Ngay từ đầu 2 người đã định đi chơi tàu lượn siêu tốc mạo hiểm, Dư Dung và Tưởng Nam Nghĩa im lặng hai giây, không đi theo, cứ như vậy hai cặp tách ra.
Để tiện cho việc ghi hình, cũng lo xảy ra sự cố, hôm nay tổ chương trình đã bao trọn cả công viên, trên đường ngoài nhân viên công tác ra chỉ có bọn họ. Úc Vi Tinh cũng không vội đi chơi, vừa đi vừa dạo với Tần Hành Hàn.
Đi ngang qua bản đồ hướng dẫn của công viên, Úc Vi Tinh dừng lại xem, ngạc nhiên phát hiện có cả thủy cung, cậu quay đầu nói với Tần Hành Hàn: "Lát nữa chúng ta đến đây nhé?"
Tần Hành Hàn: "Được."
"Anh có muốn chơi gì không?" Úc Vi Tinh ngửa mặt, nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt Tần Hành Hàn dịu dàng nhìn cậu, "Chơi mấy cái em thích là được."
Đối với hắn, thật ra rất khó tìm thấy niềm vui ở công viên giải trí, cho dù chơi trò nào cũng vậy. Chỉ vì có Úc Vi Tinh ở đây, hắn đi với Úc Vi Tinh, nên làm gì cũng thấy thú vị.
Có lẽ Úc Vi Tinh cũng hiểu Tần Hành Hàn không có hứng thú với công viên giải trí, chỉ vì cậu muốn đến nên mới đi theo, cậu gật đầu, vâng một tiếng.
Cậu chống cằm bằng lòng bàn tay trái, ngón trỏ gõ nhịp lên má, chăm chú nghiên cứu bản đồ. Sau khi quyết định xong, cậu cười tươi, "Vậy thì thế này, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc trước, rồi đến nhà ma, ra ngoài tìm thẻ. Tìm được rồi thì đến thủy cung, trong đó có nhà hàng, chúng ta có thể vừa ăn trưa vừa ngắm cá."
Tần Hành Hàn chiều theo cậu, "Được."
[Tần tổng cưng chiều quá!]
[Thêm đùi gà cho cameraman, biết chọn góc ghê, suốt cả đường đi Tần tổng toàn nhìn Tinh Tinh, rất tập trung luôn.]
[Tinh Tinh đáng yêu quá.]
[Tinh Tinh biết chọn chỗ nhể, nhà hàng thủy cung này tôi từng ăn rồi, đồ ăn rất ngon, là một trong những nhà hàng ngon nhất công viên, hơn nữa có thể nhìn thấy nhiều loại cá khác nhau, nếu mọi người có đi chơi thì nên thử nhé.]
Đi đến lối vào tàu lượn siêu tốc, nhân viên công tác mỉm cười, sau khi bọn họ ngồi xuống, ân cần giúp họ thắt dây an toàn.
Thắt dây an toàn xong, nhân viên hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tay Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn đan vào nhau, nghe vậy, cậu ngẩng đầu mỉm cười với nàng, "Cảm ơn, xong rồi."
Nhân viên lùi lại vài bước, ra hiệu cho đồng nghiệp điều khiển công tắc ở phía xa, không lâu sau, tàu lượn siêu tốc khởi động, từ từ leo lên.
Lắc lắc bàn tay đan xen của hai người, Úc Vi Tinh nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt tinh nghịch, "Nếu sợ thì cứ hét lên, em sẽ không cười anh đâu."
Tốc độ leo dốc không nhanh, trọng tâm toàn thân đổ về phía sau, Tần Hành Hàn buồn cười nhìn cậu, "Suy nghĩ viết hết lên mặt rồi."
"Thật ạ?" Úc Vi Tinh theo bản năng đưa tay sờ mặt.
Chẳng lẽ má trái cậu viết chữ "sẽ", má phải viết chữ "cười"? Ừm, cũng không thể trách cậu được, chủ yếu vì bạn trai quá nghiêm túc, cơ hội để thấy anh ấy mất bình tĩnh rất hiếm hoi.
Tần Hành Hàn dịu dàng nói: "Thật mà."
Xấu hổ cười hai tiếng, Úc Vi Tinh hơi nghiêng đầu, nũng nịu với hắn, "Bạn trai, moah moah~"
[Moah moah hôn hôn, Tinh Tinh giỏi quá, làm nũng ngọt chết người.]
[Hóa ra Tinh Tinh gọi Tần tổng là bạn trai, ngọt quá!]
[Tinh Tinh còn gọi "Ngài Tần" nữa, rõ ràng là cách gọi rất bình thường, nhưng giữa cặp đôi lại gọi như thế, rất ngọt ngào cũng rất lãng mạn.]
Tàu lượn siêu tốc leo lên chỗ cao nhất, trong tầm mắt đường ray đổ thẳng xuống, cảm giác kích thích do độ cao mang lại khiến Úc Vi Tinh nắm chặt tay Tần Hành Hàn hơn.
Dừng lại vài giây ngắn ngủi, tàu chuyển động, lao nhanh xuống dưới, lúc này, cậu nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa của Tần Hành Hàn, "Anh ở đây."
Úc Vi Tinh quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt của Tần Hành Hàn, đuôi mắt cong lên.
Thật ra cậu không sợ.
Nhưng được người ta quan tâm, có cảm giác rất tốt.
Xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Úc Vi Tinh vẫn như thường, chơi thêm lần nữa cũng được.
Chủ yếu vì cậu đã quay không ít cảnh hành động như nhảy lầu, nhảy xe, nhảy vực... Thậm chí việc cậu xuyên đến thế giới trong sách này cũng do kiếp trước cứu người rồi rơi từ tầng cao xuống.
Cảm giác rơi tự do đó, đến nay cậu vẫn khó quên.
Nhưng cậu lo cho Tần Hành Hàn hơn, chắc chắn đây là lần đầu tiên Tần Hành Hàn chơi trò mạo hiểm, nên cậu kéo hắn đến chỗ ngồi; ngồi xuống.
"Ổn không?"
Tần Hành Hàn thật sự không quen lắm, nhưng dần dần cũng ổn.
Hắn lắc đầu: "Không sao."
"Đừng cố chịu đựng đấy," Úc Vi Tinh vỗ vỗ vai mình, "Cho anh dựa này."
Tần Hành Hàn khẽ cười, "Không cố chịu đựng."
Úc Vi Tinh nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng tin, cậu đứng dậy, đầy tự tin, "Vậy chúng ta đi lấy thẻ nhiệm vụ thôi."
[Tinh Tinh và Tần tổng tìm thấy thẻ nhiệm vụ rồi à?]
[Nhanh thế á?]
Úc Vi Tinh quay người, tay được Tần Hành Hàn nắm lấy, yên tâm đi ngược, "Anh không hỏi em đi lấy ở đâu à?"
Tần Hành Hàn cong môi, "Anh biết."
Úc Vi Tinh hơi bất ngờ, "Ở đâu?"
"Nhân viên lúc nãy đúng không?"
Úc Vi Tinh dừng bước, cười tươi với Tần Hành Hàn, "Đúng rồi."
Bọn họ quay lại lối vào tàu lượn siêu tốc, tìm thấy nhân viên đó, Úc Vi Tinh đưa tay về phía nàng, lòng bàn tay hướng lên, "Cô có thể đưa thẻ cho chúng tôi không?"
Nhân viên tò mò hỏi: "Sao các anh phát hiện?"
"Rất đơn giản," Úc Vi Tinh chỉ vào miếng dán trên ngực nàng, "Lúc nãy tôi có quan sát, đồng nghiệp của cô toàn đeo hình thực vật, chỉ có cô là hình động vật."
Nàng cười, lấy thẻ từ trong túi ra, nhưng không đưa ngay, "Muốn lấy thẻ, phải làm hai nhiệm vụ, một là chơi tàu lượn siêu tốc, hai người đã hoàn thành rồi, còn một trò chơi nhỏ nữa."
Úc Vi Tinh: "Trò gì vậy?"
Nhân viên lấy ra một cái bịt mắt, "Một trong hai người bịt mắt lại, chỉ dựa vào nắm tay để nhận ra người yêu, đoán đúng thì tấm thẻ ăn uống này sẽ thuộc về hai người."
Tần Hành Hàn nhận lấy bịt mắt, "Để tôi."
Úc Vi Tinh đứng với 5 nhân viên, nghĩ đến việc Tần Hành Hàn phải nắm tay từng người một, cảm thấy hơi chua, cậu mím môi, đột nhiên đổi chỗ với cô gái đứng đầu.
Nếu Tần Hành Hàn không nhận ra cậu, cậu sẽ... không thèm nói chuyện với Tần Hành Hàn 5 giây!
Đối với Tần Hành Hàn, Úc Vi Tinh là sự tồn tại duy nhất, hắn không cần sờ, không cần chạm, chỉ cần đến gần đã có thể cảm nhận được, vì vậy khi được dẫn đến trước mặt một người, hắn mỉm cười.
Hắn nắm tay Úc Vi Tinh, tay kia kéo bịt mắt xuống, nhìn vào đôi mắt long lanh của Úc Vi Tinh, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Úc Vi Tinh rất vui, không nhịn được nhào vào ngực hắn, nghe thấy tiếng cười thiện ý xung quanh, cậu mới ho khan một tiếng, lùi khỏi ngực Tần Hành Hàn.
Tai cậu ửng hồng, nhận lấy thẻ ăn uống từ tay nhân viên, rồi kéo Tần Hành Hàn rời đi.
[Ha ha ha, Tinh Tinh đáng yêu quá, sao Tần tổng có thể nhịn được không hôn chứ!]
[Chắc là về nhà rồi mới hôn hít ôm ấp các kiểu í.]
[Chắc chắn Tần tổng rất quen thuộc với Tinh Tinh, vừa đến gần đã nhận ra, cho nên hai người ăn ý bao nhiêu, thích nhau bao nhiêu vậy, tình yêu như vậy đúng là đáng ghen tị.]
[Vừa từ sát vách sang đây, tình cảm của Dư Dung và Tưởng Nam Nghĩa cũng rất tốt, chương trình này rất ngọt, tâm trạng không tốt xem nửa tiếng hoàn toàn đầy máu sống lại!]
Cầm thẻ ăn uống, Úc Vi Tinh lật mặt sau xem dòng chữ nhỏ, thấy có thể dùng hai lần, cậu bỏ vào túi Tần Hành Hàn, "Anh giữ nhé."
Tần Hành Hàn hỏi cậu: "Có khát không?"
Úc Vi Tinh liếm môi, "Có chút."
Cậu nhớ lại bản đồ công viên vừa nhìn thấy lúc nãy, dừng lại xác định phương hướng, dẫn Tần Hành Hàn đi theo một con đường khác, "Hình như bên này có một quán cà phê, chúng ta vào đó ngồi một lát."
Quán cà phê không xa, đi bộ khoảng 10 phút đã đến.
Bước vào quán, Tần Hành Hàn để Úc Vi Tinh ngồi xuống, còn mình ra quầy gọi đồ, nhân viên đóng dấu lên thẻ ăn uống của hắn, đưa khay đựng trà sữa và cà phê cho hắn.
Đặt trà sữa trước mặt Úc Vi Tinh, Tần Hành Hàn ngồi đối diện cậu, "Đang xem gì vậy?"
"Chị với thầy Tưởng."
"Họ cũng ở đây à?"
"Bên kia." Úc Vi Tinh hất cằm về phía bên trái, nơi có vòng quay Ferris khổng lồ, một trong những cabin đã lên đến giữa không trung, có hai người đang ngồi bên trong.
Thu hồi ánh mắt, cậu uống một ngụm trà sữa, chống má, cười híp mắt, "Tối nay chúng ta cũng đi ngồi nhé, đợi đến lúc công viên bắn pháo hoa."
Tần Hành Hàn dịu dàng nhìn cậu, từ khóe môi đến đuôi mày đều tràn ngập yêu thương, "Ừm."
Nghỉ ngơi đủ rồi, rời quán cà phê, họ đi đến nhà ma.
Nhà ma trong công viên được làm rất chân thực, mô phỏng theo một bệnh viện bỏ hoang, cửa ra vào đổ nát, ngay cả ban ngày cũng có vẻ rùng rợn.
Chưa kịp vào trong, Úc Vi Tinh lại nhìn thấy một nhân viên đeo thẻ.
Vẫn có 2 nhiệm vụ, một là đi hết nhà ma, hai là bắn cung, bắn trúng mục tiêu cách 30 mét là được.
Úc Vi Tinh bắn cung cũng tạm được, nhưng cậu biết Tần Hành Hàn còn giỏi hơn, nên công khai lười biếng định nằm thắng, "Bạn trai, giao cho anh nhé."
Tần Hành Hàn khẽ cười một tiếng, giọng nói rất gợi cảm, "Lười thế à?"
Úc Vi Tinh không chịu nổi cái giọng này của hắn, rất rung động, muốn hôn hắn, nhưng máy quay ở ngay gần đó, trong lòng không khỏi thở dài tiếc nuối.
Hít sâu một hơi, cậu nói như lẽ đương nhiên: "Vì có anh ở đây mà."
Vẻ mặt Tần Hành Hàn cưng chiều lại bất đắc dĩ, "Thôi được rồi, em đứng bên cạnh xem đi."
Làm nũng thành công, Úc Vi Tinh giơ tay hình chữ V trước ống kính, rồi cong mắt nhìn Tần Hành Hàn, nhận được một cái búng trán rất nhẹ từ hắn.
Ba mũi tên màu đen được đặt lên dây cung, Tần Hành Hàn nhìn thẳng vào mục tiêu phía trước, vẻ mặt thoải mái và tự nhiên, sau khi kéo căng dây cung thì buông tay, mũi tên dài bay vun vút, cắm thẳng vào hồng tâm.
Cơ bắp thả lỏng, hắn trả lại cây cung cho nhân viên, nhìn về phía Úc Vi Tinh, ánh mắt Úc Vi Tinh sáng ngời, giơ tay đặt lên đỉnh đầu, làm hình trái tim với hắn.
Tần Hành Hàn bật cười, đưa tay về phía cậu, Úc Vi Tinh nắm lấy.
Bàn tay vừa mới tách ra không lâu, lại một lần nữa dính chặt vào nhau.
Hoàn thành nhiệm vụ bắn cung, còn phải chơi một lượt nhà ma, điều này vốn nằm trong kế hoạch của Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn, vì vậy không do dự, họ trực tiếp đi vào.
Rồi không lâu sau, lại thuận lợi đi ra.
PD quay phim không chỉ không quay được cảnh họ sợ hãi, mà còn quay được cảnh Úc Vi Tinh túm lấy một con ma để phàn nàn về chiếc áo bông Đông Bắc của anh ta quá xuề xòa, không hề đáng sợ mà còn mang lại không khí vui vẻ.
[Ha ha ha ha, tôi thấy được sự bất lực của nhân viên.]
[Ai cho anh chàng này mặc áo bông kiểu Đông Bắc chứ, vốn dĩ không khí đang rùng rợn đáng sợ, anh ta vừa xuất hiện tôi cười lăn cười bò luôn.]
[Có lẽ để mọi người thư giãn một chút, dù sao nhà ma này cũng đáng sợ thật, nhưng tôi có hứng, ngày mai sẽ đi thử!]
Thuận lợi lấy được thẻ quà lưu niệm, đã hơn 11 giờ, hai người đi thẳng đến thủy cung.
Thủy cung trong công viên rất lớn, sau khi ăn xong ở nhà hàng biển, Úc Vi Tinh liền háo hức kéo Tần Hành Hàn đi xem các loại cá, phấn khích như bạn nhỏ.
Vì thế đoạn đường này, Úc Vi Tinh ngắm cá, còn Tần Hành Hàn mỉm cười, chuyên chú nhìn Úc Vi Tinh, đáy mắt sáng ngời lại dịu dàng.
Bọn họ ở thủy cung đến chiều tối, đợi đến khi mặt trời bên ngoài không còn quá gay gắt mới rời đi, sau đó tiếp tục chơi các trò khác.
Trong thời gian đó, bọn họ gặp Dư Dung và Tưởng Nam Nghĩa một lần, bọn họ định đi mua một ít quà lưu niệm, rồi lại tách ra.
Xe đụng, vòng quay ngựa gỗ, tàu hải tặc hình chiếu ba chiều... Chơi được trò nào thì chơi, Úc Vi Tinh còn mua 2 cái bờm tai thú, mỗi người đeo một cái.
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời Tần Hành Hàn có trải nghiệm như vậy, Úc Vi Tinh nhìn chiếc bờm trên đầu hắn, không nhịn được, dựa vào vai hắn cười không ngừng.
Tần Hành Hàn ôm cậu, đáy mắt chứa đầy sự cưng chiều bất đắc dĩ.
—
Công viên giải trí bắt đầu bắn pháo hoa lúc 7h30 tối, Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn lên vòng quay Ferris 5 phút trước khi bắt đầu.
Cameraman ở một cabin khác, không đi cùng bọn họ.
Cảnh đêm trên vòng quay Ferris đẹp hơn ban ngày, ánh đèn thành phố như dải ngân hà uốn lượn trên mặt đất, trước mắt là cảnh tượng rực rỡ sắc màu, hàng ngàn tòa nhà cao tầng với ánh đèn neon, phồn hoa xinh đẹp.
Vòng quay càng lên cao, sắp đến đỉnh, màn trình diễn pháo hoa trong công viên bắt đầu.
Cùng pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời xanh thẫm, ánh mắt của Úc Vi Tinh bị thu hút.
Màu sắc rực rỡ thắp sáng bầu trời, ánh sáng xuyên qua kính, rơi xuống đầu, mặt, người bọn họ.
Đột nhiên Tần Hành Hàn gọi Úc Vi Tinh.
Úc Vi Tinh quay đầu, "Hửm?"
"Anh muốn hôn em, được không?"
Hai má Úc Vi Tinh nóng lên, tim đập nhanh. Cậu nhìn PD quay phim ở cabin phía sau, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh đợi tí."
Cậu lấy điện thoại ra, nhắn tin cho đạo diễn.
Đạo diễn trả lời rất nhanh, đồng ý.
Úc Vi Tinh đọc xong tin nhắn, cất điện thoại, chủ động lại gần Tần Hành Hàn, cười: "Bạn trai, chúng ta có một phút."
Bên ngoài, pháo hoa không ngừng nở rộ.
Bọn họ từ từ đến gần nhau, dưới màn mưa pháo hoa rực rỡ, trao nhau một nụ hôn dịu dàng mà say đắm.
Khi tách ra, trán bọn họ chạm nhau.
Giọng Tần Hành Hàn hơi run, "Tinh Tinh, em có đồng ý kết hôn với anh không? Từ nay về sau, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn bên nhau, không rời xa, cho đến..."
Úc Vi Tinh che miệng hắn lại, không để hắn nói hết câu, từ đó quá xui xẻo.
"Em đồng ý." Cậu nói dứt khoát, không chút do dự.
Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt, niềm vui tràn ngập trong đôi mắt, Úc Vi Tinh lại nói, "Bạn trai, phải bù lại nhẫn cầu hôn đấy nhé."
Tần Hành Hàn nhìn sâu vào mắt cậu, dần dần lộ ra nụ cười, rất đẹp, rất sáng lạn, "Nó đã đợi em ở nhà từ lâu rồi."
—
[Hết truyện]
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bản thảo tiếp theo: "Tôi muốn nghỉ hưu (giới giải trí) [T có để giới thiệu ở chương 75.]
Truyện đến đây là hết, cảm ơn sự ủng hộ của tất cả độc giả đã mua bản quyền, hy vọng sẽ gặp lại các bạn ở tác phẩm sau~
Chúc mọi người bình an khỏe mạnh, ngày nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Mãi yêu~
—