Sau Khi Xuyên Sách Tùy Tiện Thơm Mèo Sẽ Xảy Ra Chuyện Lớn

Chương 7: Miêu mao căn bảy: Mua đất (='_'=)




Dung Chân ôm A Huyền trong lòng ngực, không dám nhìn phong cảnh xung quanh.

“A Dung, con làm sao vậy?” Tiết Cảnh Lam còn chưa có nhìn ra nàng sợ hãi, trên thân kiếm trở mình, nghi hoặc hỏi.

A Huyền bị ôm trong lòng ngực không kẽ hở giãy giụa nhảy đến trên vai.

Dung Chân lấy hết can đảm, đứng dậy tới: “Sư phụ, con có chút sợ độ cao.”

“Vậy ta bay thấp một chút.” Tiết Cảnh Lam cười nói.

Điều chỉnh tới độ cao thích hợp, tốc độ phi hành cũng không nhanh lắm, Dung Chân lúc này mới ngồi ổn.

Đây là lần đầu tiên nàng ngự kiếm phi hành, không nghĩ tới lại khủng bố như vậy.

Tiết Cảnh Lam từ trong tay áo móc ra một cái giấy gói nóng hầm hập, từ bên trong lấy ra ba cái bánh bao.

Cho Dung Chân một cái, hắn một cái, nhân tiện còn thừa một cái cho A Huyền.

Thầy trò hai người cùng một con mèo, ngồi ở trên phi kiếm cùng nhau gặm bánh bao.

“Ta ở Vạn Nhận kiếm cốc phát hiện linh căn có thể cùng kiếm ý sinh ra cộng minh, hơn nữa cộng minh hiệu quả còn thật tốt, liền vứt bỏ công pháp phía trước, tu sửa kiếm quyết.” Tiết Cảnh Lam thuận miệng nói, “Vạn Nhận kiếm cốc đối với tu hành của kiếm tu có nhiều chỗ tốt, ta liền ngây người thêm một đoạn thời gian.”

“Sư phụ, mệnh bài!” Dung Chân bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

“Ta tu vi Nguyên Anh, đã không cần mệnh bài.” Tiết Cảnh Lam lắc đầu.

“Tốt rồi.” Dung Chân cảm thấy nàng luôn bảo vệ cái mệnh bài kia có chút ngu xuẩn.

Nhưng Tiết Cảnh Lam như nhớ tới cái gì: “Ta ở Kiếm Cốc, suýt nữa bị một đống kiếm linh ngàn năm đuổi giết, ngay lúc bọn họ vây kín không có kẽ hở, bỗng nhiên nhìn thấy chân trời có một đạo ánh sáng chỉ dẫn, ta theo ánh sáng đó cùng kiếm linh phá vây mà ra, hẳn chính là công lao của mệnh bài.”

Dung Chân biết hắn đang nói đùa, chỉ liếc Tiết Cảnh Lam một cái, không nói gì.

“Thu một con linh thú khế ước?” Tiết Cảnh Lam cúi đầu nhìn A Huyền, bánh bao đặt ở trước mặt nó, không có động tới.

“Vâng.” Dung Chân gật gật đầu.

Tiết Cảnh Lam điểm một lóng tay trên mũi A Huyền: “Mèo con, ngươi về sau cần phải bảo vệ A Dung cho tốt.”

A Huyền đôi mắt ánh kim híp lại, xoay đầu lẻn đến phía sau Dung Chân.

“Nó gọi là A Huyền.” Dung Chân nói.

Tiết Cảnh Lam cười ha ha: “A Dung con cũng khéo đặt tên.”

Dung Chân trong lòng lại nghĩ, hiện tại sư phụ nàng trở nên lợi hại, hẳn là không bao lâu nữa sẽ thu nữ chủ truyện gốc vào trong môn, sau đó…… Nàng liền cách cái chết không xa.

Cho đến lúc này, nàng than nhẹ một hơi.

“A Dung, ngục Cửu Uyên xảy ra chuyện, tin tức còn chưa truyền tới, vì phòng ngừa tu sĩ khủng hoảng, Đế Ngô đại nhân đè việc này xuống.” Tiết Cảnh Lam bỗng nhiên mở miệng nói, “Vạn Nhận kiếm cốc có thể nhìn tới được ngục Cửu Uyên, cho nên cảnh tưởng ác quỷ trào ra bị ta thấy được.”

Dung Chân lúc này đem A Huyền nhảy đến phía sau nàng ôm trở về, nàng biết ngục Cửu Uyên xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt xinh đẹp ánh kim của A Huyền lộ ra một chút khinh thường, hắn còn giãy giụa từ trong lòng ngực Dung Chân nhảy ra.

“Chi vương vạn quỷ ngục Cửu Uyên Hạ Huyền Linh trốn đi, Đế Ngô vì ngăn cản hắn, cùng nhau chiến đấu, lưỡng bại câu thương, Hạ Huyền Linh không biết tung tích, mà bản thân Đế Ngô đại nhân cũng bế quan dưỡng thương, chỉ là ác quỷ bị Hạ Huyền Linh trấn áp trong ngục lén trốn ra.” Tiết Cảnh Lam nói, “Bất quá lấy lực lượng của Đế Huyền Điện, còn đủ ngăn cản mấy con ác quỷ đó.”

“Chúng ta nơi này có phải sắp xảy ra chuyện rồi hay không?” Dung Chân hỏi.

“Nên như thế nào thì như thế đó.” Tiết Cảnh Lam cười nói, “Ta hiện tại là Nguyên Anh chân nhân, có thể đi mua đất cho mình, không cần ăn nhờ ở đậu nữa.”

Đây là tin tức vui vẻ nhất mà Dung Chân hôm nay nghe được.

Kết quả mười lăm phút sau, Tiết Cảnh Lam lục toàn thân trên dưới, lấy ra ba cái linh thạch hạ phẩm.



“Hình như là mua bánh bao hết rồi.” Tiết Cảnh Lam gãi gãi đầu nói.

Dung Chân nghĩ thầm lúc trước không nên cho Tiết Cảnh Lam đi Vạn Nhận kiếm cốc, trước khi đi hắn còn không có nghèo như vậy .

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng chỉ có thể đem 30 cái linh thạch trung phẩm mình tích trữ lấy ra, có mười cái là Bích Nguyệt Tông đưa trả về.

“Con có.” Dung Chân đưa một túi linh thạch nặng trĩu cho Tiết Cảnh Lam.

“A Dung, con còn trẻ, không nên lầm đường lạc lối.” Tiết Cảnh Lam cho rằng tiền tài Dung Chân không rõ lai lịch.

“Là con ngẫu nhiên luyện ra Chuyển Hồn Đan đó, bán được rất nhiều tiền.” Dung Chân giải thích.

“Chuyển Hồn Đan à, là thứ tốt.” Tiết Cảnh Lam ngồi thẳng thân mình, “Chỉ là 30 cái linh thạch trung phẩm, chúng ta khả năng rất khó mua được điểm địa tốt, thôi không có việc gì, chúng ta cứ đi chọn thử.”

Dung Chân kỳ thật tiếp xúc với Tu Chân giới không sâu, thời điểm trực tiếp cùng Tiết Cảnh Lam đi vào trước một tòa đại điện nguy nga, nàng mới giật mình ngây người.

“Đây là Đế Huyền Điện, nơi dừng chân ở Nguyệt Chi Vực, tu sĩ có quan hệ sự vụ đều phải tới đây xử lý.” Tiết Cảnh Lam trong tay cầm theo linh thạch, giới thiệu cho Dung Chân.

Dung Chân cái hiểu cái không, theo hắn đi vào, Tiết Cảnh Lam đi vào trong góc điện trước mặt một cái tu sĩ, lễ phép nói: “Vị đạo hữu này, chúng ta tới mua một miếng đất.”

Tu sĩ ngẩng đầu lên, Dung Chân phát hiện hắn ở tu vi Kim Đan, Đế Huyền Điện này quả nhiên thế lực khổng lồ, một cái tu sĩ xử lý sự vụ hằng ngày đều có tu vi cao như vậy.

“Mua đất? Là Tiết chân nhân sao?” Tu sĩ ngẩng đầu lên, hắn cười nói, “Ở Nguyệt Chi Vực mua đỉnh núi vô chủ làm sơn môn động phủ, yêu cầu phải lấy danh nghĩa môn phái.”

Theo đạo lý, chỉ có Nguyên Anh chân nhân mới có tư cách khai tông lập phái, cho nên trước đây Tiết Cảnh Lam cùng Dung Chân chỉ có thể đi Bích Nguyệt Tông thuê đất để ở.

“A, môn phái.” Tiết Cảnh Lam còn chưa có khái niệm môn phái.

Vì thế hắn kéo Dung Chân sang một bên: “A Dung, nghĩ một cái tên môn phái đi.”

Dung Chân tự hỏi nàng trình độ đặt tên cũng chẳng ra gì, nhưng nàng có thể trích dẫn đáp án, trong sách sư môn nữ chủ gọi là “Thiên Lam Môn”, cho nên ba chữ này nàng liền buột miệng thốt ra.

“Thiên Lam Môn thế nào?” Dung Chân hỏi.

“Không tồi không tồi.” Tiết Cảnh Lam gật gật đầu, thực vừa lòng.

Hắn đi qua báo tên là Thiên Lam Môn, tu sĩ làm việc ở sau cái bàn lấy ra một quả mộc giản, đầu bút lông mang ánh sáng chớp động, ghi thông tin vào.

“Trong môn có những ai?” Tu sĩ hỏi.

“Tiết Cảnh Lam, Dung Chân, A Huyền.” Tiết Cảnh Lam từng cái từng cái báo tên, đem mèo Dung Chân cũng coi như có liên quan vào luôn.

“Được rồi.” Tu sĩ gật đầu, “Tiết chưởng môn muốn mua chỗ nào?”

Hắn thực mau thay đổi xưng hô, Tiết Cảnh Lam còn không có phản ứng lại, bị hai chữ “Chưởng môn” này làm cho có chút lâng lâng.

“Ta có 30 cái linh thạch trung phẩm.” Tiết Cảnh Lam như đại gia hào sảng nói, “Có thể chọn nơi nào?”

“Ít như vậy không chọn được cái địa phương gì tốt.” Tu sĩ nói ra lời bình, “Bản đồ cho các ngài, chậm rãi chọn đi.”

Tiết Cảnh Lam ôm bản đồ trở lại, Dung Chân nhìn hắn cùng tu sĩ châu đầu ghé tai nói rất nhiều, cũng có chút hưng phấn.

“Sư phụ, mua được chỗ nào ?” Dung Chân xoa xoa tay hỏi.

“Tiền quá ít, chỉ có thể chọn chút nơi hẻo lánh.” Tiết Cảnh Lam nói.

Hai người ở một bên bàn nhỏ bắt đầu nghiên cứu bản đồ, Tiết Cảnh Lam mới vừa triển khai bản đồ, trên đó xuất hiện một mảnh pháp thuật ánh lên tạo thành vầng sáng, ngón tay ở trên bề mặt điểm nhẹ, có thể hiện lên được đầy đủ thông tin mảnh đất.

Tu sĩ Đế Huyền Điện đã thay Tiết Cảnh Lam chọn lọc một phương án tốt, trên vầng sáng chỉ có người mua đất là bọn họ mới có thể nhấp mở, khối đất nhỏ hẹp này phân bố ở giáp ranh Nguyệt Chi Vực.

Dung Chân cảm thấy mua đất trước tiên vẫn nên xem vị trí đường đi, nàng ôm A Huyền trong lòng ngực, chọn một khối gần trung tâm bản đồ nhất.

Tay nàng chỉ một điểm, pháp thuật loé lên hội tụ thành chữ Hán, giới thiệu thông tin khối đất này.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cốc địa Phù Sơ, chiếm 576 khối, trúc xanh rất nhiều, nguồn nước phong phú, gần Đế Huyền Điện, láng giềng là tứ đại tông môn, thuận tiện sinh hoạt tu chân.

Tiết Cảnh Lam nhìn có vẻ ưng ý: “Cái này nghe thật không tồi.”

Dung Chân quyết định dịch tin tức thành tiếng người: “Địa phương nhỏ, chỉ có vài cọng trúc trơ trụi không có bất luận cái mạch khoáng nào, chung quanh đều là môn phái lớn, khả năng sẽ thường chịu ức hiếp, chỗ tốt duy nhất chính là uống nước có thể uống đến no.”

Tiết Cảnh Lam: “……” Kịch bản Đế Huyền Điện thật nhiều.

Dung Chân tiếp tục chọn, cuối cùng mục tiêu được tuyển còn lại ba cái.

“Một cái là Âm Phong Cốc, nơi này ba mặt là núi vây quanh, trong có thác nước hồ sâu, có một dòng sông nhỏ dẫn nước xuống, đầm lạnh nước sâu dễ sinh quỷ quái, chúng ta phỏng chừng đánh không lại.” Dung Chân một bên vuốt mèo, một bên chậm rãi nói.

“Sau đó là Phương Nguyên Điện, địa thế trống trải, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng phụ cận có môn phái lớn, chúng ta ở gần không tốt lắm.” Dung Chân lại nhấp mở một địa phương khác, “Cuối cùng là Lãm Trúc Sơn, các phương diện điều kiện đều tính là không tồi, nhưng cách nó ba trăm dặm chính là Bích Nguyệt Tông.”

Dung Chân bắt đầu rối rắm, cuối cùng nàng đem bản đồ đưa cho Tiết Cảnh Lam: “Sư phụ, người chọn đi.”

Tiết Cảnh Lam chân tay luống cuống: “Ta như thế nào dám mạo hiểm chọn chỗ, chỉ cần có thể ở là được không phải sao ?”

Dung Chân kỳ thật cũng cảm thấy có thể ở lại là được, nhưng chính là nàng tốn tiền, nàng muốn chi tiêu thì phải cẩn thận.

Thầy trò hai người mắt to trừng mắt nhỏ, xô đẩy quay lại, cuối cùng, Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người A Huyền.

“Vì sao không hỏi meo meo thần kỳ thử?” Tiết Cảnh Lam lẩm bẩm.

Dung Chân đem A Huyền bế tới: “Ý kiến hay.”

A Huyền: “……” Ta hiện tại đi còn kịp không?

Nhưng mà Dung Chân đã nhắm mắt lại, đem móng vuốt của nó hướng tới bản đồ, Tiết Cảnh Lam cũng rất phối hợp quay người đi.

Bọn họ cư nhiên thật sự cho mèo chọn.

Cái đuôi thon dài của A Huyền lắc lắc, ánh mắt hắn lạnh băng dừng trên bản đồ, tùy ý quét qua.

Dung Chân nhéo móng vuốt nó, hướng trên bản đồ một chỗ nào đó lung tung ấn.

A Huyền móng vuốt chếch đi một góc độ nhỏ, ấn một mỗ địa phương ở góc bên phải bản đồ.

Dung Chân mở to mắt theo, móng vuốt lông xù xù của A Huyền vững vàng dừng ở Âm Phong Cốc.

Nàng buông lỏng tay ra, A Huyền nhẹ nhàng nhảy về trên vai nàng, trầm mặc.

“Âm Phong Cốc à, cũng đúng thôi.” Tiết Cảnh Lam vuốt cằm nói, “Ta đi giao tiền.”

Chính Dung Chân cũng có chứng khó chọn lựa, nếu kết quả đã được định ra, nàng cũng không còn rối rắm nữa.

Nàng tung ta tung tăng mà đi theo phía sau Tiết Cảnh Lam, duỗi dài cổ nhìn hắn đem một túi linh thạch nặng trĩu giao cho Đế Huyền Điện.

“A Huyền, tại sao ngươi lại chọn nơi đó?” Dung Chân quay đầu hỏi A Huyền.

Bởi vì nàng đột nhiên quay đầu, gương mặt cọ tới lỗ tai A Huyền, lỗ tai kia run run dựng thẳng lên, A Huyền thối lui một chút.

A Huyền không biết vì sao Dung Chân lại trông chờ một con mèo trả lời vấn đề này cho nàng, hắn đương nhiên không để ý Dung Chân, chỉ an tĩnh mà ngồi xổm trên vai nàng.

Tốc độ Tiết Cảnh Lam bên kia thật nhanh, lập tức cầm theo một quả phù chú cấm chế có thể mở Âm Phong Cốc đi ra.

“A Dung, xuất phát thôi, đi Âm Phong Cốc.” Hắn kêu Dung Chân lên, hai người một đường từ Đế Huyền Điện đi ra.

Dung Chân nhảy lên phi kiếm của hắn, gió mạnh thổi tới, đem sợi tóc nàng thổi bay, dưới chân là núi xanh không bờ, mênh mông tuyết trắng bao trùm mặt đất, thiên địa một màu, trắng xoá một mảnh, sương mù điểm xuyến vùng núi, Tu chân giới mỗi một chỗ đều chứa linh khí.

Nàng nhìn núi xa cùng mây xanh, thở phào một hơi, ai có thể nghĩ đến Thiên Lam Môn của nữ chủ cùng Tiết Cảnh Lam nổi tiếng Tu chân giới, thế nhưng phương thức ra đời lại như thế này đây?