Tình huống gì thế này? Mẹ kế của cậu dù là ăn uống hay làm việc, nghỉ ngơi đều luôn chú trọng đến lành mạnh. Bây giờ đang nói với cậu là muốn ăn que cay?
Đây là kịch bản mới gì thế? Dáng vẻ cấm thực phẩm không tốt cho sức khỏe kia không ổn nên bắt đầu tìm lối tắt à?
Cậu vừa mới nói không có, chẳng lẽ là đang thử cậu? Chỉ cần cậu lấy ra thì cô sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt ngay lập tức.
Nhất định là thế!
Tô Dục tán thưởng cho sự cơ trí của mình, quyết đoán trả lời: “Không có, lúc nãy con cũng đâu có ăn, sao có thể có được.”
Thật sự là cô ngửi nhầm à?
Nhiễm Sở Sở nghi hoặc ngửi lại, mùi hương vốn không nồng nên bây giờ đã không còn.
Chẳng qua cô thật sự muốn ăn que cay, nhưng lại không quá hiểu biết về que cay của thế giới này. Vì tránh dẫm sét, Nhiễm Sở Sở lại hỏi: “Có đề xuất que cay nào ngon không?”.
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Tô Dục:?
Là muốn thông qua cách này để suy đoán bình thường cậu có hay ăn đồ ăn rác rưởi chăng?
Tô Dục cắn chặt răng: “Không có.”
Cô mơ tưởng cơ hội có thể thao thao bất tuyệt với cậu!
Nhiễm Sở Sở: “Được rồi.”
Xem ra chỉ có thể tự mò.
Đi lấy cơm hộp thôi!
Nhiễm Sở Sở rời đi, Tô Dục nhanh chóng chạy về phòng đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở ra.
Từ khi nào mà mẹ kế của cậu đánh cờ ở khoản nói khách sáo lại trở nên lợi hại như vậy nhỉ?
Nguy hiểm thật, suýt nữa là đỡ không nỗi rồi.
!!! Đúng rồi! Cơm hộp của cậu!
Tô Dục lại nhẹ nhàng mở cửa ra, lén lút đi xem thử mẹ kế của cậu đi chỗ nào.
Giờ này, chắc là khát nên đi uống nước nhỉ.
Chờ một chút là ổn rồi.
Tô Dục không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người đưa cơm hộp là làm phiền chờ một chút.
Nhưng khoảnh khắc cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên thì Tô Dục thấy mẹ kế của cậu mở cửa, gặp người đưa cơm hộp đến.
Tô Dục:!!!
Nhiễm Sở Sở nhận cơm hộp, vừa muốn xoay người đi thì bị người đưa cơm hộp gọi lại: “Chị đẹp, đây còn một phần nữa nè.”
?
Nhiễm Sở Sở nghi hoặc nói: “Tôi đâu có đặt nhiều như vậy đâu, chỉ có một phần thôi.”
“Lạ vậy, địa chỉ ở chỗ này mà, nickname ‘Cha Mày’…”
Nhiễm Sở Sở: “…”
Biệt thự trống vắng vào đêm khuya, lặng thinh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi xuống đất, từng tiếng nói của người đưa cơm hộp lọt vào tai Tô Dục không mất chữ nào.
Tô Dục:!!!
Đừng nói nữa!!!
Nhưng hiển nhiên, người đưa cơm hộp không nghe thấy tiếng hò hét trong nội tâm của cậu, đọc với chất giọng vững vàng: “Số đuôi điện thoại là 1532, còn có ghi chú, ghi chú là ‘đừng ấn chuông cửa’ dấu chấm than...”
Anh ta còn chưa đọc xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang: “Là của em.”
Người giao hàng ở bên ngoài kinh ngạc trong ánh mắt, Tô Dục lạnh mặt xuất hiện từ phía sau Nhiễm Sở Sở. Dưới ánh mắt của Nhiễm Sở Sở, cậu căng da đầu lấy cơm hộp trong tay người đưa cơm hộp.
Thấy một tên nhóc đột nhiên xuất hiện, lại nhìn chị đẹp kia, người đưa cơm hộp nhận ra có gì đó không ổn. Chẳng qua đã đưa cơm hộp, nhiệm vụ của anh ta cũng hoàn thành, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Hai người đều nhận cơm hộp, đóng cửa biệt thự lại. Suốt đường đi, cả hai đều không nói chuyện và cùng nhau về phòng.
Tô Dục luôn nín thở, nghĩ chừng nào mẹ kế của cậu sẽ thao thao bất tuyệt đây. Sau đó, khi cậu sắp về phòng mình, mẹ kế của cậu nói.
Nhiễm Sở Sở thấy cậu đi bằng cả tay và lẫn chân, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Con đặt cơm hộp.”
“Chứ không phải ăn trộm.”
Tô Dục: “…”
Tinh thần của Tô Dục căng chặt suốt dọc đường, lo cơm hộp mình đặt bị thu. Đặc biệt là nickname kiêu ngạo như vậy đã bị người lớn nghe thấy nên sau khi cậu về phòng và bình tĩnh trở lại mới nhớ tới một trọng điểm...
Mẹ kế kia của cậu, thế mà cũng đặt cơm hộp vào ban đêm!!!
*
Ngày hôm sau, Tô Dục thức giấc, sờ điện thoại xem giờ, mới phát hiện đã 12 giờ giữa trưa.
!!!
Cậu ngủ một giấc tới 12 giờ ư?
Sau hôm nay quản gia không đến kêu cậu dậy?
À, hình như quản gia còn chưa biết cậu đã về.
Vậy hẳn là mẹ kế của cậu cũng sẽ gọi chứ. Dù gì thì sau khi cô tới thì mới có quy định dậy sớm ăn sáng.
Tô Dục xoa đầu tóc rối như ổ gà vài cái, nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu.
Quản gia thấy cậu trước, sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cậu chủ? Cậu về lúc nào thế?”
“Tối qua.” Tô Dục ngồi vào bàn cơm, nhìn cái bàn rỗng tuếch, không khỏi hỏi: “Còn chưa ăn cơm hả?”
Đừng nói là ăn xong từ lâu rồi, sau đó không để lại gì cho cậu đấy nhé?
“Đúng vậy.” Quản gia lại nói: “Bà chủ còn chưa dậy đâu.”
Tô Dục:?
Mẹ kế của cậu còn chưa dậy? Sao có thể?
Đúng lúc này, cửa phòng nào đó trên lầu hai mở ra. Rõ ràng là Nhiễm Sở Sở vừa mới thức giấc ôm máy tính bảng của mình đi xuống lầu, còn rất lịch sự chào cậu: “Chào.”
Tô Dục hậm hực đáp lại: “… Chào.”
Một lát sau, phòng bếp nấu xong, người hầu bưng lên.
Bởi vì không biết cậu chủ nhỏ về nên phòng bếp lại làm thêm vài món, đều là món mà lúc trước Tô Dục thích ăn nhưng lại bị nguyên chủ nói là không lành mạnh nên rất lâu rồi chưa làm lại.
Tô Dục nhìn những món cay trên bàn, còn có một vài món phải dùng dầu chiên thì ăn mới ngon, luôn có cảm giác không chân thật.
Dù gì thì trong mắt người lớn, mấy thứ đó đều là thức ăn không tốt cho sức khỏe.
Khi cậu còn đang suy nghĩ miên man thì Nhiễm Sở Sở đã ăn một cách thản nhiên. Cô còn đặt máy tính bảng ở đằng trước, bên trong đang phát chương trình tạp kỹ. Khi ăn cơm, cô ngẫu nhiên sẽ bị chọc cười khẽ.
Tuy bữa cơm này cơm ai nấy ăn, nhưng rõ ràng là Tô Dục không có cảm giác không được tự nhiên.
Không được vui vẻ ăn ở nhà đã lâu rồi nên Tô Dục ăn rất nhiều, Nhiễm Sở Sở ăn xong thì cậu vẫn còn đang ăn.
Quản gia nhân lúc này, lặng lẽ đến bên cạnh Tô Dục rồi thấp giọng nói với cậu: “Mấy hôm trước, bà chủ bỏ hết những quy củ khi trước mình đặt ra rồi. Còn bảo chúng tôi mua thật nhiều nước có ga bỏ vào tủ lạnh nữa.”
Tô Dục sửng sốt, bỏ hết?
Cô đang làm gì?
Là thấy mấy cách lúc trước vô dụng với cậu nên muốn dùng cách khác đối phó với cậu chăng? Đừng nói là muốn lấy lòng cậu đấy nhé?
Nhưng lúc nãy ăn cơm chung thì cô lại thờ ơ với cậu, cũng không giống với dáng vẻ muốn lấy lòng cậu.
Chậc, Tô Dục lười nghĩ, dù thế nào thì mặc kệ cô vẫn là tốt nhất.
Làm hai người dưng dưới một mái hiên, không làm phiền nhau, khá tốt.
*
Nhiễm Sở Sở ăn xong thì nép mình trên sô pha, bỗng nhiên nhớ còn chưa mua que cay nên mở phần mềm mua sắm nào đó. Khi không có tiền, có lẽ cô sẽ xem qua doanh số, đánh giá rồi chọn loại hời nhất để mua.
Bây giờ có tiền, đương nhiên không cần phiền toái như vậy.
Cô xem vài trang, bỏ những thứ mình muốn ăn vào xe mua sắm, thanh toán một lượt. Tin nhắn trừ tiền trong tài khoản vẫn được gửi tới điện thoại của Tô Ngật Tắc mà Nhiễm Sở Sở không hề hay biết.
Tiêu dao sung sướng vài ngày thì Nhiễm Sở Sở mới bắt đầu tìm cách kiếm tiền.
Bây giờ cô đang hưởng thụ cuộc sống hưu trí. Dĩ nhiên sẽ không tìm công việc quá bận rộn giống như khi ở cục xuyên nhanh. Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn định làm đầu tư, dùng tiền sinh tiền.
Chẳng qua đầu tư gì, cô vẫn còn suy nghĩ.
Cô của bây giờ, trên tay có mấy tấm thẻ Tô Ngật Tắc cho, tổng cộng chỉ có tám con số, xem ra chỉ có thể làm một ít đầu tư nhỏ.
Nhiễm Sở Sở đang nghĩ ngợi thì có một cuộc gọi điện thoại đến.
Là một dãy số lạ không có ghi chú.
Nhiễm Sở Sở vẫn có ý thức phòng lừa đảo cơ bản. Khi nhìn thấy dãy số, cô trực tiếp cúp máy không chút do dự, đến khi gọi lần thứ hai, Nhiễm Sở Sở mới bắt máy: “Alo.”
“Chào cô, xin hỏi có phải là cô Nhiễm Sở Sở không ạ? Tôi là đạo diễn Lý Xuyên của chương trình tạp kỹ dành cho gia 《Hành Trình Kỳ Diệu》đây, sắp đến kỳ nghỉ hè rồi. Xin hỏi cô có hứng thú dẫn con theo để tham gia chương trình tạp kỹ của chúng tôi không?”
Nhiễm Sở Sở cúp máy.
Bây giờ kẻ lừa đảo không lừa tiền ư? Trực tiếp gạt người?
Muốn bắt cóc uy hiếp chăng?
Không bao lâu sau, số điện thoại đó lại gọi tới, Nhiễm Sở Sở thấy vẫn là dãy số đó cũng lấy làm phiền: “Bớt lừa đảo lại đi, gọi tới nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Giờ đầu dây bên kia mới biết mình bị coi là kẻ lừa đảo, vội vàng giải thích một cách nghiêm túc.
Nhiễm Sở Sở ở đầu dây bên này nghe, cô lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan về 《Hành Trình Kỳ Diệu》để xem, mới tin tưởng đối phương thật sự là tới mời cô lên chương trình tạp kỹ.
Chẳng qua...
“Sao anh lại có số của tôi?”
So với số điện thoại, thật ra Nhiễm Sở Sở muốn biết làm thế nào mà người này biết cô gả vào nhà giàu hơn. Tuy《Hành Trình Kỳ Diệu》ở trên mạng chỉ có vài tin đồn lẻ tẻ, nhưng định vị của nó rất rõ ràng, phát sóng vào kỳ nghỉ hè, nhằm tạo một cuốn nhật ký đáng nhớ giữa cha mẹ và con cái nhà giàu.
Lý Xuyên: “Bạn bè trong giới cho.”
Nguyên chủ vốn là minh tinh, sau khi gả cho Tô Ngật Tắc thì giải ước với công ty. Vì thế, Tô Ngật Tắc còn giúp cô thanh toán phí vi phạm hợp đồng trên trời.
Cho dù thế, tin tức truyền ra ở trên mạng cũng chỉ là nói nguyên chủ giải ước với công ty. Chi tiết trong đó bao gồm phí vi phạm hợp đồng trên trời nhưng lại không có bao nhiêu người biết.
Đặc biệt là bản thân nguyên chủ ở ngoài giới cũng không có thiết lập nhân vật là kẻ có tiền gì.
Người này có thể tìm tới cô, chứng minh anh ta biết nguyên chủ gả cho đại gia nhưng tin tức mấu chốt này lại không có truyền ra. Bao gồm chuyện nguyên chủ và Tô Ngật Tắc lãnh chứng cũng siêu điệu thấp và bí ẩn.
Vậy làm sao mà anh ta lại có thể xác định rằng Nhiễm Sở Sở phù hợp với điều kiện khách quý của anh ta nhỉ?
Đầu ngón tay của Nhiễm Sở Sở gõ trên mặt bàn, không có chất vấn anh ta mà hỏi: “Anh ra giá bao nhiêu?”
“Hai mươi triệu.”
Nói thật, trước khi Nhiễm Sở Sở lui vòng cũng không có nổi tiếng lắm. Có thể bình quân một kỳ ba triệu, đó là đãi ngộ của minh tinh hạng nhất. Còn đây là do cô gả cho đại gia nên giá trị con người mới có thể tăng lên.
Tiền trong nhóm còn phải dùng để mời nhà giàu khác, dĩ nhiên có thể ép giá ở bên này thì sẽ ép giá.
Dù gì thì cũng nghe nói Nhiễm Sở Sở rất yếu đuối, thấy anh ta ra cái giá này, nói không chừng còn sẽ mang ơn đội nghĩa.
Hai mươi triệu.
Nhiễm Sở Sở nhịn không được cười nhạo.
Nhiễm Sở Sở có một ngọn núi vàng chống lưng trở nên kiêu ngạo một cách lạ thường. Thậm chí khi thấy hai mươi triệu, cô còn cảm thấy ít.
Nhưng cũng đúng thật là thế, Tô Ngật Tắc tùy tiện cho cô thì không chỉ là hai mươi triệu. Cô cần gì phải lăn lộn trên chương trình tạp kỹ vì hai mươi triệu.
Nhiễm Sở Sở khẽ cười một tiếng: “Hai mươi triệu… Anh biết phía sau tôi là ai không?”
Lý Xuyên im lặng nghe, đây là chê ít nhỉ?
Anh ta cũng muốn xem cô gả cho chó mèo nào mà lại mạnh miệng đến vậy.
Nhiễm Sở Sở: “Biết Tô Ngật Tắc không?”
!!?
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tên này thì tay không kiềm được mà run lên, thậm chí còn ngừng thở.
Tô Ngật Tắc??? Là truyền kỳ của thương nghiệp Tô Ngật Tắc ư?
Đừng nói là Nhiễm Sở Sở gả cho anh đấy nhé?
Sao có thể?!
Sao Nhiễm Sở Sở có thể có đường quen Tô Ngật Tắc, hơn nữa. Nếu cô quen Tô Ngật Tắc thì lúc trước cũng không đến mức thất bại thảm hại đến vậy.
Lý Xuyên: “Cô nói thật hả? Có bằng chứng không?”
Vẫn còn rất thận trọng.
Nhiễm Sở Sở nhẹ giọng nói: “Tôi ở Khê Cảnh Uyển.”
Khê Cảnh Uyển, tuy ở trung tâm thành phố A nhưng lại không ồn ào, thuộc về khu đất vàng có thể tìm thấy sự yên bình giữa ồn ào. Nơi này tấc đất tấc vàng, là khu của người giàu có tiếng cả nước. Một ô vuông tận sáu chữ số, không có chín chữ số thì không thể sở hữu một căn biệt thự. Ai có nhà ở đây mới chân chính là đại gia thứ thiệt.
Trong lòng Lý Xuyên kinh ngạc nhưng bằng chứng này vẫn không đủ sức thuyết phục. Dù sao bây giờ anh ta cũng đâu thấy nên có thể là đối phương thuận miệng nói thôi.
Nhiễm Sở Sở cũng biết điều này, cô dừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy rất hứng thú với chương trình tạp kỹ của anh. Nếu cho giá cả thích hợp, đến lúc đó anh có thể trực tiếp đến nhà tôi ký hợp đồng. Sẵn tiện cho anh xem bằng chứng có sức thuyết phục hơn.”
Cô nói với giọng điệu cực kỳ tự tin, chẳng lẽ là thật? Lý Xuyên thầm nghĩ, nếu là thật, vậy chẳng phải là chương trình tạp kỹ của anh ta sẽ nổi sao?!
Có Tô Ngật Tắc với cái danh truyền kỳ của thương nghiệp. Cho dù là ai nghe thấy thì cũng sẽ vào chương trình tạp kỹ của anh ta xem một cái.
Nội tâm của Lý Xuyên đã ngo ngoe rục rịch.
Dù sao thì đến lúc đó cũng sẽ tới nhà cô ký hợp đồng, nếu phát hiện là giả thì không ký cũng được.
Lý Xuyên suy nghĩ một chút, hơi cắn môi, đưa ra một con số: “Tám mươi triệu.”
Giá này tăng hơn gấp đôi so với giá ban đầu.
“Được,” Nhiễm Sở Sở rất vừa lòng với giá tiền này, “Nói thời gian ký hợp đồng đi.”
…
Sau khi cúp máy, Nhiễm Sở Sở suy nghĩ.
Cô vốn không muốn tham gia chương trình tạp kỹ nhưng đây là chương trình tạp kỹ lữ hành. Chẳng những không cần tiêu tiền để đi chơi mà thậm chí còn có thể kiếm tiền. Hơn nữa, cô cũng muốn biết là ai giở trò quỷ sau lưng. Kéo cô lên chương trình tạp kỹ vì điều gì, có lợi ở chỗ nào?
Bàn bạc giá cả xong rồi, chờ Lý Xuyên đến là có thể ký hợp đồng ngay.
Bây giờ còn có vấn đề khá khó giải quyết.
Chương trình tạp kỹ này là chương trình tạp kỹ dành cho gia đình. Nói cách khác, trước mắt cô chỉ có một mình con riêng Tô Dục là có thể tham gia chương trình tạp kỹ.
Giờ cô phải nghĩ cách thu phục cậu.
*
Chiều chủ nhật, Tô Dục thay đồ chuẩn bị ra ngoài, mới ra khỏi cửa phòng thì Lâm Kiệt gọi đến, tiếng người, tiếng bàn phím, tiếng trò chơi trộn lẫn nhau ở bên kia rất ầm ĩ.
Giọng của Lâm Kiệt cũng bất giác lớn hơn: “Anh Dục! Ở đâu thế?! Đến chưa?”
Tô Dục đưa điện thoại ra xa một chút theo bản năng: “Sắp tới, đừng có giục.”
Lâm Kiệt: “Mày biết chỗ nào không? Đừng có đi nhầm nha.”
“Biết biết, cửa hàng board game mới mở trên đường Nghi Hòa, tên là cái gì mà ‘Sấm Sét’ đúng không?”
“Đúng đúng đúng, phòng số 666, mau lên.”
Tô Dục cúp máy, bất thình lình nghe thấy câu “Đi đâu thế” từ phía sau làm cậu sợ tới mức cơ thể hơi run.
Cậu quay đầu lại thì mới thấy Nhiễm Sở Sở đứng ở phía sau mình, cũng không biết cô tới từ khi nào, buôn dưa lê ban nãy cô nghe được bao nhiêu.
Cô cũng không thể muốn quản chuyện cậu đi đâu luôn chứ?
Tô Dục: “Có chuyện gì sao?”
Nếu cậu đã hỏi như vậy rồi...
“Thật ra là có.” Nhiễm Sở Sở nói chuyện chương trình tạp kỹ với cậu, không ngoài dự đoán, bị Tô Dục từ chối: “Không đi.”
Đang êm đẹp đi chương trình tạp kỹ chi?
Nhiễm Sở Sở rất biết làm dao động người khác bằng lý luận: “Vừa có tiền vừa có thể đi chơi nữa đấy. Hơn nữa đang trong kỳ nghỉ nên sẽ không ảnh hưởng đến thời giờ đi học của con đâu.”
“…”
Tô Dục nói trong lòng, nếu sẽ ảnh hưởng đến việc học, nói không chừng cậu sẽ suy xét một chút.
Còn mấy thứ khác, nếu lên chương trình tạp kỹ là vì kiếm tiền, chứng tỏ là ba cậu đưa thiếu tiền, ba cậu bủn xỉn đến vậy à? Kết hôn với người ta, còn không đưa tiền cho người ta tiêu mà muốn người ta tự đi ra ngoài kiếm.
Nhiễm Sở Sở thấy Tô Dục vẫn không dao động, bắt đầu nghĩ cách khác: “Nếu không, chẳng phải con thích chơi game à? Mẹ và con so, nếu mẹ thắng, con đi với mẹ. Nếu mẹ thua, vậy con không cần đi, được không?”
So game với cậu ư?
Đây chẳng phải là cho không à?
Tuy thành tích học tập của cậu không tốt nhưng ở khoản chơi game, Lâm Kiệt cũng không bằng cậu. Huống chi là mẹ kế này của cậu thoạt nhìn như chưa từng chơi game.
Chẳng qua nếu đối phương nói ra, vậy cũng không xem là cậu bắt nạt cô đâu nhỉ?
Tô Dục đồng ý rất nhanh: “Được, chờ con về rồi so với mẹ ngay.”
“Chờ con về gì? Để mẹ đi với con, chẳng phải là con muốn đi chơi à? Vừa hay...” Nhiễm Sở Sở vặn to âm lượng một chút: “Chị Chu, lấy túi xách của tôi ra đây, tôi muốn ra ngoài một chuyến.”
Cửa hàng board game này rất lớn, đôi khi Nhiễm Sở Sở lướt điện thoại cũng có thể thấy quảng cáo về nó.
Nó cũng không phải là board game truyền thống. Bên trong có phòng riêng được trang bị máy tính, bàn phím, ghế chơi game, là nơi thích hợp để các bạn trẻ chơi với nhau.
Tô Dục:???
Không phải, từ từ! Cô muốn đi với cậu ư?
Tô Dục kinh ngạc đến mức đầu óc rỗng tuếch. Thậm chí không kịp ngăn cản từ chối thì Nhiễm Sở Sở đã chuẩn bị tốt để đi cùng cậu: “Đi thôi.”
“…”
Tô Dục mơ màng hồ đồ ra ngoài với cô, chờ đến khi lên xe, mới nhớ tới còn chưa nói với Lâm Kiệt!
Tô Dục: [!!! Đề phòng khẩn cấp! Đề phòng khẩn cấp! Mẹ kế của tao bả muốn đi chung với tao!!! Bây giờ đang ở trên đường! ]
Tô Dục: [ Xin chú ý đây không phải là diễn! Đây không phải là diễn! ]
Bên kia vẫn không trả lời, Tô Dục nhắm mắt, răng hàm phía sau sắp bị nghiền nát.
Mày phải xem tin nhắn đó Lâm Kiệt!!?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lâm Kiệt: Khi mắng chửi hăng say, đừng có cue (nhắc).