Sau Khi Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công

Chương 3: Trở lại hôn lễ




Trên con đường ra khỏi cánh rừng nhỏ của một khu biệt thự, một thiếu niên đẹp đẽ chậm rãi bước đi, trên tay ôm một con mèo đen từ đầu đến đuôi.

Thiếu niên ấy chính là Vương Anh đang trở về biệt thự để cử hành hôn lễ, còn con mèo đen thui, ngay cả hai mắt cũng đen trên tay cậu chính là hệ thống.

Cậu đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của hệ thống, trong lòng nghĩ quả nhiên bản thể mới này dễ nhìn hơn là quả trứng.

Cậu vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng bao lâu trước mắt đã hiện lên hình bóng của một căn biệt thự.

Cậu hồi thần lại, nhìn đến nhóm người ở không xa đang chạy về phía mình thì âm thầm day trán nói với hệ thống: [Thống ơi, tao cảm thấy nhức nhức cái đầu.]

Hệ thống nghe cậu nói vậy thì cũng hùa theo: [Cậu có cần Panadol không? Tôi lấy cho cậu một viên.]

[Không cần, cảm ơn.] Lông mày cậu giật giật, cậu cảm thấy có hơi ngứa tay. Ai chà, thật không ngờ nhóc hệ thống nhà mình có tố chất ăn đòn đến vậy.

Nhóm người kia nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu. Một người trong số đó có vẻ là thủ lĩnh của nhóm người mở lời: "Vương thiếu gia đã đi đâu vậy? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người đều đang chờ cậu."

Vương Anh mở lớn hai mắt, vô tội nhìn xuống con mèo trên tay nói: "Tôi đi bắt con mèo."

Những người đối diện không ngờ cậu lại trả lời như vậy, nhất thời cả nhóm ngẩn ra, sau khi phản ứng lại không khỏi cảm thán Vương thiếu gia vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn.

Cậu thấy bọn họ ngẩn người nhìn mình thụ ho khan một tiếng đánh thức họ: "Chúng ta vào trong thôi. Tôi muốn thay quần áo."

"Ah... Vâng. Vương thiếu gia mau vào trong đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi." Nhóm người nhanh chóng hồi thần, vội đưa cậu vào trong từ cửa sau.

Vương Anh đến phòng thay đồ thay bộ lễ phục đã được đặt sẵn, còn không quên nhìn bản thân trong gương.

[Ý, Thống ơi, nguyên chủ giống y hệt tao nè. Ngay cả nốt ruồi đỏ ngay khoé mắt cũng không khác chút nào.] Cậu ngạc nhiên nói với hệ thống. Đột ngột đổi sang một khuôn mặt khác ít nhiều cũng có chút không quen, nhưng không ngờ nguyên chủ lại giống y hệt cậu.

Thấy cậu ngạc nhiên, hệ thống liền giải thích: [Vậy nên cậu mới xuyên không vào nhân vật này đó. Mà nốt ruồi đỏ ở khoé mắt là tôi dựa theo chân dung của cậu để thêm vào, chứ ban đầu không có.]

Cậu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: [Ra là vậy, cảm ơn mày nhé.]

Thay đồ xong cậu liền đi ra ngoài. Ngay khi vừa bước ra thì thấy một ông lão đang đứng trước cửa. Cậu lục tìm trong trí nhớ thì đây là ông nội của chồng mình, lúc này đứng đây hẳn là đang đợi cậu.

"Ông nội. Sao người lại đứng đây?" Cậu bước đến hỏi, nhưng trong lòng kì thực đã rõ. Nguyên chủ bỏ trốn làm hôn lễ trễ nải, đây là đang đến để hỏi tội.

Ông cụ Trần hơi nhíu mày nhìn đứa cháu dâu này, rõ ràng là đã rời đi nhưng không biết lại quay về làm gì. Nhưng rất nhanh ông liền che giấu cảm xúc của mình, mặc kệ nguyên nhân là gì nếu đã trở lại thì hôn lễ vẫn nên tiếp tục.

Ông thở dài một hơi nói: "Vương Anh, ta biết cháu gả cho Tư Niên là thiệt thòi, nhưng ta mong sau này dù có thế nào cháu cũng hãy nghĩ cho nó một chút. Chuyện của cháu ta sẽ không quản, nhưng ta mong sau này sẽ không có chuyện như ngày hôm nay."

"Vâng, ông yên tâm." Cậu đáp lại lời ông cụ, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là vì chuyện hôm nay, nhưng mà mặc kệ thế nào thì sau này cậu cũng đã có thể ở cái nhà này làm giàu rồi.

"Được rồi. Mau đi xuống dưới đi, mọi người đều đang đợi cháu đấy." Ông cụ nói một câu rồi xoay người đi xuống đại sảnh, cậu cũng đi theo phía sau ông.

Địa vị của nhà họ Trần ở giới thượng lưu không nhỏ, nên khách khứa đến đây không phú thì cũng quý. Ngoài nhà họ Vương cùng vài gia tộc thân thiết, hầu như tất cả những người ở đây đều đang đợi xem trò cười khi thấy đã đến giờ mà cô dâu vẫn không xuất hiện.

Cô dâu đột nhiên biến mất, chú rể vẫn đang nằm trên giường không tỉnh lại, ai cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì chuyện này nên khi Vương Anh tay ôm một con mèo đen theo chân ông cụ đi xuống tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cậu.

Vương Anh không hề hoảng loạn, trên mặt nở nụ cười nhẹ, thẳng thắn tiếp nhận những ánh mắt ấy, hoàn toàn không có chút dáng vẻ đau khổ, bài xích việc kết hôn. Cũng vì thái độ của cậu nên những ánh mắt ấy dần dần tản đi.

Bởi vì chú rể không thể đến được nên hôn lễ chỉ có một mình Vương Anh. Cậu từ trong đám người nhìn thấy mẹ Vương đang nói chuyện với đám quý phu nhân, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua phía cậu mang theo tia áy náy.

Chậc! Tự mình đẩy con ruột ra thay con nuôi gả cho một người thực vật rồi lại tỏ vẻ áy náy thì có ích gì chứ? Nguyên chủ à, cậu thật đáng thương!

Cậu trong lòng thầm thương cảm cho số phận của nguyên chủ. Bản thân cậu cũng là một người mồ côi nên cậu rất rõ niềm khao khát hơi ấm gia đình của thiếu niên. Mà ít ra cậu còn có sự phụ, nhưng nguyên chủ lại chẳng có ai cả.

[Cậu đừng buồn.] Hệ thống cảm nhận được tâm trạng cậu không tốt khi đối diện với mẹ Vương thì cọ nhẹ cái đầu lông vào tay cậu để an ủi.

[Ừ, tao không buồn.] Cậu đáp lại hệ thống, tay vuốt ve lông nó.

Một lúc sau tâm trạng của cậu cũng tốt lên. Mặc kệ cái gia đình kia của nguyên chủ đi, bây giờ cậu chỉ cần kiếm tiền thôi.