Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 15




Edit: Meg
Hai canh giờ sau, khi đang ngâm mình trong chậu tắm, Ninh Hoàn lại bắt đầu thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên.

Y nhớ nhung trang viên ấm áp mà mình thường xuyên đến khi đông về, hồi đó ngày nào y cũng được ngâm suối nước nóng, thong dong tự tại không vướng bận gì.

Đột nhiên trong đầu y vang lên một giọng nói, âm sắc còn lộ rõ vẻ không thể tin được: “Ngươi chữa thương cho nam chính?”

Ninh Hoàn: “Ừm?”

“Nam chính là Mộ Cẩm Ngọc đấy.” Hệ thống nói, “Mấy ngày này ta không có ở đây, sao hắn lại tăng hai cân rồi?”

Lúc đầu Mộ Cẩm Ngọc vẫn còn gầy như bộ xương, cả người mảnh dẻ yếu ớt, vậy mà bây giờ còn thấy được chút tinh thần tươi tỉnh, thoạt nhìn trông cũng không giống kẻ điên hứng lên là giết người nữa.

Ninh Hoàn khép hai mắt lại.

Hệ thống nói tiếp: “Trên con đường xưng đế của Mộ Cẩm Ngọc nhất định phải trải qua vô số lần tra tấn và đau khổ, hiện giờ hắn hết bệnh rồi, không nảy sinh thù hận với ngươi thì sau này lấy đâu ra động lực để tạo phản lên ngôi Hoàng đế? Ngốc bạch ngọt[1] thì không ngồi nổi cái ngai vàng đấy đâu!”

[1]

Ninh Hoàn suy tư một lúc: “Mục tiêu cuối cùng là để hắn lên ngôi à? Không cần biết dùng cách gì, miễn là Mộ Cẩm Ngọc làm Hoàng đế là được đúng không?”

“Đúng vậy, hắn là vai chính của thế giới này, khi nào hắn đăng cơ thì nhiệm vụ của ta cũng kết thúc.”

“Còn ta thì sao? Sau khi Mộ Cẩm Ngọc lên ngôi ta có thể trở về không?”

Hệ thống lại lần nữa im lặng.

Ninh Hoàn bước ra khỏi chậu tắm rồi lấy y phục khoác vào, mái tóc đen như mực của y đã khô được phân nửa, không còn nước đọng chảy xuống.

Điệp Thanh phát hiện một điều, đó là dạo gần đây tiểu thư dường như rất thích váy áo màu trắng, xanh lục và lam nhạt. Trước kia tiểu thư chỉ thích màu hồng phấn, vàng nhạt cùng tím nhạt, song bây giờ lại tuyệt không đụng vào những bộ y phục đấy nữa.

Nàng bưng một chén tổ yến đến.

Thân thể Ninh Hoàn có chút yếu ớt, cho nên mỗi ngày đều sẽ dùng một ít thức ăn bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể, đây cũng là thói quen những năm qua của y.

Điệp Thanh nói: “Tổ yến chúng ta mang đến đã sắp hết rồi ạ, ngày mai nô tì sẽ cho người đi ra ngoài xem có chỗ nào bán hay không.”

Đúng lúc này Mộ Cẩm Ngọc bước vào: “Cái gì?”

Điệp Thanh vừa nhìn thấy Thái tử đã hơi hồi hộp sợ hãi, tuy vẻ ngoài của Thái tử vô cùng anh tuấn, nhưng thân hình cao lớn cùng biểu cảm lúc nào cũng lạnh lẽo kia lại khiến người khác có cảm giác áp lực rất mạnh, nàng nhỏ giọng nói lại lần nữa.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Khó mà mua được tổ yến chất lượng bên ngoài lắm, đồ tốt đều đã tiến cống vào cung hết rồi, ngươi muốn ăn à?”

Ninh Hoàn nâng tay chống cằm, nhìn về phía Mộ Cẩm Ngọc cười nhẹ.

Mộ Cẩm Ngọc bước lại gần: “Đút cô một thìa, những tá tốt nhất còn trong kho đều để cho ngươi.”

Ninh Hoàn bưng cái chén nhỏ làm từ gốm men xanh được mạ ánh vàng lên, cầm chiếc thìa cũng cùng màu với chén múc một muỗng tổ yến trong suốt, Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu ăn một thìa. Nước súp gần như chẳng có vị gì, quá nhạt nhẽo, giống như lúc đun không cho thêm canh gà hoặc sữa vào. Cái thứ tổ yến này cũng chỉ là nước bọt của chim yến thôi, Mộ Cẩm Ngọc không thích chút nào, thấy Ninh Hoàn vừa ý món này hắn cũng không hiểu nổi.

Ninh Hoàn tiếp tục ăn tổ yến, còn Mộ Cẩm Ngọc thì ngồi bên cạnh nhìn y.

Thật ra hắn có chuyện nên mới qua đây, song sau khi nhìn Ninh Hoàn được một lúc, Mộ Cẩm Ngọc cũng quên luôn bản thân định làm gì.

Động tác của Ninh Hoàn rất nhã nhặn, lúc ăn trông cũng nhẹ nhàng từ tốn, mái tóc đen dài được một sợi dây xanh lá tóm gọn lên, y phục trên người cũng cùng màu, da y vốn đã trắng, nay lại được màu sắc thanh nhã này tôn lên, càng khiến y trắng đến mức như được làm từ băng tuyết.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Ngươi ngày nào cũng ăn cái này nên mới trắng thế à?”

Ninh Hoàn hơi dừng một chút, sau đó híp mắt suy nghĩ xem Mộ Cẩm Ngọc có phải đang trêu đùa mình hay không.

Dưới ánh nến vàng nhạt nhìn qua, gương mặt Mộ Cẩm Ngọc quả thật rất xuất sắc, hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi hướng lên trên, sống mũi cao thẳng như đỉnh núi, hai cánh môi mỏng hơi mím lại, nhìn qua rất có vẻ chỉ đang nghiêm túc đặt câu hỏi, không giống một kẻ có suy nghĩ xấu xa.

“Không phải.”

Mộ Cẩm Ngọc gõ gõ mặt bàn: “Tổ yến sắp nguội hết rồi.”

Ninh Hoàn không ăn tiếp được nữa, y chờ Điệp Thanh qua thu dọn rồi mới nói: “Thái tử điện hạ qua đây vì vết thương trên người à?”

Một Cẩm Ngọc cuối cùng cũng nhớ được mục đích hắn đến: “Miệng vết thương mưng mủ rồi, cần bôi thuốc gì?”

Tình hình lở loét còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua, thậm chí còn chảy máu, đau thấu tim.

Ninh Hoàn nói: “Nếu điện hạ tin tưởng ta thì hôm nay ta sẽ châm cứu cho ngài trước, sau đó mới bôi thuốc.”

Mộ Cẩm Ngọc kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi biết châm cứu?”

“Lần đầu làm.” Trước đây Ninh Hoàn đúng thật là chưa có kinh nghiệm, y chỉ thường xuyên đứng nhìn thái y châm cứu rồi thực hành lên người rơm, “Chắc là không chết được đâu, ngài yên tâm, ta trời sinh đã thông tuệ.”

Mộ Cẩm Ngọc suýt thì phun ra một ngụm máu, Ninh Hoàn nói năng đúng là không biết xấu hổ.

Miệng vết thương sau khi mưng mủ nhìn qua vô cùng kinh khủng, hơn nữa còn đang bốc mùi thối rữa khó ngửi. Mộ Cẩm Ngọc tự nhìn còn chán ghét, dù chẳng rõ vì sao, nhưng hắn lại có hơi không muốn để Ninh Hoàn thấy.

“Vậy thôi, cô không yên tâm.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Đưa thuốc cho cô.”

Ninh Hoàn nói: “Miệng vết thương cần phải xử lý sạch sẽ, ngài sẽ tự làm ư?”

“Ta dùng nước lau qua là được.”

Ninh Hoàn lấy thuốc từ trong tráp đưa cho hắn: “Dùng nước lau sạch miệng vết thương, sau đó mới bôi thuốc.”

Song đến khi đã cầm được lọ thuốc trơn láng trong tay, Mộ Cẩm Ngọc lại đổi ý. Ninh Hoàn là Thái tử phi của hắn, dù sau khi nhìn thấy vết thương y có ghét bỏ, sự thật này vẫn không thay đổi.

Đêm nay cả hai còn phải ngủ cùng nhau, nếu Ninh Hoàn thật sự dám lộ vẻ chán ghét—

Trong mắt Mộ Cẩm Ngọc xuất hiện chút u ám.

Hắn đẩy lọ thuốc về chỗ cũ: “Quên đi, để ngươi làm, cô không động tay đâu.”

Ninh Hoàn đi một đôi giày đế mềm, lúc y đứng dậy liền có hương thơm thoang thoảng tỏa ra, trong phòng được đốt hương an thần dìu dịu rất ấm áp, song mùi đàn hương cùng hoa sen trên người y lại mang cảm giác lạnh lùng trái ngược.

Mộ Cẩm Ngọc vừa ngửi ngửi mùi hương lạnh lẽo trong không khí vừa nghe tiếng Ninh Hoàn cho nha hoàn đi đun thuốc.

Ninh Hoàn bắt đầu lấy châm ra, bộ châm này vẫn còn mới tinh, là do y mua dược liệu tiện thể mua chung luôn, đến giờ vẫn chưa dùng lần nào. Y bỏ chúng vào chiếc nồi nhỏ đang đun trên bếp lò một lúc rồi lau khô, xong xuôi thì Mộ Cẩm Ngọc cũng đã cởi bỏ áo trên.

Bắp thịt sau lưng hắn tuy mỏng nhưng lại rất cân đối, lúc Ninh Hoàn hạ châm cũng không quá thành thạo, vì thế nên Mộ Cẩm Ngọc có cảm giác hơi đau, nhưng dù vậy hắn vẫn ngậm miệng không kêu tiếng nào. Đến khi châm cứu xong, cả người Mộ Cẩm Ngọc đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Điệp Thanh bưng một chậu thuốc cùng một chiếc khay để khăn trắng đến, Ninh Hoàn gật nhẹ đầu cho nàng lui xuống.

Y nhúng chiếc khăn xuống nước thuốc đen đặc, sau lại dùng khăn ẩm bắt đầu lau ngực cho Mộ Cẩm Ngọc.

Miệng vết thương hở cả thịt ra ngoài, lúc lau dĩ nhiên sẽ không tránh khỏi cảm giác đau xót nóng rát, cơn đau dường như muốn bóp nghẹt trái tim, khiến người ta khó mà chịu được. Sau khi dịch mủ cùng vết máu được lau sạch sẽ, Mộ Cẩm Ngọc hơi suy tư nhìn ngắm Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn có một gương mặt trắng trẻo như cánh hoa lê, tuy xinh đẹp nhưng lại không hề dính dáng đến hai từ kiều mị, lông mi y dài đến mức làm người khác kinh ngạc, mái tóc đen tuyền được vén ra sau lưng, vành tai trông rất mềm mại tròn trịa.

Ninh Hoàn nói: “Nếu ngài đau thì cứ bảo.”

Mộ Cẩm Ngọc không thèm rên tiếng nào.

Hai năm trước hắn còn rất oai phong đấy, thân thể tráng kiện võ nghệ cao cường, có thể tay không giết chết một con gấu đen. Song hiện giờ đã ốm yếu đi nhiều, không còn phong thái lẫm liệt của ngày xưa nữa.

Khăn vải ẩm ướt lướt qua những khối cơ bụng rõ ràng, mủ ở vết thương được lau đi, ngay lúc đó ngón út của Ninh Hoàn lại như vô tình xẹt qua cơ thể hắn, Mộ Cẩm Ngọc lập tức cứng đờ.

Vết thương được xử lý sạch sẽ xong, Ninh Hoàn dùng thuốc trị thương bí truyền thoa vào chỗ bị thương của hắn, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Hôm nay sẽ đau suốt đêm, sang hôm sau là hết.”

Mộ Cẩm Ngọc đột nhiên nắm lấy cổ tay y, lòng bàn tay hắn có hơi thô ráp, tuy mang trên người thân phận Thái tử cao quý, song Mộ Cẩm Ngọc lại chưa bao giờ trải qua cuộc sống trong nhung lụa, trên mỗi ngón tay đều có vết chai mỏng do cầm bút cùng cưỡi ngựa bắn cung.

Những vết chai ấy cọ nhẹ qua cổ tay vừa gầy vừa nhỏ của Ninh Hoàn, Mộ Cẩm Ngọc cảm thấy chỗ này rất nhỏ nhắn tinh tế, làm cả người hắn cứ lâng lâng tê dại, nơi trái tim chợt nảy sinh cảm giác sung sướng thỏa mãn, rồi từ đó lan tỏa khắp cơ thể.

Ninh Hoàn cau mày: “Điện hạ đau?”

Mộ Cẩm Ngọc “Ừ” một tiếng, giọng hơi khàn khàn: “Hơi đau.”

Hắn vẫn nắm chặt cổ tay Ninh Hoàn không chịu buông, Ninh Hoàn rút nhẹ tay về: “Sắp xong rồi, ngài cố nhịn thêm chút nữa.”

Mộ Cẩm Ngọc cao hơn Ninh Hoàn rất nhiều, tuy vóc dáng hắn mảnh dẻ nhưng vẫn có thể dễ dàng áp chế được cơ thể gầy yếu của y.

Ninh Hoàn không dùng sức được, cổ tay bị nắm một lúc mới được Mộ Cẩm Ngọc buông tha.

Sau khi bôi thuốc xong, Ninh Hoàn dùng khăn ấm lau chùi kĩ càng từng ngón tay, bàn tay ngọc ngà như thế không nên để bị bẩn: “Điện hạ, ngài mặc y phục vào đi.”

Mộ Cẩm Ngọc khoác y phục vào.

Hắn nói: “Đêm nay cô không ngủ ở đây, còn một ít công vụ cần giải quyết.”

Ninh Hoàn gật đầu: “Được.”

Chờ Mộ Cẩm Ngọc đi rồi, Ninh Hoàn ngồi xem vài quyển sách dưới ánh nến mờ nhạt xong cũng lên giường ngủ sớm.

Trong lòng Mộ Cẩm Ngọc còn đang có điều thắc mắc.

Lúc nãy khi hắn quan sát vành tai Ninh Hoàn thì thấy nơi đó không có lỗ khuyên, nhưng lần đầu gặp mặt rõ ràng nàng ta có đeo một viên Đông châu rất to, còn vô cùng đắc ý khoe khoang rằng mình được Duệ Vương tặng.

Hắn có thể khẳng định, Ninh Hoàn hiện giờ không phải người ngày đó hắn gặp.

Vài ám vệ hiện đang quỳ gối trước mặt Mộ Cẩm Ngọc, họ đều là những người được Mộ Cẩm Ngọc bồi dưỡng từ vài năm trước. Thân là Thái tử, nếu hắn thật sự chỉ là một tên ăn hại vô dụng thì dù có được sự che chở của gia tộc Hoàng hậu, hắn cũng không sống nổi đến ngày hôm nay.

Mộ Cẩm Ngọc vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay, sắc mặt âm u tối tăm, trong đôi con ngươi càng có ý muốn giết người. Tính tình hắn trời sinh đã tàn bạo, không tin tưởng bất cứ ai, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng chẳng tin — Bởi bất cứ lúc nào hắn đều có thể phát điên rồi tự xuống tay với chính mình.

Tuy rằng hiện tại Ninh Hoàn cho hắn ấn tượng không tồi, nhưng hắn vẫn không bỏ được sự nghi ngờ trong lòng.

“Điều tra xem y có phải người của Hoàng đế hay không.” Mộ Cẩm Ngọc lạnh lùng lên tiếng, “Còn nữa, y là nam hay nữ.”

“Tuân lệnh!”

Nếu Ninh Hoàn thật sự là tay sai do Hoàng đế phái tới nằm vùng, hắn nhất định phải…

Mộ Cẩm Ngọc nhắm hai mắt lại, từng khung cảnh triền miên kiều diễu trong giấc mộng lần ấy lại hiện lên, sát khí trên người hắn càng thêm dày đặc, tròng mắt cũng phủ kín tơ máu.

Hắn muốn ăn thịt Ninh Hoàn.

A Hỉ rón rén bước qua, dâng lên một ly trà: “Điện hạ, đêm đã khuya rồi, ngày mai ngài còn phải vào triều, nên đi ngủ thôi ạ.”

Mộ Cẩm Ngọc uống một ngụm trà, vẻ mặt trong nháy mắt lại đen sì, hắn bóp nát ly trà trong tay: “Khó uống.”

A Hỉ bị cái người điên khùng này dọa sợ tới mức lập tức quỳ xuống: “Bẩm, bẩm điện hạ, bằng không thì ngài qua chỗ Thái tử phi nương nương uống trà ạ?”

Tay Mộ Cẩm Ngọc lại bị mảnh vỡ nhỏ cứa chảy máu, từng giọt tí tách men theo ngón tay hắn rơi xuống, A Hỉ chỉ cảm thấy toàn thân điện hạ như đang có khí đen bao quanh.

Vất vả lắm tối nay Ninh Hoàn mới được ngủ một mình, y liền lăn ra giữa giường nằm. Đang lúc mơ màng buồn ngủ lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Lát sau màn giường bị hất lên, một người thò nửa thân trên vào.

Ninh Hoàn trợn mắt: “?!”

Mộ Cẩm Ngọc giơ tay ra cho y nhìn: “Chảy máu.”

Ninh Hoàn nghiến răng, cười nhạt nói: “Tay chảy máu còn không đi băng bó mà lại qua chỗ ta làm gì, ngài muốn ta liếm sạch máu cho ngài sao?”

Hai tai Mộ Cẩm Ngọc đỏ lên.

Nếu Ninh Hoàn thật sự muốn làm thế thì hắn cũng không thể từ chối thẳng thừng được.

“Ngươi muốn xử lý như nào cũng được.” Tay Mộ Cẩm Ngọc dường như sắp chạm luôn vào cằm Ninh Hoàn, trưng ra một gương mặt cứng nhắc nói: “Cô đau đến mức không ngủ nổi.”

Ninh Hoàn nhặt từng mảnh sứ nhỏ trên tay hắn ra, dù hiện đang ở trong phòng ấm, song đêm xuống vẫn khiến y thấy lạnh, y bôi thuốc rồi băng bó cho hắn xong thì lập tức chui vào trong chăn: “Điện hạ đã bị thương hai lần rồi, ngày mai ngài đổi hết ly sứ thành ly gỗ đi.”

Ninh Hoàn không tin Mộ Cẩm Ngọc còn có thể bóp vỡ được ly gỗ, mà dù có bóp được thật thì cũng sẽ không bị mảnh sứ đâm vào thịt khiến y phải xử lý nữa.

Mộ Cẩm Ngọc rầu rĩ không vui trèo lên giường, hiện giờ trên giường chỉ có một cái chăn, hắn đương nhiên phải đắp chung với Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn thấy hắn vừa lên đã giành chăn của mình, đành phải đưa cả cái chăn cho hắn, chính mình thì lôi một cái khác ở phía bên trong, giũ ra rồi đắp.