Hứa Thừa Hạo vô cùng ngạc nhiên: “Chính cô là người chủ động từ bỏ hôn ước, giờ còn muốn nói chuyện tình cảm với tôi?”
An Nhu Vũ khóc lóc: “Quả nhiên anh vẫn còn trách em… Thật xin lỗi Hạo ca ca, thật thật xin lỗi, đều là tại em, là do trước kia em không hiểu chuyện…”
Hứa Thừa Hạo lãnh đạm nói: “Nếu cô cảm thấy thật có lỗi với tôi, sau này bớt xuất hiện làm phiền tôi đi. Nếu không, lần sau nhỡ có chọc tôi không vui, tôi cũng không rộng lượng như bây giờ đâu.”
Lời nói của anh bao hàm ý đe dọa, ai cũng nghe thấy, An Nhu Vũ sợ đến cứng người: “Hạo ca ca, anh, anh uy hiếp em?”
Hứa Thừa Hạo nghĩ một chút, bắt đầu tự bôi đen mình: “Có khi tôi sẽ đánh cả phụ nữ.”
An Nhu Vũ chấn động, cô không ngờ rằng, người anh trai dịu dàng từng thuộc về một mình cô suốt hai mươi năm, sẽ có ngày lại đi uy hiếp cô, thậm chí còn biểu đạt ý tứ sẽ động tay chân!
Hình tượng ngày xưa trong tim cô không ngừng bị phá nát, cô không tin nhưng cái chính vẫn là sợ hãi, sợ sau này cô sẽ chỉ còn lại một mình, không còn ai giúp cô ngăn lại sóng gió ở An gia, ngăn lại sự hắt hủi của người xung quanh, ngăn lại tất cả nguy hiểm…
Cô thật sự sợ hãi, bèn nhào tới muốn ôm Hứa Thừa Hạo, khóc nói: “Hạo ca ca, anh đừng làm thế với em, em biết em sai rồi, xin anh đừng như vậy với em, em rất sợ…”
Hứa Thừa Hạo không ngờ cô gái này ngay nơi đông người, nói nhào tới là nhào ngay, anh lập tức trốn ra sau lưng Lý Niệm, nhỏ giọng nói: “Ngăn cô ta lại!”
Miệng Lý Niệm giật giật, cậu liền dang tay chặn An Nhu Vũ lại, lạnh lùng nói: “Xin An tiểu thư tự trọng, cô không còn quan hệ gì với Hứa tổng nhà chúng tôi, xin cô đừng ngay chỗ đông người vừa khóc lóc vừa bôi nhọ thanh danh của Hứa tổng.”
Nói xong, Lý Niệm ngẩng đầu nhìn một vòng, nhân viên đứng hóng chuyện xung quanh ồ lên một tiếng rồi giải tán, bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới, không nhân nhượng nói: “An tiểu thư, cô không phải là người của công ty chúng tôi, cũng không có hẹn trước, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.”
An Nhu Vũ nhìn người thanh niên đứng sau lưng Lý Niệm, rồi lại nhìn bảo vệ đứng canh phòng chặt chẽ xung quanh cùng đám nhân viên đứng xa xa xem náo nhiệt, cô như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, hoàn toàn không thể làm gì để phản ứng.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ, bản thân luôn được mọi người vây quanh cưng chiều, vậy mà lại có ngày cô trở thành kẻ bị đả kích cười nhạo. Những người đã từng lời hay tiếng đẹp với cô, nói trở mặt liền trở mặt, những nhân viên từng khúm núm nịnh bợ cô, giờ thì lạnh lùng cười nhạo.
Giống như cả thế giới đã vứt bỏ cô…
Bây giờ đang là mùa thu tháng chín rất dễ chịu, nhưng An Nhu Vũ cảm thấy cô đang sống giữa giá rét trời đông tháng chạp, lạnh đến buốt xương, cô bình tĩnh nhìn Hứa Thừa Hạo một hồi lâu, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại, cô dùng ánh mắt trong vắt nhìn Hứa Thừa Hạo, thất vọng nói: “Hạo… Hứa Thừa Hạo, tôi không nghĩ tới, anh cũng sẽ làm trò bỏ đá xuống giếng như vậy với tôi. Được, sau này tôi sẽ không lại tới tìm anh, tạm biệt!”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi đại sảnh, dùng những bước chân quyết tuyệt để diễn tả tâm trạng của mình.
Hứa Thừa Hạo: “…”
Đúng là một đám nhân vật chính! Đầu có vấn đề hết rồi!
Đám đông giải tán, Lý Niệm xoay qua, nói: “Ông đừng để bị lừa, đây là chiêu lạt mềm buộc chặt đấy.”
Hứa Thừa Hạo: “Thấy rồi… Mà kệ đi, đi ăn trưa đã, trì hoãn nãy giờ làm tôi đói muốn chết.”
Lý Niệm: “Được.”
Cả hai thật sự đói lắm rồi nên đi thẳng ra khỏi sảnh, hoàn toàn không phát hiện An Nhu Vũ vốn nên đi rồi, hiện đang đứng trên đường đối diện, chờ Hứa Thừa Hạo đuổi theo. Mà trong một chiếc xe hơi đi ngang qua họ, có một vị người điên vừa vội vã chạy tới và chứng kiến toàn bộ trò cười.
An Nhu Vũ trơ mắt nhìn đối phương đi vào một tiệm ăn, hoàn toàn không có ý định đi tìm mình, trong lòng cô vừa tức giận vừa hoảng sợ, không biết nên làm gì.
Mãi cho tới bây giờ cô mới hiểu, trước đây cô được mọi người vây quanh, được tùy ý làm gì thì làm, chính là nhờ có sự cưng chiều của Hứa Thừa Hạo, nhưng một khi đối phương rút lại sự cưng chiều đấy, cô chẳng là cái gì cả.
Nhớ tới hiện giờ còn không liên lạc được với Nguyễn Thần Hiên, cùng lời trách mắng của An gia và những lời cạnh khóe từ bên ngoài, An Nhu Vũ không biết phải làm gì cũng như không biết nên tìm ai giúp cô. Đang đứng bần thần trên đường, đột nhiên có chiếc xe dừng lại bên người.
Kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt khôi ngô, người kia lạnh nhạt nhìn cô, con ngươi đen nhánh không lộ cảm xúc: “Lên xe.”
Cửa kính xe màu đen phản chiếu hình ảnh tiều tụy và bất lực của An Nhu Vũ, cô cắn môi, lần đầu tiên chủ động ngồi lên xe của đối phương.
Giống như chưa bao giờ nghĩ Hứa Thừa Hạo sẽ quay lưng với mình, cô cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ tự mình ngồi lên chiếc xe mà mình muốn tránh cũng tránh không kịp của Cảnh Nhất Thành.
Cơ thể An Nhu Vũ căng chặt, cô ngồi nhích gần về phía cửa xe, lòng đầy cảnh giác.
Nhưng từ đầu đến đuôi Cảnh Nhất Thành cũng chỉ lạnh mặt, không nói chuyện cũng không đụng tay đụng chân.
Đích cuối của xe là An gia, như thể người kia chỉ thuận đường đưa cô về nhà.
An Nhu Vũ muốn xuống xe, nhưng nghĩ tới việc về lại An gia là sẽ phải đối mặt với mẹ kế cùng chị gái cùng cha khác mẹ, cô bắt đầu chần chừ, cô quay lại nhìn Cảnh Nhất Thành: “Anh… Tôi có thể xin anh giúp một chuyện được không?”
Cảnh Nhất Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Lấy cái gì để đổi?”