Rất nhanh sau đó liền đã đến lượt Vương Anh vào thử vai rồi. Cậu cất kịch bản, đưa hệ thống cho chị Lưu, sau đó bước vào trong.
Bên trong, đạo diễn, biên kịch, nhà đầu tư, v.v... đang thảo luận. Thấy người bước vào, họ liền nhìn ra, sau đó kinh diễm.
Thật đẹp!
Thiếu niên trẻ trung, nhan sắc như được tỉ mỉ vẽ ra khiến cho người khác phải trầm trồ ngước nhìn. Nhan sắc này tuyệt đối đứng top đầu giới giải trí!
"Chào đạo diễn. Chào biên kịch. Tôi là Vương Anh, đến để thử vai nam ba Hồ Chí Thanh." Cậu thấy mọi người nhìn mình thì nắm chặt tay, vội cúi chào.
Lời của cậu làm cho mọi người hoàn hồn, đạo diễn gật đầu một cái, sau đó ra hiệu cho cậu bắt đầu. Cậu hít sâu một hơi để lấy cảm xúc, sau đó bắt đầu diễn.
Đoạn thử vai của cậu là đoạn nam ba vì giải cứu nữ chính, bị lang tộc bắt và đóng đinh vào tứ chi. Nam ba đau đớn nhưng vẫn không mất đi khí khái của con cháu đứng đầu Hồ tộc, nhất quyết không chịu kêu rên một tiếng, chỉ có khoé mắt đỏ ửng, đôi mắt tràn đầy phẫn hận và bất khuất.
Hai phút sau, Vương Anh bước ra ngoài, vẻ mặt không rõ.
"Thế nào rồi?" Chị Lưu giao hệ thống lại cho cậu hỏi. Nhưng chị ít nhiều đã đoán được kết quả.
"Rớt rồi, chị ơi." Cậu trả lời, vẻ mặt vẫn còn hoang mang, đoàn phim này yêu cầu cao đúng không nhỉ?
Chị Lưu nghe xong thì cũng có hơi hụt hẫng, nhưng để không khiến cho cậu buồn chị vẫn vui vẻ nói: "Rớt cũng không sao, chúng ta lại tìm phim khác."
Cậu lắc đầu, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi chị Lưu, là do em làm không tốt."
"Không sao, không sao..."
...
"Vương Anh, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Vương Mông không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng.
Vương Anh nghi hoặc nhìn y. Nói chuyện? Thụ chính và cậu có gì để nói chứ?
Thấy cậu không tỏ thái độ, y cắn môi nói tiếp: "Một chút, chỉ một chút thôi, sẽ không làm mất thời gian của em đâu."
Cậu thở dài, nói: "Được rồi, có chuyện gì thì nói đi."
Vương Mông nhíu mày, sau đó nhìn về phía người đại diện của cậu, điệu bộ nếu cô không đi chỗ khác y sẽ không nói.
Cậu thấy vậy thì bất lực nói với chị Lưu: "Chị đi ra ngoài trước đi, lát nữa em sẽ ra sau."
Chị Lưu do dự nhìn cậu, thấy cậu tỏ vẻ không có chuyện gì mới chấp nhận: "Được rồi, chị ra ngoài trước đây."
Sau khi chị Lưu ôm theo hệ thống rời đi, hành lang chỉ còn có Vương Anh và thụ chính, cảm giác có hơi vắng vẻ.
Không còn ai khác, Vương Mông rũ bỏ dáng vẻ u tịch, dễ bị bắt nạt vừa rồi. Y nở nụ cười, tiến đến phía cậu, nhân lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì thì nhẹ nhàng vuốt ve má cậu nói: "Chó ngoan, lâu rồi không gặp em."
Âm cuối y ngân dài ra, khiến cho câu nói có ý vị ái muội khó tả, nội dung câu nói kì lạ này cũng khiến cho thân thể của Vương Anh run lên, hai tay cứng đờ. Sống lưng của cậu lạnh toát, trong đầu tự động hiện lên hai chữ "chủ nhân"!
"Chủ nhân..." Cậu theo bản năng nói hai từ này ra khỏi miệng.
Khi nghe được hai từ này, Vương Mông lập tức bật cười thành tiếng, bàn tay nắm cằm cậu chậm rãi di chuyển xuống cần cổ mảnh khảnh, sau đó siết chặt như là muốn đem cần cổ ấy bẻ gãy.
"Em hư lắm! Hơn một tháng nay không chịu về nhà gặp tôi! Em có biết tôi nhớ em như thế nào không?"
Giọng nói y không trầm thấp, nhưng chẳng hiểu sao lời nói lại có vẻ âm trầm đến lạ. Nó tựa như là một con ác quỷ mang theo ác ý đến từ địa ngục, mạnh mẽ bóp chặt trái tik của cậu.
Đầu óc cậu nhất thời trống rỗng, cả người vô lực, lung lay ngã vào trong vòng tay của Vương Mông. Vương Mông cũng thuận thế dang tay ra, giam cầm cậu trong lồng ngực y.
"Chủ nhân... chủ nhân..." Cậu run giọng gọi, đôi mắt ngấn lệ. Dòng lệ nóng trào ra, trượt xuống cả lồng ngực của y.
Y nhăn mày lại, nâng mặt cậu lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại khóc? Em đang sợ tôi sao? Tôi ghét nhất là em khóc! Lại càng ghét em sợ tôi!"
Y đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, cả người cậu như một con búp bê, bị động tiếp nhận hành động của y. Thỉnh thoảng đôi hàng mi run run, cọ vào tay y, khiến y không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Sủng vật của y thật sự xinh đẹp!
"Ngoan, mau nín khóc đi rồi nhận phạt."
Vương Mông vuốt ve đôi mắt đỏ bừng của Vương Anh, lực đạo không mạnh nhưng lại như mang theo địa ngục hàn băng, làm cho da thịt nơi y chạm vào trở nên lạnh lẽo.
Cậu dừng khóc. Đúng hơn là không dám khóc! Nó dường như là hành động bản năng, như thể đã trải qua rất nhiều lần, hay đã khắc sâu trong nội tâm.
Vương Mông vừa lòng gật đầu, sau đó kéo cậu đến một góc khuất, rồi ra lệnh: "Chó ngoan, cởi áo của em ra."
Vương Anh mở lớn hai mắt, chân đứng không vững, lại một lần nữa đổ vào lòng y.
Cởi áo...
Cậu không muốn...
Thấy cậu như vậy, y nhíu mày lại, sau đó đẩy cậu lên vách tường rồi lên tiếng: "Thôi, để tôi tự cởi vậy!"
Dứt lời, hắn đưa tay, cởi nút áo của cậu ra. Cậu muốn giãy giụa nhưng hai tay bị y cố định lại trên đầu, cả người cũng bị đè chặt lên tường, hoàn toàn không thể động đậy.