\[ Đinh – Chọn lựa thành công. Ớt nhỏ tiếp nhận “ tuyến mặt đau ” thành công. \]
\[ Đinh – Hệ thống Ớt nhỏ tự động online, xin mời ngài hưởng dụng các chức năng : Tự động tải mới nhiệm vụ, thông báo bắt đầu và kết thúc nhiệm vụ, phụ trách thu hoạch nông sản cho nhiệm vụ, trao vật phẩm sau khi kết thúc nhiệm vụ và nhiều chức năng khác, xin mời sử dụng. \]
\[ Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, sau khi ngài rằng buộc với nhiệm vụ Ớt nhỏ, ngài cần trồng và thu hoạch 50 triệu quả ớt để đổi lấy 1 quả ớt Mary Sue, ăn nó để chuyển kiếp trở về.\]
Biết ngay là không đơn giản.
Hứa Thừa Hạo có chút dự liệu được chuyện này, nhưng vẫn không biết phải làm sao : Vậy ta phải làm gì bây giờ? Nhiệm vụ lúc nào bắt đầu?
\[ Đinh – Ớt nhỏ online để giải đáp thắc mắc cho ngài, nếu ngài không chủ động phá hỏng cốt truyện thì ngài có thể sống tùy theo y muốn, Ớt nhỏ sẽ chủ động nhắc nhở ngài khi bắt đầu mở nhiệm vụ. \]
Hứa Thừa Hạo : Vậy bây giờ chưa bắt đầu nhiệm vụ hả?
\[ Đinh – Lựa chọn cùng nhiệm vụ của ngài đang được phản hồi về chủ thần hệ thống xuyên sách, cần chờ thêm 1 thời gian, xin kiên nhẫn chờ đợi. \]
Hứa Thừa Hạo : Hóa ra là như vậy, thế hệ thống xuyên sách các ngươi tới từ nơi nào?
[ Đinh – Câu trả lời liên quan đến phần chưa được biết đến trong thế giới thật của ngài, thật xin lỗi không thể giải đáp.]
Hứa Thừa Hạo : .... Ừ.
Nói chuyện phiếm đã xong, Hứa Thừa Hạo lại im lặng, anh ngồi trên ghế sofa, đem tất cả những chi tiết quan trọng liên quan đến hệ thống xuyên sách xem đi xem lại nhiều lần, cuối cùng anh đành thở dài.
Được rồi, anh chấp nhận số phận.
Hứa Thừa Hạo đứng dậy muốn tắm rửa đi ngủ, nhưng khi nhìn xung quanh can phòng xa lạ, anh bỗng thấy mờ mịt.
Dù anh đọc qua truyện,, nhưng lúc thật sự xuyên vào sách, anh cũng không hiểu biết nam phụ bánh xe dự phòng sống như thế nào.
Anh lại gọi hệ thống : Có thể đưa cho ta 1 phần trí nhớ của nguyên chủ không, ít nhất cũng không để ta lộ tẩy trọng sinh hoạt hàng ngày chứ?
[ Đinh – Tiếp nhận mệnh lệnh đang kết nối, xin vui lòng chờ. ]
Để đề phòng hiện tượng trí nhớ bị quá tải dần đến ngất xỉu như thường thấy trong truyện, Hứa Thừa Hạo lại vội vàng ngồi xuống , nghiêm túc chờ đợi.
Hệ thống 2333 so với anh tưởng tượng thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nó đem tất cả trí nhớ của nam phụ truyền vào đầu Hứa Thừa Hạo, giống như có 1 bộ phim về nam 8 đang được lưu lại từ từ trong con chip trong đầu Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo xem hết đoạn trí nhớ với tư cách là khán giả, nếu không nhớ cũng có thể kiếm đoạn mình muốn để xem lại bất cứ lúc nào.
Thật thần kỳ.....
Nhưng mà nghĩ thêm 1 chút thì bản thân có thể chuyển kiếp vào trong sách, trở thành vai nam 8 mình ghét nhất lúc đọc, thế này còn hơn cả thần kỳ!
Hứa Thừa Hạo hít 1 hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, lần này anh tìm được chính xác phòng ngủ của nguyên chủ, còn thuận lợi tắm rửa, thay đồ ngủ.
Nguyên chủ trước từng bị thương, cảm giác đau nhói ở trên đầu truyền tới lúc tắm cũng nhắc nhở Hứa Thừa Hạo, anh dùng khăn lông che đầu, chạy lại ra phòng khách tìm hộp thuốc, bôi thuốc lên vết thương trên trán, rồi dùng dầu gió xoa bóp những chỗ bầm tím trên người, sau đấy mang 1 thân đầy mùi dầu mệt mỏi nhào lên giường ngủ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh cần nghỉ ngơi cho khỏe để lấy lại tinh thần, sau đấy lại tối mặt với những chuyện này.
Lúc Hứa Thừa Hạo tắt đèn nghỉ ngơi, bên biệt thự Nguyễn gia lại đèn đuốc sáng trưng.
Ba mẹ Nguyễn gia ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách vẻ mặt lạnh lùng, không nói 1 lời, nhìn điệu bộ chắc chắn là đang chờ ai đó trở lại. Người giúp việc xung quanh đứng chắp tay cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thở cũng ko giám thở mạnh.
Toàn bộ biệt thự tràn đầy sự yên lặng quỷ dị như đêm trước cơn bão, không khí căng thẳng vọt lên đỉnh điểm theo tiếng xe dừng lại bên ngoài, tựa như cây cung đang căng sẽ đứt dây ngay trong 1 cái chớp mắt.
Cạch ––——
Theo 1 tiếng vang nhỏ, cánh cửu gỗ sậm màu sang trọng từ từ mở ra, ánh đèn sáng ngời trong phòng khách tràn qua khung cửu chiếu lên người vừa bước vào, để lộ thân hình người đấy trong tầm mắt mọi người ở phòng khách.
Y mặc bộ vest đen, thân cao chân dài, chậm rãi đi tới, tựa như không nhìn thấy không khí căng thẳng trong phòng, gương mặt tuấn mỹ ung dung bình tĩnh.
Đợi y đến gần, ba Nguyễn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn y, giống như giờ mới thấy y đi tới, giễu cợt nói : “ Sao? Tốn trăm cay ngàn đắng mà không cướp được người về nhà à? ”
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh ngồi phía đối diện : “ Đã về rồi. ”
“ Mày — Mày giỏi lắm! ” Ba Nguyễn giận đến đỏ mặt, vung tay hất tách trà.
Choang 1 tiếng, tách trà sứ vỡ tan trên nền đất, tiếng vỡ làm mọi người trong phòng khách giật mình.
Mẹ Nguyễn mặt đang sa sầm cũng ngay lập tức hoảng sợ, vội vàng nói :“ Chí Bằng, ông đừng nóng giận... ”
“ Nhìn bà dạy thằng con ngoan kia kìa! ” Ba Nguyễn tức giận cắt lời bà :“ Mọi khi toàn là bà bảo vệ nó, không dạy cũng không đánh, nhìn xem rốt cuộc nó thành cái gì! ”
Mắng mẹ Nguyễn xong, ba Nguyễn lại xoay qua chỉ Nguyễn Thần Hiên mắng tiếp :“ Mày nhìn 1 chút xem bộ dạng mày bây giờ thế nào! Vì 1 đứa con gái mà đi dùng cả quan hệ của ông m, làm mấy việc tổn hại người khác chỉ vì lợi cho mình, phá cả căn cơ gia tộc! Nguyễn Thần Hiên, mày tự cho mình là vua là chúa, cho cái nhà này không ai quản nổi mày nữa phải không?! ”
Nguyễn Thần Hiên cụp mắt, y thậm chí chẳng có hứng thú cãi lại trận mắng chửi này, chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa, mặc cho đối phương phát tiết.