giọng gọi tên anh, lắc lắc chân trên cổ chân một cái. Vốn dĩ da cô đã rất trắng, mang lắc chân màu bạc này càng làm chân cô phát sáng hơn. Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, "Thật ra thì, em thích anh, em… a."

Cô mới nói được một câu, Từ Kha đã lập tức dùng miệng chặn miệng cô.

Không biết qua bao lâu, Từ Kha mới bỏ qua cho đôi môi bị hôn đến hơi sưng lên của cô, hỏi lại, "Em thích anh?"

"Thích." Nguyễn Nặc nhìn thẳng vào tình cảm trong lòng cô, chính là thích, nếu như ngày đó không xảy ra chuyện như vậy, cô sẽ đồng ý ở bên anh.

Nguyễn Nặc lại bị anh ôm chặt vào lòng. Rốt cuộc Từ Kha cũng thả lỏng một hơi, cũng may cô thích anh, vậy anh cũng không cần đi đến bước kia, "Sau này về chuyện em tiến vào giới giải trí, không cho phép diễn mấy cảnh thân mật, biết không?"

Nguyễn Nặc biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh, "Em biết, em không ở bên cạnh anh, chính anh cũng phải học cách làm thế nào đuổi những người phụ nữ đến gần anh."

Từ Kha cười nhẹ, "Được."

Hai người ngọt ngào một lát, Nguyễn Nặc mới nhớ đến muốn anh đi nấu cơm, vì vậy đẩy Từ Kha vào phòng bếp, còn cô đứng ở một bên giám sát. Trong lòng cô cũng rất tò mò, sao anh có thể xào trứng thành hình dạng của đậu hủ thúi được chứ.

Nhưng vì suy nghĩ cho mình, cô thật sự không muốn biến thành mèo, cho nên bảo anh nấu cháo. Cô nghĩ nấu cháo khó ăn đến mức nào cũng không thể đánh cô trở về nguyên hình được.

Nhưng mới qua mấy phút, Nguyễn Nặc đã tự giác đuổi anh ra khỏi phòng bếp, tự mình nấu.

Tại sao một tổng giám đốc ngay cả dụng cụ trong bếp cũng không biết, anh nghĩ như thế nào lại coi cái nồi thành muỗng canh nấu cháo.

Từ Kha hài lòng nhìn cô gái đang nấu ăn trong bếp kia. Từ nhỏ anh đã được bảo mẫu chăm sóc, cho dù đi học ở bên ngoài cũng có người giúp việc hầu hạ. Trước khi Nguyễn Nặc xuất hiện, quả thật anh chưa bao giờ đi vào phòng bếp.

Nhìn lắc chân trên cổ chân của cô, ánh mắt Từ Kha tối sẫm lại, anh thích trên người mèo của mình mang dấu hiệu thuộc về anh.

Từ Kha ở trong phòng khách chờ Nguyễn Nặc, bỗng nhiên điện thoại vang lên, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, bấm nhận, "Điều tra được rồi?"

Không biết đầu bên kia đối phương nói cái gì, Từ Kha hơi nhíu mày, "Ừ, giúp tôi giám sát cô ta."

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Từ Kha hoàn toàn mờ mịt, nắm chặt điện thoại trong tay, bởi vì dùng quá sức mà khớp xương trắng bệch.

"Em nấu xong rồi." Nguyễn Nặc cười nhô đầu ra từ phòng bếp, "Giúp em bưng ra đi."

Lập tức sắc mặt Từ Kha khôi phục lại bình thường, đứng lên đi về phía cô, "Được."

"Lần này em vẫn cho cà rốt vào, lần trước anh cũng đã ăn rồi, không khó ăn, cho nên không cho phép kén ăn." Lúc Nguyễn Nặc múc cháo cho anh cũng không có cố gắng bỏ cà rốt ra, không nên luôn chiều đàn ông.

"Ừ." Từ Kha nhận lấy chén cháo, bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong, trong chén vẫn còn dư lại mấy miếng cà rốt.

"Không cho phép kén ăn." Nguyễn Nặc nhìn cà rốt còn dư lại trong chén anh, lại nhớ lúc trong khách sạn, bưng chén của anh lên, "Em đút cho anh, có ăn không?"

"Ăn."

Mỗi lần nấu đồ ăn anh không thích ăn đều phải đút, đây là nhân vật phản diện sao, thật giống như một đứa trẻ, nhưng Nguyễn Nặc cũng chỉ có thể nhịn.

Ban đêm, Nguyễn Nặc tỉnh lại từ trong ngực Từ Kha, không biết sao cô cảm thấy trong lòng rung động một trận. Nếu không ngủ được không bằng chơi điện thoại một lát, Nguyễn Nặc cầm điện thoại được đặt trên đầu giường, hạ thấp độ sáng, để mắt thích ứng một lát, sau đó chẳng mấy chốc cô đã thấy được một tin nhắn trong điện thoại.

Ẩn danh: Nguyễn Nặc, mày cướp đi tất cả của tao thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần.

Sau khi Nguyễn Nặc nhìn thấy tin nhắn này thì tay run lên một cái, điện thoại không được cầm vững đập vào mặt cô, "A."

Cô cố gắng giảm âm thanh xuống, nhưng vẫn quấy rầy Từ Kha ngủ bên cạnh, anh sờ mặt Nguyễn Nặc, "Sao vậy?"

“Điện thoại đập vào mặt." Nguyễn Nặc nhanh chóng lấy điện thoại lên chuẩn bị tắt màn hình, nhưng đã bị Từ Kha cầm trước.