Sau Khi Xuyên Thành Làm Tinh Tôi Oán Trời Oán Đất Không Gì Không Làm Được

Chương 22: Hào môn ôm nhầm (22)




"Vâng, vâng, tôi sẽ gọi!" Quản gia hoảng loạn, vội vàng gọi điện thoại.

Tề Vị Minh ở lại tại chỗ, chỉ có thể tận khả năng để cho cha Trình đứng thẳng, miễn cho bị chất nôn mắc kẹt trong khí quản. Nhưng những động tác khác Tề Vị Minh cũng không dám tùy tiện đưa tay. Hắn chủ yếu tập trung vào y học nhưng khía cạnh sơ cứu không phải là lĩnh vực mà hắn giỏi. Hơn nữa kinh nghiệm của hắn quá ít, đối với các trường hợp khẩn cấp đột ngột, không có giá trị trên báo cáo kiểm tra có liên quan làm cơ sở, hắn thậm chí không thể chuẩn đoán bệnh.

Xong rồi, đây là chuyện xảy ra. Nguyên bản mẹ Trình Bác Nghĩa vốn còn đang khóc nháo kia nhân cơ hội tìm cơ hội chuồn mất. Mà bệnh cha Trình cũng làm cho Trình gia loạn thành một đoàn, cũng không có người chú ý bà.

Nhà cũ Trình gia gần ngoại ô Kinh, xe cứu thương tới đây mất một thời gian. Nhưng bệnh cấp tính loại này, một khi bộc phát ra, chính là cùng thời gian đoạt mạng.

- Thiếu gia ngài không phải cũng học y sao? Mắt thấy cha Trình càng ngày càng suy yếu, quản gia đỏ mắt. Nhưng Tề Vị Minh lại không dám đưa tay.

"Tôi không học cái này, tôi thực sự không thể, ngay cả các bệnh cơ bản nhất cũng không thể phán đoán." Tề Vị Minh cũng vô cùng thất bại.

Hắn từ khi bước vào cổng trường đã mê được phẩm ngâm mình trong phòng thí nghiệm, không có nhiều kinh nghiệm thực tập lâm sàng. Cho nên hiện tại chỉ có thể trơ mắt nhìn cha Trình thống khổ giãy dụa cùng thở dốc, căn bản cái gì cũng không làm được.

Giờ khắc này, Tề Vị Minh cảm thấy mình giống như là phế vật, học y nhiều năm như vậy, sợ không phải đều học được trong bụng chó.

Mà Trình Hoan bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn, một lúc lâu không lên tiếng. Cậu có thể cứu, nhưng lần đầu tiên cậu không muốn cứu.

Lúc trước không có mặt đối mặt với cha Trình, Trình Hoan tuy rằng cảm thấy cha Trình đối với nguyên thân không tốt, nhưng cũng không chán ghét như bây giờ. Nhưng mắt thấy là thật, lần này cậu thật sự bị ghê tởm muốn chết.

Trình gia gia nghiệp lớn, đứa con chính là công cụ kéo dài tổ nghiệp. Hữu ích cho tiền, cho tài nguyên, vô dụng ngay cả sự chú ý cũng lười quan tâm nhiều hơn một cái nhìn. Một em trại họ danh không chính ngôn không thuận, nói vài câu châm ngòi ly gián, có thể tự mình cho rằng đứa con trai mình nuôi lớn không phải là thứ tốt.

Suy cho cùng, cha Trình cảm thấy nguyên thân không tốt, nói trắng ra chính là nguyên thân không thể giống Tề Vị Minh vì dược phẩm Trình thị thêm gạch ngói mà thôi!

Cho nên người như vậy, làm sao xứng làm người cha? Có tư cách gì để nuôi con?

Trước kia Trình Hoan khó lường nhất người không thể coi mạng người như trò đùa. Nhưng lúc này đây, Trình Hoan lại không hiểu sao lại không có lo lắng như trước.

Cậu ở thế nguyên thân không đáng giá, cũng đau lòng nguyên thân gập ghềnh.

Tô Diệp nhìn chằm chằm cậu một hồi, đột nhiên từ phía sau ôm lấy Trình Hoan.

"Trình ca, không được chúng ta đi thôi." Tô Diệp ôm Trình Hoan rất chặt, lần đầu tiên hắn cảm thấy anh trai có thể vì mình chống đỡ một mảnh trời thật ra rất gầy cũng rất cô độc.

Nhưng Trình Hoan lại rất nhanh phục hồi tinh thần lại, "Không thể đi, chờ đưa ông ấy đến bệnh viện rồi nói sau."

Tô Diệp không nói gì, nhưng ôm Trình Hoan chặt chẽ hơn một chút. Hy vọng dùng nhiệt độ cơ thể của mình làm cho trái tim trình Hoan đã lạnh thấu nhiễm chút hơi ấm.

Cuối cùng, hơn mười phút sau, bên ngoài ngôi nhà cũ cuối cùng truyền đến âm thanh của xe cứu thương. Hai người Trình Hoan và Tề Vị Minh cùng nhau đuổi theo xe cứu thương, về phần quản gia thì mang theo thư ký của cha Trình lái xe chạy tới bệnh viện.

Chỉ có thể nói cha Trình mạng lớn, chậm trễ thời gian dài như vậy tính mạng vẫn như cũ không lo, nhưng sau khi kiểm tra cơ bản hoàn thành, sắc mặt hai bác sĩ chủ nhiệm tham gia trị liệu cũng không tốt lắm.

"Bác sĩ, đặc biệt nghiêm trọng sao?" Quản gia căng thẳng đến nỗi không thể chịu đựng được.

"Chủ yếu là phiền toái, còn có thời gian dưỡng bệnh." Bác sĩ chỉ vào báo cáo CT vừa ra, cố gắng dùng câu đơn giản dễ hiểu nhất giải thích cho hắn, "Trình tiên sinh bị xuất huyết não, tăng huyết áp nguyên phát gây ra xuất huyết vùng thái thái trái và phải."

"Cái này..." Tề Vị Minh tiếp nhận bộ báo cáo khi xem xong sắc mặt cũng không tốt lắm.

- Thiếu gia, nói như thế nào?

"Cấp cứu tới đây khẳng định không thành vấn đề, nhưng sau đó đột quỵ khôi phục mất một thời gian rất dài."

"Đại khái bao lâu?"

"Như thế nào cũng phải nửa năm."

"Vậy không được, Trình gia hiện tại đều ở trên người một mình tiên sinh chống đỡ. Nếu tiên sinh bị bệnh lâu như vậy, Trình gia liền xong rồi."

Bác sĩ chủ trị nghe xong, cũng nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, "Nhà các người có nhận ra thầy thuốc am hiểu Trung y hay không? Nếu có, ngài có thể gọi để tham gia vào các cuộc hội chẩn. Lúc trước viện nhi có một nhân viên tiếp khách đột ngột đột quỵ, chính là dùng phương pháp này, Tây y cấp cứu, Trung y điều trị, hình như nửa tháng là có thể nói chuyện bình thường."

"Còn có thể như vậy?" Quản gia lập tức trong lòng đã có đáy.

Trung y, Trung y... Hắn ở trong đầu sàng lọc những người có thể sử dụng, kết quả lại phát hiện mấy người lợi hại có thể đáp ứng lần này đều không ở Yên Kinh, mà ở Yên Kinh chỉ sợ bọn họ không liên lạc được.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quản gia nhìn Tề Vị Minh.

- Có lẽ có thể tìm Trình Hoan! Tề Vị Minh theo bản năng nói ra tên Trình Hoan, nhưng sau khi nói xong thì hận không thể hung hăng tát mình một cái.

Cha Trình làm gì? Trình gia đối với cậu làm cái gì? Trình Hoan nếu muốn cứu, trước khi xe cứu thương đến sẽ ra tay. Nhưng cậu chỉ thờ ơ lạnh nhạt, điều này chứng tỏ, Trình Hoan căn bản không nguyện ý.

Nhưng quản gia mặc kệ những thứ đó, hắn bảo thuộc hạ tiếp tục điều tra một chút, sau khi xác nhận y thuật Trình Hoan thuật không tệ, hắn trực tiếp cầu đến trước mặt Trình Hoan.

"Thiếu giaTrình Hoan, tôi biết ngài có bất mãn với tiên sinh, nhưng cấp cứu khẩn cấp, cậu không thể trơ mắt nhìn tiên sinh cứ như vậy nằm ở đây."

"Tôi không phải là bác sĩ của bệnh viện Yên Kinh." Trình Hoan nhắc nhở hắn.

"Nhưng họ nói rằng cậu có thể tham gia vào hội chẩn."

"Thiếu gia, nể tình tiên sinh thương ngài như vậy, ngài cũng không thể mặc kệ ông ấy! Hơn nữa dược phẩm Trình thị trên dưới mấy vạn nhân viên, một khi Trình gia xảy ra chuyện, bọn họ cũng không có cơm ăn."

Cho nên bởi vì nguyên nhân này, cậu nhất định phải cứu cha Trình? Về phần hai chữ "thương cậu" càng giống như một trò đùa!

Thương cậu chính là để cho nguyên thân hai mươi năm giả ăn chơi, thương cậu chính là dưỡng đứa em trại họ lừa gạt thanh danh ngang ngược của nguyên thân từ nhỏ đến lớn, đau cậu chính là trong nháy mắt biết được con trai ruột thịt có thể kế thừa gia nghiệp vứt bỏ nguyên thân.

Đây chính là tình yêu mà cha Trình cho, dối trá đến mức khiến người ta muốn lại ghê tởm.

Trình Hoan lại nhớ tới hình ảnh đầu tiên mình nhìn thấy khi mới tới thế giới này. Cảm xúc tuyệt vọng lưu lại trên nguyên thân, còn có sáu gương mặt sụp đổ như đúc. Lúc ấy nguyên thân đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại? Có vẻ như hơn hai mươi cuộc! Cha Trình phàm là nhận được một người, đều có thể viết lại bi kịch. Còn thực tế thì sao? Một Niếp Hiểu có thể làm cho ông ngay cả thời gian nhận điện thoại cũng không có. Nếu Trình Hoan không đến, chính là mất mạng người! Mà trong trường cai nghiện, sau này còn có thể thêm vô số mạng người!

Nhưng bây giờ thì sao? Quản gia thế nhưng nói cho cậu biết, cha Trình không thể xảy ra chuyện, nếu không dược phẩm Trình thị trên dưới nhiều nhân viên như vậy sẽ không có chén cơm sắt. Nhưng lúc trước nguyên thân hướng cha Trình cầu cứu, sao không có ai nói với cha Trình một câu, ngài phải cứu cậu, nếu ngài không cứu, đồng bọn của cậu đều phải chết.

Tốt, rất tốt, Trình Hoan lại nhớ tới nguyện vọng nguyên thân kia, hy vọng hiếu thuận hai vị cha. Không phải đều ồn ào ân sinh ân dưỡng sao? Vậy thì toàn bộ trả hết, về sau một vỗ hai tán!

Về phần hai vị cha mong con trai tốt, vốn Trình Hoan còn tưởng rằng là lãng tử nào quay đầu lại kịch tình máu chó, hiện tại mới nhìn ra, mẹ nó bất quá là tiết mục ghê tớm "Chúng ta chỉ yêu một đứa con trai khác, vì sao con không thể hiểu được chúng ta".

Bất quá bọn họ yên tâm, nghiệt duyên cũng là duyên, cậu sẽ thay nguyên thân sống thật tốt, càng sẽ thay nguyên thân hiếu thuận tốt bọn họ.

Trình Hoan suy nghĩ rõ ràng, nhưng Tô Diệp bên cạnh đã nổ tung. Ngay khi quản gia muốn đi lên khuyên bảo lần nữa, hắn lập tức chắn trước Trình Hoan, "Ông đừng có mẹ nó cậy già lên mặt!"

Quản gia nhíu mày, lập tức muốn phản bác. Nhưng Trình Hoan lại đưa tay kéo Tô Diệp ra sau lưng, bảo vệ hắn.

"Đều nói ít hai câu, ông xác định muốn tôi cứu sao?" Trình Hoan nhìn quản gia, ánh mắt ý vị thâm trường.

"Cám ơn thiếu gia." Quản gia tất cung tất kính cúi đầu. Hắn cũng biết mình đang bức Trình Hoan, nhưng rốt cuộc Trình Hoan cùng cha Trình là cha con, làm sao có thù qua đêm đây?

Nhưng Trình Hoan lại giống như hiểu được suy nghĩ của hắn, đột nhiên nở nụ cười, "Không khách khí."

Cậu cười đến ôn hòa, nhưng quản gia lại không hiểu sao hoảng hốt, chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó, rốt cuộc không vãn hồi được nữa. Nhưng Trình Hoan lại không để ý tới hắn, chỉ quay đầu hỏi bác sĩ bên cạnh muốn kiểm tra kết quả, "Tôi xem phim*."

*Kiểu phim chụp chứ không phải phim ảnh

"Được." Bác sĩ trị chính cũng có chút bối rối. Trình Hoan bọn họ thực tế đều quen biết. Nguyên nhân không có hắn, năm đó Trình Bác Nghĩa tìm người làm cho Trình Hoan làm bác sĩ nội trú và chứng chỉ hành nghề y, chính là người tìm từ đầu bệnh viện Yên Kinh. Cho nên toàn bộ người trong hệ thống y tế đều biết Trình Hoan chính là một thầy thuốc giả. Nhưng hiện tại Trình gia lại gọi Trình Hoan đến chữa bệnh, chuyện này có chút quá giật gân!

Nhưng rất nhanh, Trình Hoan đã dùng thực lực chứng minh mình đích xác có chân tài thực học. Trong vòng một phút khi nhận được bộ phim, cậu đã có kết quả chẩn đoán giống như trưởng phòng CT, thậm chí còn chính xác hơn người chủ nhiệm.

Tiếp theo Trình Hoan xem mạch, giống nhau không đến năm phút liền đưa ra nguyên nhân bệnh, "Trong gió ở bẩn, đờm nóng nội bế."

"Vậy chúng ta làm như thế nào?" Hai tay cứ như vậy, bác sĩ chính liền nhìn ra Trình Hoan đích xác lợi hại, vội vàng lôi kéo cậu gia nhập hội chẩn.

Nhưng Trình Hoan lại lắc đầu cự tuyệt, "Các người cấp cứu bình thường, còn lại tôi đến. Tôi có thể hợp tác trong suốt quá trình. Đừng nhầm lẫn thời gian, cứu mạng như chữa cháy."

- Được được được! Bác sĩ điều trị lập tức gọi người chuẩn bị trị liệu.

Trình Hoan cũng đem thứ mình cần phân phó xuống, "Tôi muốn một bộ tam lăng châm, còn có một bộ châm cấp cứu. Đi lấy đi!"

- Được ạ! Các y tá chạy rất nhanh, chờ bọn họ trở về, Trình Hoan cũng đã chuẩn bị bắt đầu.

Sau khi khử trùng xong, Trình Hoan cơ hồ không cần suy nghĩ, cầm lấy tam lăng châm đâm trọng thập tuyên, hai huyệt vị mười hai giếng, đồng thời phá vỡ hai ngón chân trình phụ chảy máu. Mục đích là để kích thích các dây thần kinh đầu cuối và làm giảm huyết áp trong cơ thể.

"Huyết áp có xu hướng giảm!" Y tá bên kia vẫn quan sát giá trị vội vàng nói cho Trình Hoan kết quả.

"Biết rồi." Thu hồi tam lăng châm, Trình Hoan lần này đổi móc kim đâm vào tố kiêu, trong người, nội quan, túc tam lý các huyệt vị, từ trên xuống dưới, mục đích là dẫn huyết hạ hành của cha Trình, phòng ngừa tiểu thủ não hình thành.

"Cứ như vậy là được sao?" Bác sĩ điều trị hỏi Trình Hoan.

"Không, châm cứu giai đoạn trước phải một ngày hai lần, chờ trễ một chút tôi còn phải lại một lần nữa."

Mà Tây y bên kia chuẩn bị cũng đã làm tốt, rất nhanh dược vật cùng thủ đoạn trị liệu bắt buộc cũng dùng hết. Nhưng mà lần này, có Trình Hoan phụ trợ, quá trình cấp cứu thuận lợi không thể tưởng tượng nổi.

Đợi đến bốn giờ ngày hôm sau, đờm trong cổ họng cha Trình giảm đi rất nhiều, tứ chi co giật cũng theo đó thuyên giảm, đã có thể cho nước uống. Nhưng vẫn còn sốt.

"Ba mươi tám độ năm, nhiệt độ cơ thể vẫn không hạ xuống được." Đây không phải là chuyện tốt, bác sĩ chính cũng có chút đau đầu.

"Không sao, tôi sẽ mở phương." Trình Hoan cầm bút kê thuốc, "Giáng khí hỏa bốc lên, trong thanh đờm nóng tất. Dùng phương thuốc này là được, đi bắt thuốc."

- Vâng! Y tá lại cầm phương thuốc đi xuống, Trình Hoan ở lại phòng bệnh canh giữ.

Ngày thứ ba, cha Trình đã không còn nôn mửa, đờm biến mất, đồng tử cũng không giống nhau, sốt cao giảm dần.

"Đây là muốn chuyển tốt rồi."

"Ừm, phương thuốc cũng đổi." Trình Hoan cắt bỏ phương thuốc, loại bỏ hai vị dược hiệu quá mức mạnh trong đó, đổi thành càng thêm ôn bổ.

Cứ như vậy, mãi cho đến trưa ngày thứ tư, cha Trình rốt cuộc mở mắt nhìn người, nhưng vẫn không thể nói chuyện.

Ông tựa hồ còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi hôn mê của mình, nhìn thấy Trình Hoan trong nháy mắt tựa như giữ chặt ông.

"Bình tĩnh, ngài hiện tại không thể kích động." Trình Hoan không trốn, nhưng ngữ khí cũng không thân mật, tựa như thầy thuốc bình thường đối đãi với người bệnh.

Cha Trình hé miệng, phát ra thanh âm suy yếu.

"Đợi xong rồi nói sau." Trình Hoan cũng không nhìn ông, gọi y tá tới, sau khi bắt mạch, đối với phương thuốc lại một lần nữa cắt giảm.

Rốt cuộc đến sáng ngày thứ năm, cha Trình đã có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là không thuận lắm.

- Thật lợi hại! Bác sĩ cùng y tá kiểm tra xong, đều nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Trình Hoan.

Trình Hoan gật đầu, "Đích xác không quan trọng, trở về tiếp tục uống thuốc này, đại khái không sai biệt lắm cũng mười liều. Tiếp theo điều chỉnh Tây y là được."

Trình Hoan nói xong, cậu liền chuẩn bị đi. Cậu ở bệnh viện năm ngày, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cha Trình thấy thế vội vàng định đứng dậy, lại bị quản gia ngăn lại.

"Con đi đâu vậy?" Cha Trình gọi Trình Hoan một câu, ý tứ kia Trình Hoan rời khỏi Trình gia cái gì cũng không có, không trông coi ông thật tốt còn muốn ở bên ngoài trôi dạt?

Nhưng Trình Hoan ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, "Dược Thiện Quán."

Đúng, còn có dược thiện quán, Trình Hoan thật đúng là không phải không có chỗ đi. Cha Trình bừng tỉnh, thẳng đến vài giây sau, mới đầu lưỡi lớn tiếp tục hỏi, "Con đây là trách cha sao? Lúc đó com trốn thoát căn bản không liên lạc với cha, cha không biết con xảy ra chuyện lớn như vậy."

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Câu nói này của cha Trình đem ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung ở trên người Trình Hoan. Nhưng mà câu trả lời của Trình Hoan lại không khác gì một cái tát mạnh vào mặt cha Trình.

Tác giả có một cái gì đó để nói: Trình Hoan: Tôi không đổ lỗi cho ngài, tôi có thể đổ lỗi cho ngài đã chết.